Ngô Tú Trân ở Bắc Thành chưa đến một tuần đã quay về. Trước khi đến, bà vốn định ở lại một tháng, nhưng vì chuyện này mà tức giận, nên nói sẽ về quê sớm.
Hôm họ về, Chu Y Y và Tiết Bùi tiễn họ đến ga tàu cao tốc.
Trên đường đi, Ngô Tú Trân ngồi ở ghế sau không hề có sắc mặt tốt với Tiết Bùi, lời nói cũng cố tình tránh nhắc đến anh. Khi bàn đến mấy tin tức xã hội, bà lại nói bóng gió vài câu khiến Chu Y Y lúng túng, suốt cả chặng đường không dám mở lời.
Đường còn dài, cô thấy áy náy trong lòng, quay sang nhìn Tiết Bùi đang ngồi ghế lái. Đúng lúc đèn đỏ, Tiết Bùi cũng vừa quay đầu nhìn cô, hai người ánh mắt giao nhau, thì Ngô Tú Trân ở ghế sau ho khan ra hiệu, Chu Y Y lập tức thu lại ánh nhìn.
Cuối cùng cũng đến được ga tàu cao tốc, trước khi vào cổng, Ngô Tú Trân lại cố tình nói trước mặt Tiết Bùi:
"Nghe lời mẹ đi, mấy ngày tới mau chóng dọn ra ngoài, tiền thuê nhà đừng tiếc, sống mập mờ thế này là thế nào chứ."
Chu Y Y gật đầu ứng phó cho qua, rồi vội thúc giục họ vào ga.
Ngô Tú Trân vừa đẩy vali vừa quay người đi, Tiết Bùi đã nắm lấy tay cô.
May là Ngô Tú Trân không quay đầu lại.
"Mẹ em vốn là người như vậy đấy, lúc bà nổi nóng thì đến con kiến đi ngang cũng bị mắng."
Khóe môi Tiết Bùi cong lên: "Không sao, dì nói đúng mà."
Chu Y Y bật cười. Có lẽ trên đời này chỉ có Tiết Bùi mới có thể bị Ngô Tú Trân mắng suốt một tuần mà vẫn thản nhiên nói câu đó. Ngay cả cô còn cảm thấy có những lời thật sự quá khó nghe.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tiết Bùi lại nói:
"Nhưng mà——"
"Nhưng mà sao?"
"Nhưng em không được dọn ra ngoài." Tiết Bùi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như đang cố thuyết phục, "Dọn ra rồi thì ai nấu cơm cho em đây?"
Chu Y Y giả vờ suy nghĩ, đảo mắt vài cái, cuối cùng gật đầu: "Cũng có lý."
Trên đường về, cô nhìn nghiêng gương mặt Tiết Bùi, ý nghĩ trong đầu bắt đầu lan man.
Tiết Bùi cảm nhận được cô đang nhìn mình, trong lòng có chút thấp thỏm, cổ họng khẽ động.
Anh hỏi: "Nhìn gì thế?"
"Không có gì."
Cuối tuần, giá đỡ cho mèo mà Chu Y Y đặt trên mạng đã được giao đến.
Sau giấc ngủ trưa, cô mở thùng hàng và bắt đầu lắp ráp theo hướng dẫn.
Mấy cái giá đỡ trước đây cô đều tự lắp được, nhưng lần này có vẻ kết cấu phức tạp, linh kiện lại quá nhiều, cô loay hoay mãi vẫn chưa lắp xong nên đành chạy đi nhờ Tiết Bùi.
Tiết Bùi đang mặc áo ngủ màu xanh lam, tựa vào ghế sofa trong thư phòng đọc sách. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, ngay cả sợi tóc anh cũng nhuộm ánh vàng. Chú mèo Chúc Chúc cuộn tròn ngủ bên cạnh anh, khẽ phát ra tiếng "grừ grừ".
Khung cảnh ấy có một sự ấm áp khó diễn tả thành lời, cô đứng ở cửa lặng lẽ nhìn vài giây.
Tiết Bùi mải mê xem sách nên không phát hiện ra cô, cô bước tới chọc nhẹ vào vai anh.
Anh gập sách lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Sao thế?"
"Cái giá leo cho mèo mua về rồi, nhưng em không lắp được."
Tiết Bùi bật cười, xoa đầu cô: "Để anh."
