Chương 999: Đến
Chương 999: Đến
Hai loại bảo vật đều có manh mối khiến tâm tình của Tần Tang tốt lên trông thấy. Hắn mua không ít đồ, đi dạo cho đến chiều tối mới tới cửa thành tập hợp.
Ninh Khôn và mọi người đã ở nơi đó, xem bộ dáng hớn hở kia, chắc là cũng đã thu hoạch kha khá thứ tốt.
Ngoài bọn họ ra còn có những thành viên thương hội đi ở phía sau đến kịp, xem ra đã mua không ít hàng hóa ở Thiên Vu Đảo, luôn trong trạng thái chuẩn bị xuất phát.
-Vừa rồi Trâu lão truyền tin tới nói có một thế lực lớn vừa khéo chuẩn bị ra khơi, đạo trưởng đã quyết định chưa, có muốn cùng đi với chúng tôi không? – Nhiễm La mong đợi nhìn Tần Tang.
Tần Tang gật đầu nói:
-Bần đạo vốn định đi đến đây săn yêu, vì vậy tới đảo nào đều như nhau, vẫn là cùng các ngươi đến Đô Nham Đảo đi. Nếu như Luyện Khí Thuật của bần đạo không lọt vào mắt xanh của quý hội, hy vọng Nhiễm đạo hữu có thể chiếu cố một hai.
Nhiễm La giương lên khóe môi, cười nhẹ nói:
-Đạo trưởng nói quá, Trâu lão hết lòng khen ngợi ngài, đạo trưởng nguyện ý gia nhập thương hội, chúng tôi cầu còn không được đây.
Dăm ba câu đã quyết định đoạn đường kế tiếp, đều là người mình cả nên bọn người Nhiễm La đối xử với Tần Tang thân thiết không ít.
Trong lúc nói chuyện lại có người của thương hội Quỳnh Vũ lái xe chạy tới, Nhiễm La vung tay lên, trực tiếp dẫn theo hàng hóa đi hướng bến cảng.
Dọc đường đi, Tần Tang thăm dò được chiếc thuyền bọn họ sắp đi là thuộc về hội thuyền Cửu Tinh của thương hội đứng đầu, Đông Cực Minh. Hộ vệ trên thuyền có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn có rất nhiều đồng đạo đồng hành trong chuyến đi này.
-Thương hội của các ngươi không đưa thuyền tới sao?
Đi đến bến cảng, thuyền còn chưa tới, bọn họ đứng chờ tại chỗ, Tần Tang nhân cơ hội hỏi Nhiễm La đang đứng bên cạnh mình.
Nhiễm La lắc đầu nói:
-Trọng điểm của thương hội chúng ta là ở Nội Hải và Đại Hoang Đảo, ở Thiên Vu Đảo không đủ hộ vệ. Đi giữa Yêu Hải xác suất gặp phải rủi ro cực cao, tuyến đường biển cũng sẽ không an toàn tuyệt đối. Không chỉ nhiều lần gặp phải yêu thú quấy rầy mà còn thường rơi vào lốc xoáy, sức gió hơn xa so với ở Nội Hải. Những thiên tai này, mỗi loại đều có thể gây ra thương vong.
Tần Tang giật mình, khó trách thương hội Quỳnh Vũ coi trọng chính mình như vậy. Nếu lấy yêu thi ra so sánh thì pháp khí đã luyện thành tất nhiên càng dễ mang theo bên người hơn.
Đi buôn ở Yêu Hải nguy hiểm như thế, nếu như có thể cùng lúc mang nhiều hàng hóa, giảm bớt số lần vận chuyển mới giảm bớt một phần phiêu lưu.
Trong đoạn thời gian này Tần Tang không chỉ một lần nghe thấy người ta nói về bão tố ở Yêu Hải kinh khủng nhường nào, chính là loại thiên tai có thể sánh ngang với thú triều. Tu sĩ đi săn yêu thú mỗi khi phát hiện dấu hiệu sắp có bão đều phải tìm chỗ tránh, nếu không sẽ rơi vào tâm bão, đến lúc đó đừng hòng hy vọng gặp may.
