Khế Ước Phò Mã

Chương 97

97.

Mặc dù lưu luyến thời gian bên nhau, nhưng từ những lời không sợ điều gì của phò mã, Tiêu Mộ Tuyết cảm nhận được Cố Vân Cảnh kiên nghị quyết tâm. So với mình thì ủy mị quá. Lưỡng tình cần lâu dài, há chỉ lo sớm tối? Chỉ có giải quyết hết tất cả địch nhân, nàng với phò mã mới có thể thỏa thích hưởng thụ niềm vui của vợ chồng. Cố Vân Cảnh còn có rất nhiều chuyện phải làm, Tiêu Mộ Tuyết chợt cảm thấy mình thật không nên để nàng phân tâm. Tiêu Mộ Tuyết nói:

"Phò mã ngồi với ta một chút là được rồi. Chờ ta ngủ ngươi hãy đi. Ta biết ngươi một mực tâm tâm niệm niệm bản án. Với lại chúng ta đã đi Vạn Xuân Lâu, nếu ngươi lại đi không khỏi bị hoài nghi. Có thể để Thải Nguyệt làm, nàng thông minh, giỏi võ, có thể làm được."

Cố Vân Cảnh hiểu ý cười: 

"Tuyết Nhi và ta, cực kỳ giống cao sơn lưu thủy Bá Nha Tử Kỳ. Cao sơn khúc dễ kiếm, tri âm tín khó cầu. Thải Nguyệt mặc dù thông minh, nhưng nhiều chuyện vẫn là ta tự mình đi làm thì hơn. Người khác báo cáo, với tự mình tiếp xúc tóm lại là không giống. Đối thủ lần này là kình địch, cẩn thận cho thỏa đáng. Đương nhiên để bảo đảm an toàn, ta sẽ dẫn Thải Nguyệt cùng đi."

Tiêu Mộ Tuyết dặn dò: "Vạn sự cẩn thận."

"Ừ."

Cố Vân Cảnh cười, không muốn không khí nặng nề, chọn một vài chuyện thú vị chia sẻ cùng Tiêu Mộ Tuyết. Công chúa điện hạ bị chọc cười, nhưng có lẽ quá mệt, một lát sau đã ngủ. Cố Vân Cảnh tinh tế thưởng thức mấy phút ấy, mới lưu luyến không rời đóng cửa phòng rời đi, đến viện Thượng Quan Lan ở. 

Thượng Quan Lan vẫn là nhàn nhã uống rượu, có điều lần này Cố Vân Cảnh không lén lút đi ăn cướp rượu nữa, bởi vì sự tình nghiêm trọng, không có nhàn hạ thoải mái như trước.

"Sư phụ." Cố Vân Cảnh bước nhanh đi đến bên Thượng Quan Lan, gọi.

"Lần này không giành rượu, bước chân vừa vội lại nhanh, vi sư suy đoán, ngươi khẳng định gặp chuyện khó giải quyết."

Cố Vân Cảnh gật đầu, thở dài:

"Chuyện còn tệ hơn con tưởng tượng nữa. Hoàng Phủ Vân không có đơn độc tiếp xúc với Lữ Trọng, mà thông qua một người rất thân cận tên gọi Khúc Phi Khanh, là bà chủ của Vạn Xuân Lâu. Xuân tâm động là Khúc Phi Khanh cung cấp cho Lữ Trọng."

"Con đã đến Vạn Xuân Lâu, dò la được nhiều nội tình." Cố Vân Cảnh nói, "Dựa vào đó mà con có suy đoán Vạn Xuân Lâu không đơn giản. Có lẽ nó là bình phong mà Hoàng Phủ Vân dựng lên."

Thượng Quan Lan nghe đến Hoàng Phủ Vân, dựng thẳng người, sắc mặt đại biến:

"Hắn lại làm chuyện thương thiên hại lí gì rồi?"

Mặc kệ Hoàng Phủ Vân làm gì, một khi nghĩ tới là trong đầu Thượng Quan Lan chỉ có thương thiên hại lí.

"Con vẫn chưa biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng khả năng là thương thiên hại lí đi." Cố Vân Cảnh nói.

"Không chạy đi đằng nào được. Hắn là giống gì, ta còn không rõ ràng? Con tính làm thế nào?"

