Chương 772: Thành Công
Chương 772: Thành Công
Không bao lâu sau.
Thạch Oanh tỉnh lại, lại cắt ra một tia Thanh Dương Thần Cương, đưa vào khí hải của Tần Tang.
Lần này, sách lược đối phó của Tang thay đổi, hắn thử thúc đẩy linh lực, che đậy khí tức của Địa Sát khí, mặc dù vẫn thất bại như cũ, nhưng tình huống tốt hơn nhiều so với lúc này.
Tần Tang và Thạch Oanh đều không gấp gáp quá mức, bình tĩnh tiếp nhận thất bại, sau khi điều tức lại tiếp tục thử nghiệm.
Rất nhanh, Thanh Dương Thần Cương mà Thạch Oanh bắt được đã tiêu hao hết.
Suốt một đêm đi qua.
Thạch Oanh đi đến Thần Cương Phong hai lần, đến bây giờ vẫn chưa thử Cương Sát xung đan dù chỉ một lần, bởi vì muốn Cương Sát xung đan thì trước tiên phải khiến Thanh Dương Thần Cương và Địa Sát khí cùng tồn tại trong khí hải, sau đó cùng nhau xung kích Kim Đan.
Sau khi Thạch Oanh đả tọa khôi phục, nàng đứng dậy rời khỏi động phủ, trở lại Thần Cương Phong.
Đợi đến sau khi nàng rời đi, Tần Tang mở hai mắt ra.
Một đêm này, ngoại trừ thử nghiệm bí pháp, lần lượt điều chỉnh, thì hắn nghe Thạch Oanh kể rõ chuyện xưa của nàng.
Thạch Oanh vốn có tên là Lam Oanh, cha mẹ của nàng vốn là tán tu, nhưng tu vi không thấp, bởi vì phụ thân nàng xuất thân từ một gia tộc tu tiên, mặc dù gia tộc sa sút, nhưng của cải dồi dào hơn những tu sĩ khác, hai vợ chồng đều thành công Trúc Cơ.
Sau khi Thạch Oanh sinh ra, bẩm sinh không đủ nguyên khí, khi tra ra mới biết có bệnh ngầm trong người, khi tuổi càng tăng lên, ảnh hưởng của bệnh ngầm đối với nàng sẽ càng ngày càng nặng.
Cha mẹ của nàng được biết rằng Vô Nhai Cốc tầng thứ hai có một loại linh dược trị được bệnh Thạch Oanh, sau khi nàng vừa ra đời chưa bao lâu, cha mẹ của nàng giao lại cho bằng hữu chăm sóc nàng, kết giao với người khác đi đến Vô Nhai Cốc hái thuốc.
Không ngờ một đi không trở lại, cùng nhau chết trong Vô Nhai Cốc.
Bằng hữu của cha mẹ nàng ý thức được gì đó không đúng, lập tức mang theo Thạch Oanh đi tha hương, mai danh ẩn tích, đồng thời thu nhận Thạch Oanh làm nghĩa nữ, sửa họ thành Thạch.
Mẹ nuôi của Thạch Oanh đối xử với nàng như con gái ruột, cũng mạo hiểm một mối nguy thật lớn, tiến vào Vô Nhai Cốc để hái linh dược cần để chữa bệnh cho Thạch Oanh, đồng thời tra rõ hung thủ sát hại cha mẹ nàng, chính là Văn Ngạn Kiệt, người đã kết giao với bọn họ để tiến vào Vô Nhai Cốc.
Người này muốn có được pháp khí gia truyền của Lam gia, âm mưu sát hại vợ chồng Lam thị.
Mặc dù Thanh Dương ma tông lấy tên là ma tông, nhưng đệ tử trong môn phái cũng không làm chuyện gì ngang ngược, vợ chồng Lam thị không quá phòng bị Văn Ngạn Kiệt, cùng bị giết.
Sau khi điều tra rõ, mẹ nuôi của Thạch Oanh định báo thù cho bằng hữu, nhưng vì ám sát thất bại nên cũng chết trong tay Văn Ngạn Kiệt.
