Chương 1517: Lân Phiến
Chương 1517: Lân Phiến
Hai canh giờ nữa lại trôi qua.
CUối cùng Bạch cũng truyền tới tin tốt.
Tần Tang mừng rơn, lập tức sử dụng Ma Phiên phối hợp với Bạch thi triển thuật phong ấn.
Bạch dùng lại chiêu cũ như lúc trước, đánh một đạo Hỏa Chú vào cơ thể của Song Đầu Hống. Sau đó dùng lực lượng thần hồn của mình tạo ra phong ấn cùng lúc với Ma Hỏa.
Sau cùng, Ma Hỏa huyễn hóa thành một tấm màn đen bao trùm cả người Tần Tang.
Khi Hỏa Chú lại phát tác, Bạch dùng toàn lực duy trì phong ấn, cuối cùng cũng thành công chế trụ được Hỏa Chú!
Thấy vậy, lòng Tần Tang cũng thả lỏng.
Song Đầu Hống gầm lên một tiếng với Tần Tang, giờ là lúc nó phải rời đi.
-Chờ chút...
Tần Tang gọi Song Đầu Hống lại, duỗi tay đánh ra một luồng lưu quang.
Lưu quang chui vào người Song Đầu Hống, hai mắt nó đột nhiên trừng lớn, lộ ra ánh mắt khó tin.
Bên trong lưu quang chính là nội dung bốn tầng đầu của Thiên Yêu Luyện Hình.
Tần Tang đã truyền công pháp này cho Song Đầu Hống.
Do hắn là Nhân tộc, nhờ phật ngọc cưỡng ép tu luyện một phần Luyện Thể, nhất định phải mượn nhờ vào ngoại lực, cũng chính là đột phá tinh nguyên quán thể. Còn Song Đầu Hống vốn đã là Yêu tộc, có thể tu luyện công pháp hoàn chỉnh, thông qua đó tiếp tục tinh luyện đột phá lực lượng Huyết Mạch, không cần cố gắng tìm kiếm tinh nguyên quán thể.
Dĩ nhiên Song Đầu Hống biết rõ giá trị của công pháp này, trước đó nó đã hơi nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy công pháp này nó đã hiểu.
Khó tránh người này có thể mọc cánh, yêu trong yêu khí.
Nó nhìn chằm chằm vào Tần Tang bằng ánh mắt khó hiểu, không hiểu vì sao Tần Tang đột nhiên lại tốt bụng như vậy.
Tần Tang khẽ thở dài, nói:
-Viên Bá Huyết Quả kia vốn để lại cho ngươi. Ngươi ở cùng ta lâu như vậy đã lập được công lao rất lớn, công pháp này cứ coi như thù lao của ngươi đi. Công pháp không được trọn vẹn, ta chỉ có bốn tầng đầu, nhưng nó cũng đủ để ngươi tu luyện tới cảnh giới Hóa Hình hậu kỳ, sau này ngươi có thể đạt được bao nhiêu thành tựu thì phải xem tạo hỏa của ngươi...
Tần Tang biết rõ lòng mưu cầu tự do của Song Đầu Hống, nên không ước định thời gian gặp lại với nó.
Bốn phương xa xôi, sau này không hẹn gặp lại.
Song Đầu Hống nhìn Tần Tang chăm chú, thét dài một hơi, tiếng thét xông lên tới tận tầng mây.
Rồi nó dứt khoát xoay người, đạp gió rời đi.
-Tiểu gia hỏa này rất có cá tính, sau này nhất định sẽ có thành tựu.
Bạch nhìn bóng lưng đi xa của Song Đầu Hống, bình luận.
-Đúng là rất hiếm thấy.
Tần Tang gật đầu.
Yêu thú từng uống Đế Lưu Tương khai linh trí thì có lẽ tâm tính cũng kém Song Đầu Hống. Lúc trước có thể bắt được nó cũng do may mắn, gặp phải lúc nó đang bị thương.
-Đi thôi!
Tần Tang rời tầm mắt, đã tới lúc lên đường.
