Chương 248: Bản Mệnh Linh Kiếm Bị Hao Tổn
Chương 248: Bản Mệnh Linh Kiếm Bị Hao Tổn
Ba người nhìn nhau, nét mặt đều nghiêm trọng hơn mấy phần.
Ngay khi ba người vẫn còn hoài nghi không rõ, sát thi bỗng dưng cử động, lại là loại thân pháp quỷ dị khó lường kia, nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của ba người họ.
Sắc mặt Ngô Nguyệt Thăng đột nhiên biến đổi, vội vã kết ấn quyết, Xích Viêm Kiếm phóng lên tận trời.
Sau đó liền nghe một tiếng 'Ầm' vang giòn, liền thấy bên dưới Xích Viêm Kiếm xuất hiện bóng dáng của sát thi, móng vuốt mạnh bạo vung về phía thân kiếm Xích Viêm Kiếm, đánh linh kiếm lệch cả đi.
Bọn họ vẫn không thu hồi pháp khí, âm thầm đề phòng, Ngô Nguyệt Thăng không ngờ sát thi lại chọn công kích Xích Viêm Kiếm, mặc dù phản ứng cực nhanh nhưng Xích Viêm Kiếm vẫn bị móng vuốt của sát thi quẹt trúng.
Bên trên thân kiếm đỏ thẫm xuất hiện vài dấu tay màu xanh sẫm có thể nhìn thấy rõ, thi độc và sát khí còn sót lại trên dấu tay cứ như vật sống, quấn quanh lên trên Xích Viêm Kiếm, nhanh chóng cắn nuốt linh quang trên linh kiếm, định tiến vào trong Xích Viêm Kiếm, cắn nuốt bản thể của linh kiếm.
Thi độc không chỉ có thể đả thương người, mà còn có thể làm tổn thương pháp khí!
Thấy cảnh này, khuôn mặt Ngô Nguyệt Thăng lộ vẻ kinh hãi, vội vàng dùng toàn lực thúc giục linh kiếm, lập tức có lửa nóng cháy hừng hực nổi lên, phản công lại thi độc.
Thi độc nhanh chóng bị lửa nóng đốt hết, may mà Xích Viêm Kiếm không bị tổn thương gì, nhưng Ngô Nguyệt Thăng vẫn lo sợ không ngớt.
Không ngờ, Ngô Nguyệt Thăng còn chưa kịp thở phào, đột nhiên xảy ra dị biến.
Mắt thấy thi độc đã bị thiêu đốt hầu như không còn đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, lại có một luồng Địa Sát khí ẩn núp trong đó, đột nhiên nổ tung ra, đánh xuyên qua linh quang của Xích Viêm Kiếm.
Sắc mặt Ngô Nguyệt Thăng biến đổi, vội vàng triệu hồi linh kiếm, chỉ thấy mặc dù thân kiếm của Xích Viêm Kiếm không xuất hiện vết nứt thật sự nhưng linh tính lại khó tránh bị hao tổn, kiếm quang đã u tối hơn so với lúc trước, bên trên hiện lên vẻ đau đớn và phẫn nộ cùng cực.
Bản mệnh linh kiếm chính là tu vật tâm giao của kiếm tu tâm, một khi bị hao tổn thì không thể nào tùy ý hành động được nữa, uy lực cũng yếu đi mấy lần. Mặc dù Xích Viêm Kiếm không có hư tổn thật sự, nhưng tổn thương linh tính lại cần Ngô Nguyệt Thăng phải tu dưỡng thật lâu mới có thể khôi phục lại, chưa kể đến việc làm trì trệ thời gian tu luyện thời gian mà còn tiêu hao rất nhiều linh lực nữa.
Thấy cảnh này, Tần Tang âm thầm kinh ngạc, không chút do dự kích thích toàn bộ uy lực Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm ra, linh lực cuồn cuộn bao trùm bản thể linh kiếm, không cho sát thi có cơ hội lợi dụng thời cơ.
