Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch Ii)

Chương 3506 - Chương 3506: Phong Lưu Đạm Bạc

Chương 3506: Phong Lưu Đạm Bạc Chương 3506: Phong Lưu Đạm Bạc

Ngọc Lang bừng tỉnh, trách không được hắn không nhìn thấu tu vi của Đào Đằng nhưng hắn vẫn không hiểu: "Ngươi vì sao lại làm như vậy?"


"Ngươi còn nhớ lời ta nói ở Tàng Hương lâu không?


"Năm đó người kể chuyện hỏi ta, thế nào là đại đạo của người.


"Ta đáp cha con có tình, quân thần có nghĩa, phu thê có biệt, trưởng ấu có thứ tự, bạn bè có tín.


"Ta lại đáp đại đạo chi hành dã, thiên hạ vi công, tuyển hiền dữ năng, giảng tín tu mục. Cố nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử, sử lão sở chung, tráng sở dụng, ấu sở trưởng, quả quả cô độc phế tật giả giai sở dưỡng. Nhưng mà..."


Đào Đằng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa trúc: "Người kể chuyện dường như không đồng ý, sau khi rời đi ta suy nghĩ mãi nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra, có thể có nhân đạo thịnh thế nào tốt hơn thế này. Cho nên ta phát phấn khổ học, thề phải thi đỗ công danh vào triều làm quan. Có một ngày, ta muốn tự tay tạo nên một thịnh thế như vậy, chứng minh ta đúng!"


Nhìn người bạn thời thiếu, vẻ mặt Ngọc Lang dần nghiêm túc, hắn đã đoán ra suy nghĩ của bạn mình.


"Cho đến khi ta biết, trên đời còn có tu tiên giả, đứng trên phàm nhân, phàm nhân dùng hết cả đời, đời đời kiếp kiếp nỗ lực làm ra, tu tiên giả chỉ cần một ngón tay là có thể xóa bỏ!


"Đại đạo của người, lại không nằm ở phàm nhân!


"May mắn thay, trên đời còn có thần đạo, có thể uy hiếp tiên ma, nếu không một khi có thêm vài đại ma đầu tu luyện ma công, tùy tiện hiến tế một thành, một nước, nhân gian chắc chắn sẽ biến thành tu la địa ngục.


"Nhưng quỷ thần cũng chỉ coi phàm nhân là nguồn cung cấp hương hỏa. Nghe sư phụ nói, thần đạo quý trọng sự thiện nhưng lòng người sẽ thay đổi, thiên hạ cũng không phải toàn là thiện thần, có một số quỷ thần vì muốn có thêm hương hỏa, sẽ ngấm ngầm thúc đẩy chiến tranh."


Đào Đằng thở dài một hơi, lại ngồi xuống: "Ta đem nguyện vọng năm đó nói cho sư phụ, cầu xin sư phụ cho ta xuống núi, thử một lần, bất kể thành bại, ý niệm mới có thể thông suốt, chậm trễ tu hành cũng không tiếc. Tất nhiên, ta sẽ không ngây thơ như trước, có thể ở nước Yến thi hành chính lệnh, chính thông dân hòa, bách tính đủ đầy, ta đã thỏa mãn rồi."


Nghe vậy, Ngọc Lang vô cùng khâm phục người bạn thời thiếu này, không ngờ hắn có thể làm được đến mức này.


"Ngươi chọn thái tử." Ngọc Lang như có điều suy nghĩ.


Đào Đằng gật đầu: "Đúng vậy, thái tử là chính thống, bản tính nhân từ, văn trị võ công đều thượng thừa, lại đủ ẩn nhẫn. Rồng có thể lớn có thể nhỏ, lớn thì hô mưa gọi gió, nhỏ thì ẩn mình ẩn dạng! Ta cũng đã ngầm gặp vài vị hoàng tử, nhị hoàng tử thế lực mạnh nhất, thoạt nhìn anh minh thần võ nhưng lại độc đoán chuyên hành, thích thủ đoạn âm mưu, nhìn không giống người quân tử..."


Nghe Đào Đằng bình phẩm các vị hoàng tử, Ngọc Lang không khỏi cảm thán: "Không ngờ ngươi lại cam tâm làm bề tôi, khuất phục dưới phàm nhân."


Nói ra câu này, Ngọc Lang giật mình kinh hãi.


Câu này tuôn ra, tự nhiên và tùy ý đến vậy.


Hồi đó, phu tử bị linh thú của tu tiên giả giết chết, khiến hắn đau đớn tột cùng.


Ở Tàng Hương lâu, hắn từng chất vấn: Phàm nhân chỉ có thể cam chịu làm cá thịt sao?


Mới mấy năm, chẳng lẽ hắn đã bị thay đổi tiềm thức, cho rằng tu tiên giả vốn nên đứng trên phàm nhân?


Không hổ danh sư phụ nói, tu hành khó nhất là giữ vững bản tâm!


Ngọc Lang suýt nữa đã sợ toát mồ hôi hột.


"Quân vương phải có lòng dạ rộng mở, không liên quan đến tu vi!"


Đào Đằng không để ý đến sự khác thường của bạn mình, thản nhiên nói: "Phàm nhân không thể tu tiên nhưng có thể tập võ. Cái gọi là tập được văn võ nghệ, bán cho nhà đế vương. Trong phàm nhân, vẫn có cao thủ bẩm sinh ở trong quân đội làm tướng lĩnh, võ công của họ còn hơn cả đế vương nhưng lại cam tâm làm bề tôi của vua. Chỉ cần là minh quân, tại sao ta không thể?"


...


Giờ ngọ.


Trên đại lộ truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, bụi bay mù mịt, ba con ngựa nhanh như bay phi tới.


Dân làng Thất Bài đang nghỉ mát dưới gốc cây, thấy cảnh này, không khỏi nhớ đến trận hỗn loạn trước đó.


Nghe nói Trần Tú Tài bị kẻ thù đánh tới tận cửa, suýt nữa thì bị hạ đại lao.


Dân làng lập tức căng thẳng, đứng dậy, cách trứ dòng sông nhìn sang bên kia, thấy ba người kia quả nhiên dừng ngựa ngoài rừng trúc, nhìn thấy sắp rẽ vào rừng trúc.


"Ôi! Không ổn rồi, lại xảy ra chuyện rồi!"


Một ông lão vỗ đùi, vẻ mặt lo lắng.


Những người khác cũng vậy.


Sự kính trọng của họ đối với Trần Tú Tài là phát ra từ tận đáy lòng, không chỉ vì phẩm hạnh của Trần Tú Tài.


Trần Tú Tài mở trường học ở làng Thất Bài, làng Thất Bài thực sự đã nhận được lợi ích, để cho những người nông dân đời đời kiếp kiếp nhìn thấy ánh sáng.


Ngay lúc này, trong ba người đó, có một người giơ cao một cái chiêng, dùng sức đánh lên.

Bình Luận (0)
Comment