Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch Ii)

Chương 3007 - Chương 3007: Một Đối Hai

Chương 3007: Một đối hai Chương 3007: Một đối hai

Khe rãnh đại địa giống như là một vết sẹo thật dài, nham tương sôi sùng sục là máu tươi đại địa.


Trong mắt bất luận sinh linh nào, nơi này là nơi vô cùng kinh khủng, tu sĩ Hóa Thần cũng phải run như cầy sấy.


Đối với một tôn Bất Hóa Cốt, đường đường tu sĩ Luyện Hư, lại uy hiếp không bao nhiêu.


Minh Cốt lão tổ vươn tay, tùy ý đẩy ra một luồng chưởng phong, chia nham tương thành hai nửa.


Như một bàn tay vô hình, xé rách nham tương, chui vào dưới mặt đất.


Dưới mặt đất là thế giới hoả diễm, ngạnh sinh bị xé mở một lỗ hổng, lộ ra bí cảnh bên dưới.


Chỗ bí cảnh này, dưới bạo phát mãnh liệt đã hoàn toàn thay đổi, rừng đá vốn dày đặc đã bị dẹp yên, không còn tồn tại.


Bộc phát chưa xong, khu vực trong bí cảnh và cổ cấm dung hợp, vẫn còn lưu lại, nhưng cũng chỉ còn lại vài toà thạch điện thủng trăm ngàn lỗ.


Về phần bảo vật vốn có trong bí cảnh, đã sớm hóa thành tro bụi.


Trong khi chụp vào thạch điện, Minh Cốt lão tổ tràn đầy nếp nhăn nhăn trán, sải bước tiến vào nham tương, đi tới biên giới bí cảnh.


Lão đứng trong nham tương, nhìn chăm chú những thạch điện này.


Bàn Long thiên trụ ngay ở chỗ này, dễ như trở bàn tay, nhưng Minh Cốt lão tổ cũng cảm thấy hứng thú với cổ cấm.


Chỉ tiếc, cổ cấm trong bộc phát đã bị phá diệt, chung quanh nổi lơ lửng vô số mảnh vỡ to nhỏ, đang tiếp tục tiêu vong.


Thần mục Minh Cốt lão tổ như điện, cấp tốc ghi nhớ từng mảnh vỡ, đồng thời cảm giác được vật ở hạch tâm cổ cấm, Bàn Long thiên trụ!


Đây là một cây đồng trụ thô to bị xích hoả vây quanh, cắm trên mặt đất, gần như dung hợp với bí cảnh.


Lão cũng là lần đầu nhìn thấy Bàn Long thiên trụ chân chính, trước đó chỉ nghe treo thưởng từ Tễ Thiên Tông, là một bộ phận trọng yếu trong Bàn Long cổ trận, giá trị rất lớn.


Không có gì bất ngờ xảy ra, nếu như có thể dâng lên Bàn Long thiên trụ, nhất định có thể rực rỡ hào quang trên Tễ Thiên Pháp Hội lần này.


Đáng tiếc lão cũng không rõ Bàn Long thiên trụ có uy năng gì, thoạt nhìn chỉ là một đồng trụ có thể tụ lại hỏa diễm mà thôi.


Cô Vân Tẩu chậm một bước, Minh Cốt lão tổ cũng sẽ không yên lặng chờ đối thủ đến tranh đoạt, lăng không chụp vào chỗ sâu bí cảnh, muốn lấy đồng trụ đi.


Ngay sát na này.


Minh Cốt lão tổ cảm thấy một tia bất an khó hiểu, tựa hồ có nguy hiểm gì đang tới gần.


"Ồ!"


Thần sắc lão khẽ động, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đục ngầu bắn ra ánh mắt sắc bén đến cực điểm, xuyên thủng nham tương trùng điệp.


Lão thấy được một màn rung động nhân tâm.


Một đạo Kiếm quang từ nam phóng đến, sáng chói như lưu tinh, hoành tuyệt thiên khung, dài không biết bao nhiêu vạn trượng.


Nham tương phun trào hình thành xích hoả đầy trời, lão mang tới Thi mây che thiên, cũng phải ảm đạm phai mờ.


Thi vân thật dày bị Kiếm quang phân phá, lộ ra thái dương trên không trung.


Thái dương lại có vẻ hơi ảm đạm, bởi vì bị quang mang đạo Kiếm quang sáng chói phủ lên.


Về phần xích hoả trong hư không phất phới tới, càng bị dập tắt mảng lớn, không thể tranh phong ánh sáng.


'Ầm ầm ầm!'


Hư không truyền đến từng cơn lôi minh.


Kiếm thế đến, chấn động cả sa mạc, thanh thế càng kinh người hơn bí cảnh bộc phát.


Đại địa rung động truyền đến cả biên giới sa mạc, cát sỏi trên cồn cát đang không ngừng khiêu vũ.


Đám Phi La hoảng sợ nhìn lên trời, trên mặt bọn họ vui mừng còn chưa biến mất, vẻ mặt quái dị.


Kiếm quang hoành thiên, chẳng biết từ đâu, không thấy phần cuối.


Thân ở đươi Kiếm quang, bọn họ cảm thấy mình bị kiếm ý dày đặc bao vây, không chỗ để trốn.


Kiếm ý xuyên thấu qua lỗ chân lông, đâm xuyên màng da, xé mở huyết nhục, cho đến chỗ sâu cốt tuỷ.


Suy nghĩ của bọn họ cũng giống như bị đông cứng, trong đầu chỉ có một chữ - Trốn!