Xích Viêm Kiếm của Ngô Nguyệt Thăng suýt nữa đã bị hỏng, phẩm chất của Ngũ Hành Phá Pháp Kiếm lại kém xa Xích Viêm Kiếm, lỡ như bị vuốt quỷ đánh trúng thì không cần bị thi độc ăn mòn thì chắc cũng bị chém gãy ngay luôn rồi.
-Tà thi đáng chết!
Ngô Nguyệt Thăng tức đến nổ phổi chửi ầm lên, không còn dám dùng Xích Viêm Kiếm nữa, vội vàng thu vào đan điền để tu dưỡng, lấy ra một linh kiếm khác từ trong Túi Giới Tử.
Bởi vì linh kiếm của Ngô Nguyệt Thăng đã bị hao tổn nên thế trận của ba người bọn họ cũng bị sát thi dễ dàng phá giải.
Sát thi ăn mệt rồi, khó mà dụ nó vào bẫy nữa.
Độn thuật của nó quỷ dị quá mức, xuất quỷ nhập thần bên trong đại điện, bọn họ phải tự thân phòng thủ, cảnh giác sát thi đánh lén, còn phải phân tâm thao túng pháp khí, thử dồn sát thi vào một chỗ.
Cứ giằng co như thế trong một khoảng thời gian dài, mãi không thể vây chết sát thi được, chỉ có thể tấn công Huyền Hoàng Giáp trên thân sát thi liên tục không ngừng nghỉ, cố hết sức làm hao mòn Địa Sát khí, nhưng phần lớn sát thi cũng tránh được hết, hiệu quả không được bao nhiêu.
Tuy nhiên, sau khi trải qua hỗn loạn lúc đầu, bọn họ cũng dần dần nhìn ra được vài manh mối, sau khi chiến đấu một hồi, ngoại trừ Huyền Hoàng Giáp và độn thuật quỷ dị thì sát thi này chưa hề sử dụng pháp chú nào khác.
Trước đó Ngô Nguyệt Thăng suy đoán rằng sát thi có thể sử dụng pháp khí hay không, tuy chỉ là một câu nói đùa, nhưng bọn họ cũng thận trọng dò xét một hồi, xác định rằng ở trên người sát thi, ngoại trừ móng tay có thể sắc bén hơn cả pháp khí thì không có thủ đoạn gì khác.
Sát thi này sinh ra lí trí, nhưng mà thủ đoạn cũng đơn giản, độn thuật có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là độn thuật mà thôi, chỉ cần đề phòng cẩn thận, không cho nó có cơ hội thừa dịp là được.
Nếu như là nơi khác thì cứ thế làm hao mòn, tiêu tan hết Địa Sát khí trên thân sát thi, để nó không sử dụng được Huyền Hoàng Giáp nữa, thế là có thể dễ dàng chém chết nó.
Nhưng sau đó vẫn còn nguy cơ vô cùng cấp bách, đây không phải là lúc để từ từ làm hao mòn.
Rề rà mãi không bắt được sát thi, Tần Tang vừa lo lắng lấy Ô Mộc Kiếm ra thì đã thấy nét mặt Bạch Vân Sơn Nhân dần có chút không kiên nhẫn, lấy ra Khốn Thiên Đâu pháp khí kia, la lớn:
-Hai vị đạo hữu có thủ đoạn nào để tạm thời bay vây kẻ này không? Pháp khí này của ta tên là Khốn Thiên Đâu, trong đó năng lực mạnh nhất chính là vây nhốt kẻ địch. Chỉ cần có thể dùng Khốn Thiên Đâu để khóa lại thì kẻ này sẽ không thể thi triển độn thuật, không có chỗ để trốn, phó mặc cho chúng ta xử lí. Nhưng trước tiên phải cần chuẩn bị mới được, xin hai vị đạo hữu tranh thủ một ít thời gian cho lão phu.
Trước đó Tần Tang nhìn thấy Bạch Vân Sơn Nhân dựa vào Khốn Thiên Đâu mà xuyên qua màn chắn âm phong, còn ngăn được đòn đánh lén của sát thi, cứ tưởng rằng đây là một pháp khí phòng ngự thuần túy, không ngờ lại còn có tác dụng thế này, không hổ là pháp khí đặc biệt của lão.