Song Đầu Hống phi độn về phía Nam để dụ Mưu lão ma đuổi theo, còn hắn đi về phía đông tìm Nguyên Chúc.
....
Huyết quang xẹt ngang bầu trời, cứ cách một khoảng thời gian lại dừng lại, lát sau lại vội vã rời đi.
Mưu lão ma một đường truy tìm, cách mục tiêu ngày càng gần.
Nhưng trên mặt lão lại không hề vui vẻ, không biết vì sao, trong lòng lão muôn cảm thấy bất an. Lần trước bị lừa khiến Mưu lão ma nảy sinh lo nghĩ về Hỏa Chú, không tận mắt nhìn thấy chân thân của con mồi thì lão không thể nào an tâm được.
Vù vù!
Đông Minh Hàn Diễm bùng lên, nghiêng về phía trước.
Mưu lão ma phun ra một miệng máu, dùng lực lượng tinh huyết thôi động Hỏa Chú xác nhận phương hướng mới có thể yên tâm được. Thời gian lâu dài, dù lão có tu vi cao siêu tới đâu cũng hơi không chịu nổi.
Bí thuật Huyết Độn của lão sẽ làm tiêu hao tinh huyết.
Mặt Mưu lão ma vàng như tờ giấy vàng mã, trắng xám không còn chút máu, để có thể nhanh chóng bắt được con mồi tránh đêm dài lắm mộng lại xuất hiện thêm chuyện bất ngờ nào, Mưu lão ma đã không thèm quan tâm tới nữa.
Sau chuyện này sợ rằng sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục lại được.
Sau khi đột phá Kết Anh trung kỳ, uy danh của lão trong tu tiên giới này có thể coi là có số có má, ngay cả Ma Chủ và Linh Châu Tử cũng phải dùng lễ tiếp đón lão, rất ít khi rơi vào thời điểm chật vật như bây giờ.
Mà còn trong tình huống lão chiếm hết tiên cơ, đối phương chỉ là một tu sĩ Kết Đan Kỳ nữa.
Mưu lão ma thở ra một hơi buồn lực, định thu hồi Hỏa Chú thì mặt thay đổi.
Chỉ thấy Hàn Diễm vốn đang nghiêng về hướng nam lại run rẩy, rồi đột nhiên lung lay chỉ về hướng đông bắc. Sau đó, khi thì chỉ hướng nam, khi thì chỉ hướng đông, nó đung đưa không ngừng trong mắt của Mưu lão ma.
-Mẹ....
Hai mắt Mưu lão ma tối sầm lại, suýt nữa thì chửi ầm lên.
Tình huống lão lo lắng nhất đã xảy ra.
Thứ phía trước rất có thể là mồi nhử!
Chắc chắn con mồi rất hiểu rõ chú thuật, thủ đoạn lần sau mạnh hơn lần trước. Trước đó chỉ có thể che giấu được một phần dao động, nhưng bây giờ lại có thể hoàn toàn che được cảm ứng của lão khi lão dùng toàn lực thôi động Hỏa Chú.
-Chờ chút...
Ánh mắt Mưu lão ma ngưng lại.
Giờ lão đang lửa giận ngút trời, chỉ có thể duy trì tỉnh táo.
Hướng đông và hướng nào, rốt cuộc hướng nào là thật, hướng nào là gỉa?
Phía trước thực sự là mồi nhử sao?
Con mồi vô cùng xảo quyệt, nhỡ hắn đổi sách lược, thứ ở phía đông chính là mồi nhử được thả ra thì lão lại trúng kế điệu hổ ly sơn, lúc phát hiện thì cũng muộn rồi.
Vẻ mặt cuả Mưu lão ma thay đổi liên tục, lão trầm ngâm một lát rồi đột nhiên đánh ra một đạo Hàn Diễm xuống bên dưới.
Mặt biển ngưng kết thành băng, Mưu lão ma ngồi xếp bằng bên trên, lão nhắm nghiền hai mắt lại. Qua một hồi lâu, Hàn Diễm trước mặt dần ngừng lung lay, nghiêng về hướng đông bắc.
Quả nhiên vừa rồi chỉ là mồi nhử.