"... Con vẫn chưa nghĩ ra... Vì kế hoạch thiết yếu hiểu rõ đối thủ, bởi vậy con muốn đến hỏi ý kiến sư phụ."

"Hoàng Phủ Vân tâm địa ác độc, ngoài ra còn si mê luyện đan, và không thích ở nơi ngoài ánh sáng. Như khi ở Vong Ưu Cốc, hắn một mình ở trong sơn động u cốc. Hắn một mực theo đuổi thuật trường sinh bất tử, luyện đan hơn nửa không ngoài điều gì khác."

"Trách không được tâm thuật bất chính, từ sinh hoạt tập tính có thể nhìn ra được." Cố Vân Cảnh nói, " xem ra muốn tra tung tích Hoàng Phủ Vân, cần bắt tay vào những nơi âm u."

Nội thành nơi âm u vô số, không dễ tìm được Hoàng Phủ Vân như vậy. Thượng Quan Lan đề nghị:

"Nếu hắn có quan hệ với Vạn Xuân Lâu, vi sư đề nghị bắt đầu tra từ nơi này. Uh, Vạn Xuân Lâu? Danh tự không tệ, là tửu lâu chăng?" Thượng Quan Lan sờ môi, "Đi, vi sư vào Hoàng thành bấy lâu, còn chưa đi được tửu lâu nào. Vừa vặn có cơ hội, giúp con tra án."

Thượng Quan Lan tị thế đã lâu, không hiểu nhiều hồng trần tục sự, càng không hiểu nơi yên hoa. Cái tên nghe lẳng lơ gợi cảm như vậy ông lại cảm thấy tốt? Cảm thấy giống tửu lâu? Cố Vân Cảnh thật cảm thấy sự "Đáng yêu" của sư phụ làm nàng dở khóc dở cười. Phò mã gia xấu hổ, can đảm lắm mới dám nói:

"Sư phụ không thích hợp đi Vạn Xuân Lâu đâu."

"Có gì không thích hợp? Hầu phủ gia đại nghiệp đại, sợ hao tốn ư?" Thượng Quan Lan liếc Cố Vân Cảnh, "Đi đi đi, để vi sư mở mang tầm mắt. Ta cần phải đi xem nơi đó có gì ăn ngon. Chờ về cốc còn có thể giới thiệu cho sư nương, để nàng làm thêm đồ ăn ngon cho ta."

Nghĩ đến ăn, Thượng Quan Lan vuốt bụng, một đời y thánh bản chất ăn hàng biểu lộ không sót.

Cố Vân Cảnh im lặng nói:

"Sư phụ... Vạn Xuân Lâu không phải tửu lâu, mà là thanh... thanh lâu."

Hai chữ cuối Cố Vân Cảnh nói rất nhẹ, nói xong còn nhìn sang chỗ khác.

"Thanh lâu?" Thượng Quan Lan cũng có chút xấu hổ, nhớ tới Vũ Thanh U nắm lỗ tai đau đớn, nói, "Vậy thì vi sư không đi được, ta dù sao cũng là người đức cao vọng trọng, không thích hợp."

"Thật là bởi vì đức cao vọng trọng, hay bởi vì sư nương nhéo tai và quỳ ván giặt đồ?" Cố Vân Cảnh khẽ cười.

"Ranh con, ngươi ngứa da phải không." Thượng Quan Lan duỗi nắm đấm, đe dọa Cố Vân Cảnh.

"Con không bồi sư phụ, mắc bận chính sự rồi. Sư phụ vẫn là ở nhà uống rượu đi."

Cố Vân Cảnh chạy trốn như bay.

Thượng Quan Lan buồn cười, "Ranh con này." Bỗng như nhớ ra điều gì, hô lớn, "Rượu của ta sắp hết, đừng quên cho người mang tới!"

"Vâng!" Cố Vân Cảnh vui sướng đáp lại.

...

Vạn Xuân Lâu lại xuất hiện hai vị khách không tầm thường. Một là công tử anh tuấn lỗi lạc, một là trung niên râu dài. Trung niên mặc hoa phục, làn da trắng mịn, hoàn toàn không phải là làn da trung niên nên có. Hai người này chính là Thải Nguyệt và Cố Vân Cảnh. Cố Vân Cảnh trước đó đã đóng vai một người quái dị, lần này nếu tiếp tục Khúc Phi Khanh sẽ lưu ý, bởi vậy nàng chọn hình tượng trung niên đại thúc xuất hiện. Hai người chọn ngồi vị trí hẻo lánh nhất, vừa uống xong trà, mấy cô nương có tư sắc chen tới.

