Chương 1537: Bạch Hạc
Chương 1537: Bạch Hạc
Người đến có hình người đuôi thú, hẳn là đại yêu hóa hình!
“Độn thuật nhanh thật, khó trách dám đến chỗ này làm mưa làm gió! A? Khí tức này! Chẳng lẽ tình báo có sai, không phải tu tiên giả mà là lão gia hỏa nào đó không biết xấu hổ ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Mũi Đại Yêu run run, nhìn hướng Tần Tang trốn chạy, có chút kinh nghi bất định, nhưng lại không tiếp tục đuổi giết.
Lúc này, Tần Tang đã liên tục thay đổi phương hướng, thoát đi ra xa xa.
Những ngày này, Tần Tang đã cảm giác được bầu không khí hơi khác thường, nghi ngờ gần đây mình làm việc có chút sơ xuất, mà lại dừng lại ở mảnh Hải Vực này một thời gian quá dài, bị Yêu tộc chú ý tới.
“Hẳn là đại yêu hóa hình tự mình xuất động, quả nhiên là bị phát hiện. Xem ra không thể ở lại xung quanh đây, tốt nhất là đổi cái Hải Vực xa một chút...”
Tần Tang lẩm bẩm nói.
Lỡ như bị đại yêu hóa hình chặn lại thì nguy hiểm.
Hắn tìm một nơi cấp tốc phân chia yêu thi xong, tiếp tục đi về phía Nam.
Tần Tang một mực đi về phía Nam, cực kỳ điệu thấp.
Trên đường, hắn còn không xuất thủ, lo lắng sẽ bị Yêu tộc tra được dấu vết, truy tung đi theo.
Dùng thời gian dài mấy tháng chạy đi như thế.
Tần Tang đi tới một mảnh Hải Vực lạ lẫm, cảm giác chắc là an toàn.
Hắn tìm một hoang đảo rồi nghỉ ngơi và hồi phục, sau khi khôi phục bắt đầu du lịch khắp nơi, tìm kiếm đối thủ.
Tần Tang phi hành mấy ngày chẳng có mục đích gì, vẫn luôn không tìm được mục tiêu.
Đúng lúc này, lỗ tai Tần Tang nhẹ động, quay đầu nhìn nơi xa, chợt cả người lóe lên một cái rồi biến mất.
Vách núi cheo leo giáp biển.
Trên vách đá có một cái hang động.
Lúc này, cửa vào hang động lại có hai hình thể đang quấn quít vào nhau.
Thân phận hai bên làm kẻ khác phải mở rộng tầm mắt, trong đó có một con diều hâu cánh chim sặc sỡ, nhìn từ xa giống như là một con thải phượng, một con khác lại là Bạch Hạc một thân lông vũ trắng như tuyết.
Bạch Hạc có chút thần kỳ anh tuấn, không nhuốm bụi trần.
Nó đứng thẳng một chân cao hơn diều hâu, đang cúi đầu, dùng cái mỏ bén nhọn ôn nhu chải lông giúp diều hâu, một cái móng vuốt khác nhẹ nhàng vuốt ve cánh của diều hâu, chậm rãi đẩy diều hâu vào trong.
Diều hâu tha thiết dựa vào Bạch Hạc, biếng nhác đắm đuối.
Mặc dù không phải là cùng tộc, nhưng hai con yêu thú giống như cảm tình thân mật, cũng có chút tốt đẹp.
Lúc này, lại có một nốt nhạc không hài hòa xuất hiện.
Một tiếng thét lên thê lương, đánh thức đôi uyên ương này.
Chỉ thấy một cái bóng màu xanh giáng xuống từ trên trời, bay về phía sơn động như thiểm điện, đó cũng là một con diều hâu, nhưng có điều hình thể phải lớn một vòng so với con khác, lông vũ lại là màu xanh, mặc dù cũng có chút thần tuấn, nhưng còn hơi kém hơn Bạch Hạc một ít.
Diều hâu nhìn một màn anh anh em em bên trong hang động, tiếng kêu lại càng thê lương hơn tiếng trước, mang theo lửa giận ngút trời.
