Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch Ii)

Chương 3212 - Chương 3212: Tiểu Bối

Chương 3212: Tiểu bối Chương 3212: Tiểu bối

Dịch: Độc Hành


Ngày xuân ấm áp.


Tân sơn môn Thanh Dương Quan và đại địa cũng vào đầu mùa xuân, cảnh tượng nhất phái sinh cơ bừng bừng, vạn vật phát triển.


Trước đó nơi này là núi hoang đầm lầy nguy hiểm, quái thạch lởm chởm, đường sông phân loạn, các loại cỏ dại cây cối trùng trùng, dù linh khí nồng đậm, nhưng tràn đầy khí tức man hoang chưa khai hóa.


Bây giờ được Thanh Dương Quan tỉ mỉ cải tạo, linh khí càng hơn trước kia, núi xanh như lông mày, nước sông như ngọc bích, không thiếu kỳ phong đầm lầy, chung linh dục tú, lại có cung khuyết lầu các, tiên vụ lượn lờ, cảnh sắc mờ mịt. Trong núi, bên bờ nước trồng tiên thụ linh hoa, Linh thú phi không nhảy vọt, đã có mấy phần khí tượng Tiên gia phúc địa.


Tinh không vạn lý, mây trắng ung dung.


Đầm lầy phương đông bay lên một đóa mây trắng, không nhanh không chậm bay về hướng tây, ghé qua biển mây.


Trên mây trắng đứng đấy một gã chấp sự Thanh Dương Quan, hơn mười thiếu niên thiếu nữ đứng sau lưng gã, đều bị sơn hà tráng lệ phía dưới hấp dẫn, mặt mũi tràn đầy sợ hãi thán phục và tự hào, ngón tay chỉ mặt đất, tiếng kinh hô không ngừng.


Những người này đều là đệ tử Thanh Dương Quan được gọi đến, có đến từ tổ đình Tiểu Hàn vực, có đến từ Thanh Dương đảo, cũng có thuở nhỏ ở tại Lộc Dã hoặc tu hành ở quan khác. Bất luận chỗ nào cũng không thể so sánh với sơn môn mới kiến tạo này.


Bọn họ những năm qua bị lần lượt đưa tới, sau đó được an bài tại một chỗ, bởi vì chuyện kiến tạo sơn môn nặng nề, còn phải lo tu hành, sư trưởng thường thường sẽ đến kiểm tra việc học, gần như cả ngày không rảnh rỗi, đây là lần đầu tiên đi theo chấp sự đại nhân nhìn toàn cảnh sơn môn.


Đám người không khỏi mặc sức tưởng tượng sơn môn xây thành trong tương lai, ở chỗ này tu hành, có được một toà động phủ thuộc về mình, còn cầu mong gì! Lúc này, mọi người thấy một đạo thanh quang bay tới, được chấp sự nắm trong tay.


Chấp sự nở nụ cười, quay đầu lại nói: "Bách huynh đã đến, lần này mang tới Linh thú, có mấy con huyết mạch tư chất rất tốt, các ngươi phải nắm lấy cơ hội."


Đám người cùng hô lên đáp ứng, lộ ra vẻ mong đợi.


Lúc mở sơn môn, Thanh Dương Quan sẽ căn cứ các đệ tử cống hiến mà ghi công lao, cũng có các loại ban thưởng, để kích thích bọn họ tích cực hơn.


Những đệ tử này nhận được một cơ hội chọn lựa linh thú trước.


Vũ Vương dời Yêu Cảnh, cũng đem theo bộ hạ và tộc đàn của gã, dần dần từ bỏ chưởng khống Thiên Yêu Khâu. Thiên Sơn Trúc Hải trở thành thủ lĩnh mới yêu tộc Bắc Thần cảnh. Dù cho Vụ bộc cuốn đi hơn phân nữa cao thủ Thiên Sơn Trúc Hải, Vũ Vương cũng không có ý tiếp tục nhúng tay.