Mối thù cha mẹ mà Thạch Oanh nói không chỉ có cha mẹ ruột, mà còn có người mẹ nuôi đã ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng nàng.
Lúc này, Thạch Oanh được mẹ nuôi của nàng nghĩ hết biện pháp để đưa vào Thanh Dương ma tông.
Thạch Oanh chỉ có mười hai tuổi, từ khoảnh khắc nhập môn, trong lòng chỉ còn lại hai chữ báo thù, nhưng nàng lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn kẻ thù dựa vào giết người mà đoạt được bảo vật, thuận buồm xuôi gió, tu vi càng ngày càng cao.
Bởi vì cái gọi là giết người phóng hỏa đai lưng vàng.
Chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, khác nhau một trời một vực!
Thạch Oanh tuyệt vọng và thống khổ không gì sánh được, không có nơi nào để phát tiết, lúc đi cúng mộ cha mẹ và mẹ nuôi, khóc rống một hồi trước mộ.
Nếu như không có biến cố này, Thạch Oanh vốn là một người vô cùng lanh miệng, chỉ là vì huyết hải thâm cừu đã kiềm chế bản tính.
. . .
Cửa đá đẩy ra từ bên ngoài, Thạch Oanh đã quay lại.
Nàng về nhanh hơn lần thứ nhất, chưa đến một khắc đồng hồ đã thành công thu được một tia Thanh Dương Thần Cương.
- Trong thời gian chưa đến một lần đã đi một mạch đến Thần Cương Phong bốn lần, lỡ như bị sư thúc phát hiện, chắc chắn sẽ nghi ngờ ta...
Sắc mặt Thạch Oanh có chút lo lắng, tu luyện Thanh Dương Ma Hỏa cũng không cần vào núi tới tấp như thế.
Sở dĩ mạo hiểm vào núi là vì nàng phát hiện hình như thời gian đã càng ngày càng dài hơn, tình huống dần dần chuyển sang hướng tốt, không chừng lần này có thể thành công.
Thế nhưng, nếu lần này vẫn thất bại thì nàng đành phải nhẫn nại hai ngày rồi mới thử tiếp.
Nghe đến đây, Tần Tang lại cũng không lo lắng, bởi vì hắn đã có đầu mối, lần này hắn có lòng tin rằng mình có thể khiến cho cả hai cùng tồn tại, sau đó suy xét xem ý tưởng Cương Sát xung đan có được hay không.
Một người một thi ngồi đối diện nhau.
Thanh Dương Thần Cương nhập thể.
Trong khoảnh khắc Thạch Oanh thu hồi Thanh Dương Ma Hỏa, Tần Tang dùng toàn lực phong tỏa khí tức của Địa Sát khí, đồng thời lại thả ra một luồng Địa Sát khí tương đương, khống chế nó phóng về phía Kim Đan.
Đây cũng không phải là hành động của chính Tần Tang, mà còn kèm theo ý đồ của Thạch Oanh.
Sở dĩ kéo dài đến bây giờ là vì Tần Tang vẫn luôn dẫn dắt khéo léo, kiên trì thể hiện ra dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp từng chút một, 'chỉ điểm' Thạch Oanh trong lặng thầm, đi lên con đường chính xác.
Trước khi xác định kết quả, hắn vẫn chưa muốn bại lộ, cho nên không thể để cho Thạch Oanh cảm giác được một chút không hài hòa.
Theo Thạch Oanh, hiện tại là nàng đang khống chế, nhưng thực ra là Tần Tang đang khống chế.
Địa Sát khí hiện thân, lập tức bị Thanh Dương Thần Cương cảm ứng được.
Thanh Dương Thần Cương như linh xà vẫy một cái, nhanh chóng xông về phía Địa Sát khí, cả hai cách Kim Đan càng ngày càng gần, dường như ngay trước khi chạm tới Kim Đan, suýt nữa là đã đụng nhau, nổ tung.