Nhưng Tần Tang vẫn luôn nghi hoặc.
-Nhiễm đạo hữu, có phải bão ở Yêu Hải cũng giống như Nội Hải, là lực lượng tràn ra ở rìa gió lốc dẫn đến thiên tai? Yêu Hải và Nội Hải của chúng ta chẳng lẽ là bị ngăn cách bởi vùng gió lốc đó?
Nhiễm La suy nghĩ một lát, trả lời:
-Bão ở Nội Hải và Yêu Hải đúng là có hơi giống nhau, nhưng giữa hai nơi có phải bị ngăn cách bởi biển gió lốc hay không thì thiếp lại không rõ. Lời đồn đại quá nhiều, mỗi người nói một kiểu, đến bây giờ vẫn chưa có một lời giải thích chính xác về vị trí của Yêu Hải đến tột cùng nằm ở phương vị nào của Nội Hải.
Giữa cuộc trò chuyện, Tần Tang cảm giác một bóng đen mờ khổng lồ đang nhẹ nhàng lại gần, giương mắt nhìn sang, một chiếc bảo thuyền đồ sộ không xa hoa nhưng cực kỳ kiên cố đang chậm rãi đi tới.
Mãi đến khi thuyền cập bến.
Nhiễm La sắp xếp xong hàng hóa, trước tiên dẫn Tần Tang và mọi người đến phòng trọ ở trên thuyền, sau đó tiếp kiến Trâu lão và chủ tàu. Tần Tang vẫn chưa tính là người của thương hội Quỳnh Vũ, vậy nên ở lại trong phòng, không đi đâu cả.
Thuyền đỗ ở bến cảng một đêm rồi hôm sau lại khởi hành khi trời còn chưa sáng.
Tần Tang một mình một gian phòng, bố trí Cấm Đoạn Linh Trận và Tụ Linh Trận, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn biển lớn.
Hắn vẫn là lần đầu tiên đi hải thuyền ở thế giới này. Thuận theo bảo thuyền đi xa, tầm mắt ngày càng mở rộng, chỉ chốc lát sau Thiên Vu Đảo đã chỉ còn lại một chấm đen nhỏ, dần dần chìm vào bóng đêm.
Cả một bầu trời đầy sao vẫn còn chưa biến mất, biển sao ở trên không trung và giữa đại dương cuối cùng tụ lại ở cuối đường chân trời.
Trong tầm nhìn toàn bộ đều là sóng biển vô bờ cùng với hàng vạn ngôi sao lấp lánh, chứng kiến cảnh đêm tuyệt đẹp này khiến lòng người cũng trở nên trống trải hơn.
Tần Tang đứng lặng im bên cửa sổ, ánh mắt mang theo vẻ mê say, nhớ lại đủ chuyện trong quá khứ.
Chờ hắn giật mình định thần nhìn lại, bỗng thấy rõ cảnh tượng trước mắt, đột nhiên nhớ lại câu thơ kia:
Túy hậu bất tri thiên tại thủy
Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà*
*Giải nghĩa: Sau cơn say quên mất những vì sao dưới nước chỉ là phản chiếu, thuyền con đi xuyên qua dải ngân hà, trên mình chở đầy những giấc mộng giản đơn.
…
Cảm giác mới lạ lúc ban đầu dần dần biến mất dưới những ngày tháng di chuyển dài đằng đẵng.
Cũng không quá nhàm chán, đôi khi sẽ có yêu thú tấn công bảo thuyền, nâng cao hứng thú của mọi người.
Lúc đầu Tần Tang còn tràn đầy phấn khởi đi lên trên mạn thuyền quan chiến, nắm rõ tập tính của yêu thú, thuận tiện quan sát thực lực của tu sĩ Yêu Hải ở phía dưới, về sau thẳng thắn đóng cửa không ra khỏi phòng, nghiên cứu mấy loại Luyện Khí Thuật hắn đã mua ở Thiên Vu Đảo.