Đối mặt đạo Kiếm quang này, bọn họ thậm chí bắt đầu hoài nghi sư tôn có thể bảo vệ được bọn họ không.


Dù sư tôn có thể đánh lui đạo Kiếm quang thần bí này, nếu như bọn họ không nhanh chóng rời chiến trường, dư ba kịch chiến cũng có thể giết chết bọn họ.


Ba người Phi La, tu vi không như bọn Vân Tỳ, Vân Đô Cửu Tiên còn chật vật như vậy, bọn họ sao dám cậy mạnh.


. . .


Một kiếm ra.


Hai người ở Vân Đô Sơn đều cảm giác được một luồng kiếm ý.


Cô Vân Tẩu vừa đi xong một nước cờ, con ngươi bỗng nhiên thít chặt.


Một quân cờ vừa rồi, từng bước ép sát Tần Tang, biểu thị Cô Vân Tẩu hạ quyết tâm xuất thủ, không cam tâm từ bỏ Bàn Long thiên trụ.


Bất luận thắng bại, cũng nên thử một lần.


Minh Cốt lão tổ và đạo nhân liên thủ, có thể bức lui y, muốn lưu y lại muôn vàn khó khăn.


Bàn cờ này, y căn bản không muốn bị thua, huống hồ đối phương căn bản không nói quy củ trên bàn cờ.


Ở thời điểm này, y cảm giác được một kiếm kinh thiên kia.


"Vẫn còn một người?"


Cô Vân Tẩu giật mình, lập tức ý thức được bản thân đã đoán sai, đạo nhân căn bản không phải Minh Cốt lão tổ nhờ đến giúp đỡ.


Mà là muốn đồng thời đối phó bản thân và Minh Cốt lão tổ!


Hai vị khách không mời mà đến, chẳng biết có lai lịch gì.


Phương địa giới này, ngoại trừ Tễ Thiên Tông, thế lực có thể xuất ra hai vị cường giả Luyện Hư, tuyệt đối không có hai người kia.


Suy nghĩ như điện chớp, Cô Vân Tẩu hình như đã nhận ra cái gì, vẻ mặt rốt cuộc khó mà ức chế xuất hiện biến hóa.


Không đúng!


Ba động một kiếm này . . .


Trong mắt Cô Vân Tẩu lóe lên vẻ chấn kinh, không phải hai người, đạo nhân phía trước và người xuất kiếm, rõ ràng là cùng một người!


"Là pháp thân!"


"Tê!"


Hết thảy trước mắt, làm người khó mà tin.


Trước mặt y chính là pháp tướng đạo nhân, đồng thời lại phân ra một tôn pháp thân, đi đối phó Minh Cốt lão tổ, lấy một địch hai!


Đồng thời có được pháp thân và pháp tướng, pháp thể đồng tu, mà lại có thực lực Luyện Hư kỳ.


Người pháp thể đồng tu, Cô Vân Tẩu nhiều năm qua cũng đã gặp không ít, nhưng có thể lấy được thành tựu cực cao lại là phượng mao lân giác.


Dư quang thoáng nhìn tiểu Ngũ, y bỗng nhiên ý thức được, đạo nhân vẫn còn một vị khí linh đi theo, mà lại không phái đi vây quét Minh Cốt lão tổ.


Chẳng lẽ đạo nhân có lòng tin tuyệt đối với pháp thân, có thể chiến thắng Minh Cốt lão tổ?


Cũng có thể, trong tay y còn có một kiện Hậu Thiên Linh Bảo khác?


Cô Vân Tẩu đang muốn đứng dậy, giống như cái đinh đóng nguyên tại chỗ.


'Cạch!'


Quân cờ và bàn cờ va chạm, thanh âm thanh thúy làm Cô Vân Tẩu thức tỉnh.


Chỉ thấy Tần Tang lại đánh xuống một quân cờ trắng, rơi vào nơi khác, kỳ phong thư giãn, không giống Cô Vân Tẩu hùng hổ dọa người.


Sau đó mỉm cười nhìn Cô Vân Tẩu.


. . .


Kiếm quang trảm xuống mặt đất.


Kiếm khí tạo ra cuồng phong, quét xuống đại địa, nham tương lại có xu thế ngưng trệ.


Lập tức xuất hiện một màn kinh thế hãi tục, nham tương ngừng phun trào, bị lực lượng cường đại áp xuống đại địa, chảy ngược xuống lòng đất!


'Ầm ầm!'


Hai bên khe hở, mặt đất không ngừng đổ sụp.


Trong nháy mắt, khe hở biến thành hố to, lộ ra một hồ dung nham, mặt hồ còn đang không ngừng ép xuống.


Uy lực còn lại khủng bố như vậy, khó có thể tưởng tượng uy lực chân chính của kiếm quang sẽ thế nào?


Minh Cốt lão tổ cũng cảm nhận được uy lực một kiếm này, trong lòng biết đối phương nhất định là tới tranh đoạt Bàn Long thiên trụ.


Bàn Long thiên trụ gần trong gang tấc, lúc này nhượng bộ, chẳng lẽ không mất mặt với thủ hạ.


Bàn Long thiên trụ quanh mình, chỉ còn ngăn trở bởi đạo cổ cấm sau cùng chưa kịp huỷ diệt.


Thần sắc Minh Cốt lão tổ trầm xuống, không thối lui chút nào, đổi chưởng thành quyền, hung hăng đánh ra một quyền.

Bình Luận (0)
Comment