Thiên Sơn Trúc Hải và Thanh Dương Quan quan hệ chặt chẽ như cũ, Lý Ngọc Phủ và Ngọc Nô gây dựng sâu sắc tình cảm giữa hai tộc, cổ vũ đệ tử Thanh Dương Quan và yêu thú Thiên Sơn Trúc Hải chọn lựa nhau.


Đương nhiên, loại chọn lựa này là hai chiều, tu sĩ có thể chọn lựa Linh thú, Linh thú cũng có thể chọn lựa tu sĩ.


Khác với Ngự Linh Tông, Thanh Dương Quan truyền thừa không dựa vào Linh thú phụ trợ tu luyện, cho nên cũng không cưỡng chế song phương ký kết linh khế, toàn bộ do tự nguyện.


Tu sĩ nếu có được một con linh thú cường đại làm bạn, có lợi ích rất lớn cho việc tu hành, trái lại cũng thế.


Bất quá, linh thú thiên phú thật tốt cũng cực ít, có thể thu được Linh thú dạng này tán thành hay không phải xem cơ duyên, mà bọn họ có thể thu được tư cách tiến hành chọn lựa trước, không thể nghi ngờ rất có ưu thế.


Trong tông môn, không thể lấy vũ lực áp phục Linh thú, đám người bắt đầu khổ tư, đợi lát nữa biểu hiện thế nào mới có thể để cho Linh thú tán thành chính mình.


Sơn môn mới rộng lớn hơn xa Lộc Dã, đám người minh tư khổ tưởng một hồi lâu, phát hiện vậy mà còn chưa tới nơi, đã nhớ không rõ bao nhiêu dãy núi đầm trôi qua dưới chân.


Rốt cuộc mây trắng dừng ở giữa không trung, bỗng nhiên rơi nhanh xuống, đám người cảm giác dưới chân trầm xuống, rơi vào một chỗ đỉnh núi rộng rãi.


Trên đỉnh núi có thể nói bầy yêu xúm xít, chim ưng hồ báo, hoa mộc tinh quái, không phải trường hợp cá biệt, chừng mấy chục con Linh thú, đội hình chỉnh tề, đứng sau lưng một vị lão giả.


Lão giả cao gầy, làn da thô ráp như vỏ cây, thần sắc cứng nhắc, giống như một vị lão học cứu.


"Bách huynh!" Chấp sự tiến lên thi lễ.


Lão giả cẩn thận hoàn lễ: "Bái kiến Đàm Dực đạo hữu."


Chào nhau xong, Đàm Dực nhìn chúng yêu phía sau lưng lão giả: "Bách huynh lần này chỉ đem tới chừng này?"


"Bọn chúng là nhóm có thiên phú tốt nhất, đám khác ở tại Nguyên Linh Phong."


Yêu tu họ Bách trả lời.


Bọn lão cũng có tư tâm, muốn kết hợp giữa hậu bối thiên phú tốt cùng đệ tử Thanh Dương Quan có tiền đồ nhất, đạt tới hiệu quả liên hợp tốt nhất.


Đám người nghe lời này, đều âm thầm hưng phấn, nhìn bầy yêu sau lưng lão giả, đối phương cũng đang căng mắt dò xét bọn họ.


Linh thú xuất thân Thiên Sơn Trúc Hải không giống yêu tu phía ngoài, khí tức chúng bình thản, trong mắt lóe ra quang mang trí tuệ, có nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, có ngây thơ chân thành, có ánh mắt khiếp người, khí chất uy vũ.


Tần Lịch bị một đầu tiểu hồ ly hấp dẫn, hình thể nó nhỏ nhắn xinh xắn, tựa hồ còn chưa nảy nở, toàn thân tuyết trắng, duy chỉ có chỗ cổ và trước ngực có một vòng lông màu đen, giống như mang theo một vòng cổ màu đen.


Tiểu hồ ly cũng chú ý tới ánh mắt của gã, hung dữ trừng lại. Tần Lịch vội vàng rủ xuống tầm mắt, nhưng nhịn không được lại liếc trộm nó.


