Chương 1307: Ngân Thương
Chương 1307: Ngân Thương
Trong một căn phòng của tiểu điếm.
Một tên tráng hán đang thấp thỏm ngồi uống trà, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại ngó nghiêng nhìn về phía hậu đường. Hắn có hơi chút lo lắng, ngón tay vân vê chén ngọc, bột phấn mịn màng rơi xuống, chiếc chén ngọc bị cứng rắn mài bớt đi một phần .
Tiểu nhị trong tiệm chỉ giám trợn mắt nhìn hắn từ nãy đến giờ, tuy hắn giận mà không dám nói gì.
Cũng là bởi, tên tráng hán này chính là một tên cao thủ Trúc Cơ kỳ.
Người này ngồi uống nước trà nhưng người vẫn bồn chồn không yên, hắn lại đứng lên đi đi lại lại khắp nơi, cước bộ sinh phong.
Tiểu nhị cuối cùng cũng không kiên nhẫn nữa, chủ động khuyên nhủ:
- Xin tiền bối an tâm chớ vội, Luyện Khí Thuật của điếm chủ nhà ta trong phường thị này có thể nói là hàng đầu, nhất định sẽ không làm cho tiền bối thất vọng.
- Ngươi thì biết cái gì ?
Tráng hán mắt hổ trừng một cái,quát:
- Lão phu vì muốn bắt con Ngân Vĩ Thú này mà ra biển tìm kiếm gần hai năm, cuối cùng vất vả lắm mới kiếm được một khối Hầu Thạch to bằng cái nắm tay, đề thăng phẩm chất Ngân Thương của ta. Nếu như bị điếm chủ nhà người luyện chế hỏng, không chỉ lãng phí một khối Hầu Thạch này của ta, ngay cả linh tính trong cây Ngân Thương này của lão phu cũng sẽ bị hao tổn nhiều. Lão phu thật không hiểu vì lý do gì, lại nghe lời những tên khốn kia cổ động, chạy tới tìm một tên Luyện Khí Sư chưa từng biết mặt, sớm biết như vậy. . . Ai !
Tiểu nhị cũng bị mắng lây một trận, chỉ có thể rụt cổ lại, cũng không dám phản bác, đành chạy về phía trước.
Bây giờ trong căn phòng chỉ còn một mình tên tráng hán này, hắn vẫn cứ đi qua đi lại trong phong, từ phía hậu đường chậm chạp mãi vẫn chưa có tin tức gì, nhưng hắn lại không dám xông vào quấy rầy, chỉ có thế đứng ngoài lo lắng không yên mà thôi.
Cũng chẳng trách được tên tráng hán, cây Ngân Thương kia là kiện cực phẩm pháp khí duy nhất của hắn, đối với hắn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, nếu như thật sự bị tên Luyện Khí Sư kia luyện phế đi, chắc chắn cũng sẽ làm cho thực lực của tên tráng hán này hao tổn đi rất nhiều.
Ngay khi tên tráng hán vẫn còn đang tâm thần bất an, cửa của hậu đường cuối cùng cũng bị đẩy ra, sau đó tên tráng hán gặp một tên nam tử trung niên, trên mặt nở nụ cười đi đến.
Trong tay hắn cầm một cây Ngân Thương, thân nó mang theo hào quang dị sắc, nhìn qua là biết nó không phải thứ bất phàm. Đầu của Ngân Thương khổng lồ nhưng lại cực kỳ sắc bén, trên đó dường như được bôi một lớp men cap cấp vậy, làm hàn quang trên đầu mũi thương càng trở nên lập loè bất định.
Tráng hán nhảy vọt tới trước mặt Tần Tang, mặt mũi tràn đầy vẻ sốt ruột và vội vàng.
- Minh Nguyệt đạo hữu, kết quả thế nào ?
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào cây Ngân Thương, nhìn mãi không rời. Ngân Thương mang cho hắn một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng có một điều hắn có thể chắc chắn, cây Ngân Thương này chính là pháp khí của hắn.
- Đạo hữu tự mình xem đi !
Chủ tiệm mỉm cười đem Ngân Thương vứt cho tráng hán, đi tới bên cạnh bàn trà gần đó rồi ngồi xuống, uống một hớp trà thơm.
Chủ điếm, Luyện Khí Sư này chính là Tần Tang sau khi đã dịch dung, hắn ngụy trang thân phận của mình, ở trong phường thị giúp người ta luyện khí, động thời cũng tìm hiểu trau dồi luyện khí nhất đạo. Tu sĩ trong phường thị tất nhiên không có khả năng đem pháp bảo của bản thân cho hắn luyện chế, nhưng Tần Tang cũng chỉ là tham ngộ cấm chế sơ bộ, luyện chế cực phẩm pháp khi cũng khá hữu hiệu.
Công việc mà hắn nhận không hề nhiều, hơn nữa đều được tuyển chọn tỉ mỉ cẩn thận, nhưng kết quả đều làm cho tất cả các cố chủ hài lòng, từ đó hắn cũng có được danh khí khá cao.
Tên tráng hán này xem như cũng chiếm được lợi lớn.
Tần Tang hôm qua mới có một chút lĩnh ngộ mới, Luyện Khí Thuật tiến bộ rất nhiều, vì thế Ngân Thương này được hắn luyện chế lại, uy lực đã chẳng kém gì so với pháp khí mà hắn mượn nhờ uy lực Cửu U Ma Hỏa để luyện chế lúc trước.
Tráng hán nhẹ nhàng vung vẩy Ngân Thương, bên trên Ngân Thương đột nhiên bắn ra một đạo lam quang, sau đó căn phòng dường như biến thành một mặt nước vậy, từng điểm gợn sóng bắt đầu lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
'Cạch cạch. . .'
Những chiếc chén ngọc trên bàn lần lượt vỡ vụn.
Ngón tay Tần Tang nhẹ nhang điểm một cái, trên bốn vahc tường của căn phòng này đột nhiên có bạch quang lấp lóe, lam quang cũng vụt tắt, Tần Tang hừ lạnh nói:
- Đạo hữu còn không chịu thu tay lại, chẳng lẽ muốn phá sập tiểu điếm của bần đạo sao ?
Tráng hán như bừng tĩnh giữa giấc mơ, vội vàng thu công, bước nhanh tới trước mặt của Tần Tang, ôm quyền nói:
- Tại hạ nóng lòng không đợi được, nên có chút đắc ý quên mình, chỉ mông đạo hữu không chấp nhặt.
Chỉ một lát sau.
Hai người lại một lần nữa dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng lại căn phòng này, rồi ngồi xuống nói chuyện với nhau.