Hai con điểu yêu bên trong hang động đều bị bừng tỉnh.
Một hồi náo loạn.
Bạch Hạc nhìn khí thế của diều hâu màu xanh, ánh mắt có chút lo sợ, vẫy cánh một cái, không chút lưu tình đá con diều hâu vẫn còn đang ngượng ngùng bay ra ngoài, cũng không quay đầu lại, động động cánh liền chạy ra bên ngoài.
Bởi vì cửa động chật hẹp, Bạch Hạc nhất thời không kịp quan sát, cơ thể lảo đảo một hồi, suýt nữa ngã quỵ.
Vừa lúc diều hâu màu xanh đuổi tới, thét lên phẫn nộ, lợi trảo mạnh mẽ chộp tới đôi mắt của Bạch Hạc.
Mặc dù Bạch Hạc đang hoảng loạn, nhưng phản ứng lại cực nhanh.
Cổ dài của nó co rụt, khép cánh lại, cực kỳ hiểm trở mà tránh một kích này.
Ầm!
Một chùm lông trắng văng tung tóe.
Lông vũ trên cánh Bạch Hạc bị diều hâu màu xanh dùng một móng vuốt nhổ gần một nửa, kêu thảm một tiếng, mạnh mẽ đụng vào vách cheo leo như một viên bi màu trắng, tiếp đó lại bị bắn ra ngoài.
Cũng may lông vũ của Bạch Hạc có chút cứng.
Cánh nó tàn tạ không chịu nổi, nhưng bản thể không bị thương tích gì.
Bạch Hạc vẫy cánh một cái, vừa muốn ổn định thân hình, diều hâu màu xanh lưng đeo mối hận đoạt vợ, đã rơi vào nổi giận làm sao dễ dàng buông tha cho nó.
Vụt!
Thanh quang đập tới.
Bạch Hạc đành phải lại chạy trối chết lần nữa.
Năng lực phòng ngự của gia hỏa này cũng cao minh, dùng một đôi cánh mà nhiều lần ngăn chặn công kích của diều hâu màu xanh, vững vàng bảo vệ bản thân trên Yêu Hải, thuần thục đến cực điểm.
Bị diều hâu màu xanh đuổi đánh lâu như vậy, nhưng nó vẫn luôn không đánh trả, chỉ có bị một ít vết thương ngoài da mà thôi.
Nhưng mà một thân lông vũ mềm mượt trắng như tuyết của nó đã lộn xộn không thể lộn xộn hơn, bị diều hâu màu xanh xé nát gần nửa, nơi này thiếu một chỏm, nơi kia thiếu một nhúm.
Đặc biệt là lông trên cánh bị lột sạch, biến thành một con hạc trụi lông.
Rốt cuộc, Bạch Hạc được cơ hội phản kích, cánh thịt như đao ngăn cản lợi trảo của diều hâu màu xanh.
Ngay sau đó, cánh thịt của nó vẫy một cái, quay đầu chạy.
Diều hâu màu xanh đuổi theo không bỏ, bất đắc dĩ là Bạch Hạc kia lại cực kỳ am hiểu độn thuật, cánh thịt không còn lông hoạt động lên xuống nhanh chóng, khoảng cách giữa hai bên dần bị kéo ra, không có hy vọng đuổi được.
Bạch Hạc chạy ra một khoảng xa, thấy mình an toàn, đột nhiên ngừng lại rồi xoay người nhảy múa, phát ra tiếng hạc gọi với diều hâu màu xanh, thần sắc tựa hồ có chút đắc ý.
Nhìn diều hâu màu xanh nổi giận đuổi theo, Bạch Hạc rụt cổ lại liền chạy tiếp.
“Quá bỉ ổi!”
Tần Tang đứng ngoài quan sát gần như toàn bộ hành trình, âm thầm đi theo phía sau hai con yêu, nhìn thấy Bạch Hạc liên tục khiêu khích diều hâu, nhịn không được phải cảm khái một câu.
Không ngờ cũng có thể được xem vở kịch thế này tại Yêu Hải, chuyến đi này đúng là không tệ.