" Hai vị thật đẹp, tỷ muội chúng ta rất thích." Chúng cô nương rối rít nói. "Không biết có phúc phận bồi hai vị uống một chén?"

Cố Vân Cảnh quan sát Thải Nguyệt, cảm thấy nàng mặc nam trang rất hợp. Xuất thân võ học, dáng người cao hơn, lại đúng mực thỏa đáng, mặc nam trang càng tôn lên khí khái. Cố Vân Cảnh vuốt râu, nói:

"Các cô nương thịnh tình mời như thế làm chủ tớ chúng ta sợ hãi a. Uống rượu là chuyện phong nhã, không cần hưng sư động chúng như vậy. Một đối một thì hơn. Đến, hai cô nương ở lại là đủ rồi."

"Cô kia, cô kia, đi theo chúng ta." 

Cố Vân Cảnh tùy ý chỉ hai người. Hai nàng được chọn mừng rỡ, còn lại không được chọn thì ai oán, thở dài rồi ảm đạm rời đi tiếp khách khác.

Trên lầu, Khúc Phi Khanh hứng thú đánh giá hai người Cố Vân Cảnh. Kỳ thật nàng cũng không phải có tâm trí đi dò xét, chẳng qua việc Lữ Trọng làm phiền Vạn Xuân Lâu không ít, cho nên gần đây nàng luôn ở lại, quan sát từng người khách đến. Ngoài ra, khách hàn huyên cái gì, các cô nương đều phải chi tiết báo cáo cho nàng. Khúc Phi Khanh vừa nhìn qua hết tất cả khách, cuối cùng dừng lại ở hai người Cố Vân Cảnh. Có lẽ do họ đẹp. Với lại, Khúc Phi Khanh cảm thấy gã trung niên tạo cảm giác bí hiểm... Có thể nói hắn trầm ổn; nhưng vô hình bí hiểm. Nói hắn bí hiểm; nhưng đôi mắt lại yên ả như mặt hồ. Tóm lại người này rất có hương vị. Khúc Phi Khanh dường như dồn hết lực chú ý vào trên người Cố Vân Cảnh.

Cố Vân Cảnh luôn cảm thấy có người nhìn mình, toàn thân không thoải mái. Nàng ngước mắt nhìn xung quanh, vừa lúc chạm mặt Khúc Phi Khanh. Cô nàng yêu diễm ấy gật đầu đáp lại, và cười quyến rũ. Tâm Cố Vân Cảnh chỉ vì duy nhất Tiêu Mộ Tuyết mà sôi trào, Khúc Phi Khanh có câu hồn thế nào cũng không khiến nàng động dung. Mặc dù không động dung nhưng cứ bốn mắt nhìn nhau, Cố Vân Cảnh thấy không ổn. Nàng thôi không nhìn nữa, hậm hực uống rượu, thầm nghĩ: Tại sao Khúc Phi Khanh lại xuất hiện? Vì chuyện trỏ nên nghiêm trọng rồi ư?

Phò mã vừa cầm rượu vừa suy nghĩ. Chốc lát sau, có một nàng thần bí đi tới nói nhỏ:

"Vị này, nhìn ngươi uống rượu không yên lòng, có tâm sự gì chăng? Nếu không ngại, hãy nói cho tiểu nữ nghe một chút, tiểu nữ sẽ là giải hoa ngữ cho ngươi."

Thanh âm Khúc Phi Khanh rất mềm mại và dịu dàng, cảm giác tựa như trúng phải Xuân tâm động rồi phát tác, Cố Vân Cảnh nghe mà hết hồn. Thầm nói: Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy...

Cố Vân Cảnh miễn cưỡng cười:

"Cô nương, ta đã chọn người tương bồi rồi, không cần làm phiền ngươi. Cô nương hảo ý, tại hạ tâm lĩnh."

Khúc Phi Khanh đuổi hai cô gái kia đi, rồi ngồi xuống, cười nói:

"Như vầy, không còn ai tương bồi ngươi đi?"
Bình Luận (0)
Comment