Thấy thế, ánh mắt tiểu hồ ly đi lòng vòng, lộ ra vẻ giảo hoạt, bỗng cất bước đi ra khỏi đàn thú, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tần Lịch, ánh mắt yêu mị, cuối cùng thả người nhảy xuống núi.


Theo Tần Lịch, đây rõ ràng là ánh mắt mời mình, tim gã không khỏi đập thình thịch. Chẳng biết tại sao, ngoại trừ đầu tiểu hồ ly này, các con Linh thú khác không có lực hấp dẫn với gã, gã cũng không quan tâm tiểu hồ ly có thiên tư cao hay thấp.


Tần Lịch vụng trộm nhìn Đàm Dực một chút, thấy y đang trò chuyện với lão giả, rốt cuộc kìm nén không được, rời khỏi đám người, vận chuyển thân pháp, lao xuống dưới núi.


Chạy theo hướng tiểu bạch hồ một hồi, giữa rừng núi rốt cuộc gã nhìn thấy một vệt bóng trắng.


Tiểu hồ ly nhảy lên cây sao, quay đầu nhìn gã một cái, giống như đang thúc giục nhanh lên, thoáng qua lại tiến vào sơn lâm.


Thấy tiểu hồ ly quả nhiên đang chờ mình, Tần Lịch vui mừng, kiệt lực vận chuyển thân pháp, không ngờ tốc độ tiểu hồ ly còn nhanh hơn gã, khoảng cách giữa cả hai càng kéo càng xa, nếu không phải tiểu hồ ly mỗi lần đều chờ gã, đã sớm mất đi tung tích đối phương.


"Ngươi muốn mang ta đi đâu?" Tần Lịch cao giọng hô.


Tiểu hồ ly không trả lời, chỉ quay đầu nhìn gã.


Cứ đuổi theo như vậy, linh lực trong cơ thể gã tiêu hao nhanh chóng, nhưng gã không hề để ý, trong mắt chỉ có tiểu hồ ly.


"Ai nha!"


Trong rừng bỗng nhiên truyền ra một tiếng kinh hô, Tần Lịch lại bị vướng một sợi dây leo, linh lực thể nội hỗn loạn, rơi xuống mặt đất, phía dưới vừa lúc là một vũng bùn, cả người ngã vào.


Từ trong bùn loãng chui ra, Tần Lịch dính đầy bùn nhão nghe được tiếng kêu "ríu rít", tiểu hồ ly đang ở trên nhánh cây cười đến ngửa tới ngửa lui, dùng móng vuốt nhỏ che miệng mũi, tựa hồ muốn nói hắn quá thúi.


"Ồ . . . Thật xin lỗi, ta. . . ."


Tần Lịch xấu hổ đỏ cả khuôn mặt, ấp úng chẳng biết giải thích thế nào. Thầm hối hận bản thân trước kia bỏ bê tu luyện độn thuật, lại bị dây leo vướng chân, xấu hổ trước mặt tiểu hồ ly, lại hoàn toàn không phát giác đầu dây leo này xuất hiện rất kỳ quặc.


Gã vội vàng bấm ngự thủy quyết, thanh tẩy sạch bùn nhão và mùi hôi thối trên người, cũng may tiểu hồ ly không ghét bỏ gã, tiếp tục dùng ánh mắt ra hiệu cùng tiến lên.


Tiếp đó, một người một hồ xuyên qua từng mảnh sơn lâm, nửa đường sự cố liên tiếp phát sinh, mỗi lần đều là Tần Lịch không may, tràn ngập tiếng kêu vui vẻ của tiểu hồ ly.


Tần Lịch có ngốc cũng phát giác được không bình thường, lại không muốn tin tưởng tiểu hồ ly trêu cợt bản thân, chỉ cho rằng vùng rừng cây này cổ quái, khả năng còn chưa được tông môn thanh lý qua, tiểu hồ ly khẳng định lúc trước đã tới, cho nên biết rõ nơi nào có nguy hiểm.


Chẳng biết đi qua bao nhiêu ngọn núi, rốt cuộc Tần Lịch đi theo tiểu hồ ly tới trước một vách núi.

Bình Luận (0)
Comment