Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch Ii)

Chương 2924 - Chương 2924: Thần Y

Chương 2924: Thần y Chương 2924: Thần y

Nơi này nhiều núi, thôn dân chưa nói là giàu có, nhưng thôn rất lớn, có hơn ngàn hộ.


Bọn hắn xuống núi, đi dọc theo bờ sông về phía thôn, Ngọc Lãng đột nhiên dừng chân, nhìn về phía bên kia bờ sông.


Bên kia bờ sông có một lùm rừng trúc, bên trong có tiếng đọc sách.


"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.


Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương..."


Ngọc Lãng ngạc nhiên phát hiện, phu tử cũng dạy cho gã bộ thư này, là kiến thức vỡ lòng.


Hai quốc gia khác biệt, xa mấy ngàn dặm, sách lại giống nhau.


Gã há miệng, đọc thầm theo.


"Nơi đó là học đường của Trần tú tài mới mở!"


Tiều phu giơ ngón tay cái lên, một mặt tự hào: "Người trên trấn đều đưa hài tử tới đọc sách, bên trong thành cũng có người có tiền có quyền, mời Trần tú tài tới nhà dạy học, nhưng Trần Tú từ chối, chỉ thích thôn ta!"


Tiến vào trong nhà bệnh nhân, nhìn thấy một người trẻ tuổi biểu lộ thấp thỏm, Tần Tang nói trị không hết bệnh thì không thu tiền, để gã yên lòng.


Người trẻ tuổi khẩn trương nhìn Tần Tang bắt mạch cho lão nhân, ngoài phòng có thôn dân tới xem náo nhiệt, thò đầu vào nhìn.


Tiều phu ở một bên, không e dè nói khoác là công lao của mình, miệng lưỡi lưu loát, gia tăng uy tính, thuận tiện cũng thổi phồng Tần Tang một phen.


"Ngọc Lãng, lấy giấy bút tới."


Tần Tang lấy chút thảo dược từ trong thùng thuốc ra, lại viết xuống mấy vị thuốc mà trong hòm không có, đưa cho Ngọc Lãng đi lên núi ngắt.


Người trẻ tuổi muốn nói lại thôi.


Tiều phu xông vào trong phòng: "Đạo trưởng, cha của Tam nhi còn cứu được không?"


"Cứu được. Thân thể của vị lão tiên sinh này thâm hụt nghiêm trọng, cần điều dưỡng trước rồi mới chữa bệnh, bần đạo kê hai đơn thuốc, chờ đồ đệ của ta đem thuốc tới, sẽ dạy các ngươi sắc thuốc."


Tần Tang khép hòm thuốc lại, dẫn Tiểu Ngũ đi ra ngoài.


Đám người nửa tin nửa ngờ, Tần Tang không giải thích thêm cái gì, im lặng trở về núi.


Một canh giờ sau, Ngọc Lãng hái thuốc xong, chạy vội xuống núi, trên đường còn dùng pháp chú chưa thuần thục sơ chế thảo dược.


Trở lại nhà bệnh nhân, Ngọc Lãng đích thân nấu thuốc.


Người trẻ tuổi cẩn thận đút thuốc cho lão nhân.


Gian nan uống hết thang thuốc, lão nhân ngủ thật say, không có giống như trong thuyết thư, vừa uống thuốc xong liền phun ra một ngụm máu đen, bệnh nặng khỏi hẳn.


Ngọc Lãng biết rõ, sư phụ chỉ dùng thảo dược phổ thông, không bằng linh đan lúc trước cho mình.


"Xem ra sư phụ muốn làm đại phu bình thường."


Ngọc Lãng thầm nghĩ, chú ý tới lão nhân hô hấp dần dần thông thuận.


Cho dù chỉ dùng phàm dược, Tần Tang có thể nhìn ra ổ bệnh, dùng thuốc tinh chuẩn, thần y thế gian xa xa không bằng.


Người trẻ tuổi và tiều phu cũng phát hiện lão nhân chuyển biến tốt.


"Thần y! Thật sự là thần y!"


Tiều phu lẩm bẩm nói.


"Mỗi ngày sớm tối dùng một lần, ba ngày sau đổi đơn thuốc khác, ta chỉ ngươi sắc thuốc."


Ngọc Lãng không sợ người khác làm phiền, căn dặn người trẻ tuổi, từ chối người trẻ tuổi trả tiền.


"Sư phụ nói, tiền xem bệnh ký sổ trước, chờ lệnh tôn khỏi bệnh, mới thu tiền."


"Chiếu cố tốt cha ngươi, ta đưa tiễn tiểu thần y."


Tiều phu bước nhanh ra, vô luận thế nào cũng muốn đưa Ngọc Lãng về đạo quán.


Đi đến bờ sông, lại nghe tiếng đọc sách trong rừng trúc.


Ngọc Lãng ma xui quỷ khiến, thông qua bè gỗ đi qua bờ bên kia, tiều phu thấy gã khác thường, không khỏi ngậm miệng lại.


Bọn họ vừa tới bờ bên kia, trong rừng trúc đột nhiên di ra hai người, hiển nhiên đều là người đọc sách, người mặc áo trắng, khí độ bất phàm.


"Mời Trần huynh trở về! Hôm nay gặp được đại tài, Diệp mỗ đi chuyến này không tệ, ngày sau chắc chắn thường xuyên quấy rầy Trần huynh, chỉ mong Trần huynh không cảm thấy phiền chán."


Một người trong đó chắp tay, quay đầu nhìn thấy Ngọc Lãng, nhãn tình sáng lên: "Phương sơn thủy này, lại dưỡng dục ra đạo đồng linh tú như thế, khó trách Trần huynh khăng khăng ẩn cư ở đây, quả thật là bảo địa."


