Chương 681: Trần thế
Chương 681: Trần thế
Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện trước mặt.
Thanh Loan bay lượn, lại vượt qua đầm lầy Vân Thương, chở bọn hắn đi đến trước sơn môn Thiếu Hoa Sơn.
Tần Tang không rõ ràng cho lắm, quay đầu lại nhìn Cảnh Bà Bà.
-Ta ở Thiếu Hoa Sơn chờ ngươi.
Cảnh Bà Bà nhìn Thanh Loan lộ ra nụ cười cưng chiều rồi vẫy tay, Thanh Loan phát ra một tiếng kêu lưu luyến không rời rồi thân thể nhanh chóng thu nhỏ, rơi vào trong tay Cảnh Bà Bà, lại lần nữa biến trở về làm tượng gỗ, về lại dáng vẻ lúc nãy.
Cảnh Bà Bà nhìn Tần Tang nhẹ gật đầu, chợt thân ảnh mờ nhạt dần rồi biến mất không còn tăm hơi.
Dư âm lượn lờ.
Tần Tang vội vàng thi triển độn thuật, ổn định thân hình, dốc toàn lực thôi động thần thức nhưng cái gì cũng không cảm giác được, Cảnh Bà Bà đã hoàn toàn biến mất.
Đúng lúc này, Tần Tang trong lòng hơi động, đột nhiên ý thức được Thiếu Hoa Sơn mà Cảnh Bà Bà nói tới không phải là sư môn, mà là trong chủ phong của Thiếu Hoa Sơn.
Động phủ của Nguyên Anh lão tổ trong sư môn chính là Đông Dương Bá Động Phủ, ở ngay tại đỉnh núi của Thiếu Hoa Sơn!
Giờ khắc này, Tần Tang đột nhiên minh bạch cái gì gọi là mắt thấy mới là thật.
Hắn sợ.
Thần sắc trên mặt Tần Tang trên biến ảo không ngừng, cuối cùng tâm trạng tĩnh lặng, cưỡi U La Vân bay về sơn môn.
-Người nào. . .
Vừa đến gần đại trận của sơn môn liền bị tuần sơn đệ tử phát hiện tung tích.
Cảnh giới của Sư Môn cũng rất là nghiêm ngặt.
Sương mù rung chuyển, một nam hai nữ, ba người đệ tử Luyện Khí kỳ trẻ tuổi từ trong đại trận xuất hiện, bọn hắn nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy Tần Tang, thần sắc cảnh giác lập tức dừng một chút, cùng nhau nhìn Tần Tang thi lễ một cái, cao hứng nói:
-Thì ra là Tần sư thúc trở về! Đệ tử gặp qua Tần sư thúc!
Thanh danh của Tần Tang ở trong Vân Thương đại trạch cũng truyền về Sư Môn.
Có không ít đệ tử chưa trải sự đời phi thường sùng bái hắn.
Tần Tang Ừm một tiếng
-Lão phu trở về lo liệu một số chuyện quan trọng, một lát nữa sẽ đi, các ngươi mở trận pháp ra đi.
Ba người đệ tử liếc nhau, chần chờ nói:
-Xin Tần sư thúc thứ tội, đoạn thời gian trước chưởng môn có lệnh , bất kỳ người nào cũng nhất định phải có lệnh bài hoặc là thủ lệnh của chưởng môn mới có thể mở đại trận. . .
Mệnh lệnh này khẳng định là do Kỳ Nguyên Thú phát ra.
Xem ra, tranh đấu giữa Tiểu Hàn Vực và Thiên Hành Minh vẫn chưa tới lúc kết thúc, Chỉ Thiên Phong xuất thế chỉ là một cái nhạc đệm nhỏ mà thôi.
Cũng không biết lúc nào mới chấm dứt.
Tần Tang trong lòng âm thầm trầm tư, lấy lệnh bài của mình ra ném vào trong trận.
Kiểm tra lệnh bài của Tần Tang xong ba tên đệ tử mới mở đại trận ra.
Tần Tang mặc dù vội trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ ung dung không vội, đầu tiên về Động Phủ dạo qua một vòng rồi mới bay về Thiếu Hoa Sơn.
Đối với Trúc Cơ kỳ đệ tử mà nói thì Thiếu Hoa Sơn đã không còn là cấm địa, trong tông môn người nào trên Kim Đan có khi sẽ khai đàn giảng đạo trên Thiếu Hoa Sơn, trong núi cũng có chỗ đạo trường cho môn hạ đệ tử luận đạo, Tần Tang cũng không phải lần đầu tiên đến.
Chỉ có điều, hiện tại Tiểu Hàn Vực rung chuyển không chừng, đệ tử Trúc Cơ kỳ bị phân công đi các nơi nên trong đạo trường quạnh quẽ rất nhiều.
Bà ấy đến tột cùng sẽ chứng minh như thế nào?
Tần Tang nghi hoặc trong lòng, yên lặng độn quang vào Thiên giai.
Lúc Tần Tang đi đến phía trước đền thờ bạch ngọc đột nhiên hơi biến sắc mặt, ghé mắt xem xét, lại phát hiện bên cạnh ngọc trụ không biết từ lúc nào lại xuất hiện một nữ tử bạch y tung bay.
Nàng phảng phất giống như từ trong hư không xuất hiện, Tần Tang không hề bỏ qua bất luận cái gì, hay một ngóc ngách nào, một phút trước ở trên đó rõ ràng là trống rỗng.
-Ngài là Cảnh Bà Bà? Hay là. . .
Trong ngữ khí của Tần Tang mang theo mấy phần chần chờ.
Chẳng trách hắn không dám nhận.
Nữ tử này không có nửa phần nào giống Cảnh Bà Bà không, mà lại giống tượng gỗ mà Cảnh Bà Bà đưa hắn như đúc.
Người thật so với tượng gỗ tăng thêm mấy phần khí chất, bàn tay nàng trắng nõn như tuyết, tóc đen như gấm, dài đến bên hông, một bộ áo trắng không có bất kỳ trang sức gì, dung mạo tuyệt đối không thua Thần Yên tiên tử chút nào.
Nàng thần sắc đạm mạc, hai con ngươi sâu u, lộ ra vẻ xa cách cùng lạnh nhạt.
Đồng dạng lẻ loi cô độc, phiêu nhiên như tiên.
Trước kia, hắn rất ít khi thấy Thần Yên tiên tử nên không thể nào so sánh.
Nhìn thấy nàng này, Tần Tang không tự chủ được so sánh hai người, lại phát hiện khí chất của các nàng có khác biệt rất lớn.
Hắn nhớ lại ấn tượng năm đó Thần Yên tiên tử lưu lại cho hắn, giữa vầng trán của nàng ngưng tụ nhàn nhạt, nhìn không ra vẻ u sầu, trong mắt phảng phất sự kiên định vĩnh viễn không dao động, gần như là quật cường.
Ở một đêm kia, lại để cho Tần Tang mấy phần mê mang nhìn không thấu, để Thần Yên tiên tử từ trên trời rơi vào phàm trần.
Nàng này thì lại là chân chính Nguyệt cung tiên tử, không dính khói lửa trần gian.
Ánh mắt của nàng trong trẻo lạnh lùng đạm mạc, phảng phất như nhìn hết thảy mọi sự trên trần thế, sẽ không sinh ra mảy may chấn động nào.