Chương 1316: Chất Chứa Sự Vui Vẻ
Chương 1316: Chất Chứa Sự Vui Vẻ
Nam tử áo xanh chắp tay nói.
Trong ba người, một người trung niên tu sĩ có khí chất trầm ổn đi ra, ánh mắt của hắn quét qua đám người dự thi một lần, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu nói:
- Ừm, lần này số lượng tu sĩ tới nhập môn có vẻ nhiều hơn so với những năm trước một chút, xem chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ được Các chủ giao cho. Mục sư đệ, ngươi lo bảo vệ bọn họ trước, ba người chúng ta tập trung bố trí Vân Kiều ở đây !
Nam tử áo xanh nghe vậy phất tay đánh ra một đạo thanh quang, hóa thành một cái màn chắn, ngăn ở phía trước mặt mọi người.
Lúc này, đám tán tu trong những người dự thi lại ồ lên kinh ngạc.
Thần thái của một tên tán tu tràn đầy vẻ nghi hoặc và kinh ngạc, hắn lên tiếng nói :
- Vân Kiều là cái gì ? Nghe nói trước đó, khảo hạch thu đồ của Yên Miểu Các đều là ba tiểu quan, ta chưa từng nghe nói có Vân Kiều này nha ?
Mấy tên tán tu đứng bên cạnh hắn cũng nhao nhao phụ họa theo:
- Đúng vậy ! ta đã từng tham gia đại điển thu đồ lần trước, thời điểm đó Yên Miểu Các vẫn dùng ba tiểu quan làm đề thi khảo hạch, sao bây giờ nói thay đổi là thay đổi vậy ?
Một tên tu sĩ gầy gò, sắc mặt vàng như nến đã tỏ ra vẻ tuyệt vọng, thần thái hắn ngốc trệ đứng đực ra đó, giống như hắn đã bị người ta rút sạch tinh khí thần vậy.
Trong chốc lat, trên bên tàu trở nên ầm ĩ hết cả lên.
- Im lặng !
Một tên kiếm tu đứng bên cạnh trun niên tu sĩ lúc nãy đột nhiên hét lớn một tiếng, lạnh lùng nói:
- Yên Miểu Các đã bao giờ nói rằng đề thi khảo hạch đã bố trí thì sẽ không bao giờ thay đổi chưa ? Tông môn thiết kế cửa ai mục đích chủ yếu là để nhìn xem biểu hiện của các ngươi như thế nào. Các ngươi nếu như là hạng người đầu cơ trục lời, thì cho dù có vượt qua cửa ải này cũng không có tư cách trở thành đệ tử của Yên Miểu Các, nếu bây giờ các ngươi không muốn tham gia khảo hạch nữa thì các ngươi có thể đi về được rồi.
Đám người đang ầm ĩ thì bị vị kiếm tu kia mắng cho một trận thì câm như hến, những người làm ồn ai cũng cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, cho nên cũng không còn dám ăn nói lung tung cái gì nữa.
Ba tên Yên Miểu Các đệ tử đồng loạt tế ra ba cái gương đồng giống nhau như đúc.
Gương đồng bay lên cao, khi tới gần bến tàu mới hội tụ lại một chỗ, hơi hơi rung động một chút sau đó chúng lại bắn ra một đạo bạch quang, trực tiếp phóng tới hòn đảo ở giữa hồ. Hai địa phương cách nhau rất xa, nhưng đạo bạch quang chỉ nháy mắt là đã đến nơi, tạo thành sự liên kết giữa hòn đảo và bến tàu.
Sau đó mọi người liền thấy làn sương mù trên hồ quay cuồng một phen, sau đó lại lan tràn về phía đạo bạch quang kia.
Cuối cùng, một tòa Vân Kiều liên thông giữa bến tàu và hòn đảo kia dần dần được sinh ra ở trên mặt hồ, Vân Kiều hoàn toàn là do là do làn sương mù tạo thành, nó chỉ có rộng có một trượng, hư ảo phiêu miểu, trông nhẹ nhàng cực kỳ.
Mọi người bắt đầu cảm thấy cực kỳ lo lắng, không biết là khi giẫm tại trên cầu, có bị rớt xuống ngay lâp tức hay không đây ?
Vân Kiều sinh, bạch quang diệt.
ba cái gương đồng lần lượt trở về trong lòng bàn tay của ba vị tu sĩ Yên Miểu Các, bọn họ còn đang muốn mở miệng nói điều gì đó, thì bên trên hòn đảo nhỏ kia có một đạo bóng trắng bay ra. Chỉ thấy đạo bóng trắng kia lấp lóe mấy lần, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, người này là một gã thanh niên khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, bạch y tung bay, trông rất là phong độ.
Nhìn thấy người này, bốn vị tu sĩ của Yên Miểu Các đột nhiên nghiêm túc hắn lên, lễ phép chào vị thanh niên kia:
- Đệ tử bái kiến Trần sư thúc !
Mọi người bên bến tàu lúc này đều há hốc mồm, một thanh niên trẻ tuổi như thế lại là cuo thủ Kết Đan kỳ, bọn hắn cũng cảm thấy cực kỳ kinh sợ nên cũng cúi người hành lễ với người thanh niên họ Trần này.
Thân ngoại hóa thân chỉ khẽ cúi đầu, khi vị sư thúc họ Trần này xuất hiện, hắn lập tức ra lện cho Thiên Mục Điệp thu hồi thần thông, rơi vào trạng thái ngủ say, miễn đến lúc không may bị phát hiện thì nguy to.
Sau khi thấy Thiên Mục Điệp hoàn toàn ẩn nấp, tâm trạng hóa thân cũng được thả lỏng, thu hồi tâm thần, hắn đột nhiên cảm giác được vị cô nương Phương Đình bên cạnh mình có chút vấn đề, nãy giờ nàng chỉ nhìn chằm chằm vào vị tu sĩ Kết Đan cảnh của Yên Miểu các mà thôi, trên mặt nàng lại còn có vẻ vừa mừng vừa sợ.
Thấy cảnh này, thân ngoại hóa thân trong lòng hơi động.
Tu sĩ họ Trần thủ chưởng chỉ nhấc lên một chút rồi thản nhiên nói:
- Mọi người đều đưng lên đi, trong các ngươi, có ai là tu sĩ sở hữu Thiên Linh Căn hoặc là Song Linh Căn, hay là người có thể chất tu luyện pháp môn đặc thù hay không ? Nếu có thì đứng ra, các người có thể không cần tham gia khảo hạch trên Vân Kiều mà được trực tiếp nhập môn.
Thực ra tu sĩ tam linh căn cơ bản đều có thể dễ dàng nhập môn, cho dù không qua được cửa ải, cũng rất ít người không được tuyển chọn.
Tuy nhiên, về mặt thiên phú rõ ràng không bằng những đứa con được ông trời ưu ái như là Thiên Linh Căn cùng Song Linh Căn.
Nhìn dáng vẻ này, rất có thể có người sẽ được vị Kết Đan nào đó trong Yên Miểu Các thu nhận làm đệ tử.
Một linh thể đặc thù còn hiếm thấy hơn so với linh căn, linh thể đương nhiên cũng có tốt, có xấu nhưng cũng có đối tượng mà linh căn chẳng ảnh hướng gì đến tốc độ tu luyện của hắn.
Thân ngoại hóa thân tinh ý phát hiện, trong lúc tu sĩ họ Trần đang nói chuyện, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Phương Đình đang đứng bên cạnh hắn, trong ánh mắt còn chất chứa sự vui vẻ.