"Diệp huynh hiểu lầm."


Người còn lại chính là Trần tú tài, đưa tiễn khách nhân, xoay người lại, chắp tay mỉm cười chào hỏi: "Trụ Tử huynh, nghe nói ngươi mời được một vị thần y, là vị tiểu đạo trưởng này sao?"


"Trần tú tài cũng nghe nói rồi?"


Tiều phu gãi đầu, hưng phấn nói, "Thần y là sư phụ của tiểu đạo trưởng! Tiểu đạo trưởng cũng là tiểu thần y!"


"Ngọc Lãng gặp qua Trần tiên sinh."


Ngọc Lãng đã là tu tiên giả, đối mặt phàm nhân như Trần tu tài, lại khẩn trương giống như đối mặt phu tử ngày xưa.


Trần tú tài vốn là thuận miệng hỏi, thấy bộ dạng của tiều phu không giống đùa, không khỏi âm thầm ngạc nhiên.


"Ồ? Thân thể vợ của ta một mực khó chịu, có thể làm phiền tiểu đạo trưởng xem bệnh không? Đại phu khác nói là chứng chóng mặt." Ngọc Lãng do dự nói: "Có thể xem thử, nếu ta trị không hết, thì mời sư phụ."


Trần tú tài đại hỉ, lập tức dẫn Ngọc Lãng đi vào học đường.


Nội quyến ở đằng sau học đường.


Đi trên con đường, tiếng đọc sách lọt vào tai, các đồng tử ngồi đoan chính, tay nâng thư quyển, gật gù đắc ý.


Tràng cảnh quen thuộc, Ngọc Lãng phảng phất như nhìn thấy phu tử, đang chắp tay sau lưng tuần sát, thấy ai không chuyên tâm, liền dùng thước gõ một cái.


"Tiểu đạo trưởng cũng từ học thư trong học đường sao?" Trần tú tài thì thấy sắc mặt của Ngọc Lãng, đoán ra mấy phần.


Ngọc Lãng gật đầu, không giải thích quá nhiều, đi về phía trước một hồi, nhìn thấy một tòa trúc lâu.


Thanh danh của Trần tú tài lan xa, không chỉ dạy được tiểu đồng.


Một số thiếu niên áo trắng phong độ nhẹ nhàng, ngồi trong trúc lâu nói chuyện trời đất, so thơ vẽ tranh.


Tiến vào nội đường, nhìn thấy Trần phu nhân.


Trần tú tài nói rõ ngọn nguồn, để Trần phu nhân duỗi tay trắng cổ, cho Ngọc Lãng bắt mạch.


Trần phu nhân đã tìm rất nhiều đại phu, sớm đã không còn hi vọng gì, nhưng khi nhìn thấy tiểu đạo đồng Ngọc Lãng, càng nhìn càng thích.


Bái sư về sau, khí chất của Ngọc Lãng thay đổi một cách vô tri vô giác, nhất là từ khi bước vào tiên đồ, càng nhiều thêm một phần linh khí, hai đầu lông mày chất chứa sự kiên nghị.


"Làm phiền tiểu đạo trưởng."


Trần phu nhân trẻ tuổi hơn sư nương của Ngọc Lãng, giọng nói ôn nhu hiền lành.


Lại nhìn Trần tú tài học thức uyên bác giống như phu tử.


Cái mũi của Ngọc Lãng chua chua, suýt nữa rơi lệ, không chút do dự rót linh lực vào kinh mạch của Trần phu nhân.


Trần phu nhân bởi vì sinh sinh dục lâm bệnh nặng, lưu lại bệnh căn, thảo dược bình thường khó chữa khỏi, càng kéo dài sẽ càng tổn thương nguyên khí.


Hao phí hết linh lực vất vả tu luyện được, Ngọc Lãng cũng không cảm thấy đáng tiếc.


Miễn cho giải thích không tốt, Ngọc Lãng lấy ra mấy cây ngân châm, giả vờ giả vịt đâm lên huyệt trên đầu Trần phu nhân.


… …


Chờ Ngọc Lãng trở lại đạo quán, mặt trời đã xuống tây, sắc trời tối sầm.


Trong đại điện lóe lên đèn đuốc to như hạt đậu, truyền ra hương thơm của linh dược.


Ngọc Lãng hơi chột dạ, rón rén tiến vào chính điện, thấy trong điện có một thùng linh được.


"Vào ngâm." Tần Tang ngồi xếp bằng bên trên bồ đoàn, đưa lưng về phía cửa điện, thản nhiên nói.


"Vâng!"


Ngọc Lãng thấy sư tỷ rúc vào người sư phụ, giống như ngủ say, lòng xấu hổ giảm mấy phần, nhanh chóng tiến vào thùng nước, cảm thấy toàn thân thư thái.


Đầu của gã dựa vào thùng, cảm nhận được từng tia từng sợi dược lực rót vào trong cơ thể, tẩy tinh phạt tủy.


Dưới bóng đêm, bên trong đạo quan tĩnh mịch, chỉ có tiếng củi lửa thiêu đốt đôm đốp.


"Đang suy nghĩ gì?" Tần Tang đột nhiên mở miệng hỏi, làm Ngọc Lãng giật nảy mình.


"Sư... Sư phụ, đệ tử muốn xuống núi đọc sách, được không?" Ngọc Lãng giống như hài tử phạm sai lầm.


Dù sao ai lại muốn học sách của phàm nhân khi biết tiên pháp đâu?


"Được."


Thuận lợi hơn tưởng tượng, sư phụ vậy mà lập tức đồng ý.


Tần Tang nghiêng đầu qua hỏi: "Tiểu Ngũ muốn đi đọc sách không?"

Bình Luận (0)
Comment