Anh đặt cuốn sách xuống, đi ra phòng khách, cầm bản hướng dẫn lắp ráp lên xem qua vài lượt. Có vẻ đã hiểu cách lắp, anh nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, đếm lại số linh kiện, rồi bắt đầu ráp phần ngôi nhà gỗ nhỏ ở dưới cùng.
Chu Y Y ngồi sau lưng anh, nhìn bóng dáng anh, nhìn anh bắt vít cố định khung nhà, siết chặt các cột dây thừng, rồi treo thêm mấy quả cầu lông màu sắc ở mép.
Giá leo cho mèo dần dần hình thành. Tiết Bùi quay đầu lại mỉm cười với cô: "Sắp xong rồi."
"Ừm."
Cô cũng ngồi xuống đất, nhìn vào bản hướng dẫn, cùng anh lắp ráp, đưa cho Tiết Bùi những linh kiện cần dùng.
Khoảnh khắc đó, cô chợt cảm nhận được hạnh phúc.
Đúng vậy, là hạnh phúc.
Là niềm hạnh phúc nhỏ bé thuộc về cuộc sống thường ngày.
Vốn dĩ cô không phải kiểu người dễ dàng chấp nhận sự quan tâm từ người khác. Người ta tốt với cô một phần, cô cũng muốn đáp lại một phần, luôn rạch ròi.
Nhưng thời gian này, cô dường như đã quen dần với sự chăm sóc của Tiết Bùi – sự hy sinh âm thầm không cầu đáp trả ấy như một loại độc dược ngấm chậm, dần dần thấm vào cuộc sống của cô, khiến cô ngày càng ỷ lại vào anh.
Buổi tối, Tiết Bùi quay về công ty, cô ngồi ghi chép sổ tay chi tiêu. Không hiểu sao, cảnh tượng buổi chiều lại hiện về trong đầu.
Như một phản xạ vô thức, giống như lúc đang học mà lại thẫn thờ mơ mộng, bút trong tay cô bắt đầu vẽ nguệch ngoạc. Hình người đã có nét sơ khai — một người đàn ông cao lớn ngồi nửa quỳ lắp ráp ngôi nhà gỗ, thần thái vô cùng tập trung, nghiêm túc.
Chỉ là còn chưa vẽ xong, đến khi nhận ra mình đang làm gì, cô lập tức dừng lại.
Thế nên, cuối cùng chỉ có một bức tranh dở dang.
Khi Tiết Bùi tăng ca xong trở về, cô nhìn thấy anh lại có phần ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh, mới mười một giờ đã chui vào phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn. Khi Tiết Bùi bước vào, cô vẫn chưa ngủ.
Cô cảm giác bên cạnh hơi lún xuống, Tiết Bùi đã nằm xuống bên cạnh.
Cô nghe thấy anh hỏi khẽ: "Ngủ rồi à?"
Cô không trả lời, mím môi giả vờ ngủ.
Tiết Bùi tưởng cô thật sự ngủ rồi, nhưng trước khi rời mắt đi lại thấy hàng mi cô vẫn đang khẽ động, anh yên lặng quan sát một lúc, rồi đưa ra kết luận.
Anh bật cười khẽ: "Tối nay sao lại giả vờ ngủ?"
Chu Y Y vẫn cố gắng nhịn cười, Tiết Bùi vươn tay chọc nhẹ má cô một cái, quả nhiên giây tiếp theo, cô không nhịn được nữa.
Từ nhỏ cô đã như vậy, bị chọc là cười.
Bị vạch trần, Chu Y Y còn chưa kịp tìm lý do, thì Tiết Bùi đã thay cô nói luôn:
"Giả vờ ngủ, là tối nay không muốn sao?"
Cô gượng gạo gật đầu: "Ừ, đúng thế."
"Dạo này hơi thường xuyên quá hả?"
"Có hơi chút."
Tiết Bùi cong môi, tắt đèn bàn.
"Được rồi, vậy ngủ thôi."
Đèn vừa tắt, Chu Y Y lập tức mở mắt. Ánh trăng phản chiếu trong mắt cô, lúc này cô chẳng buồn ngủ chút nào.
Còn Tiết Bùi theo thói quen ôm lấy cô từ phía sau, khẽ nói bên tai: "Ngủ ngon nhé, Y Y."
Tháng Tám, công ty của Chu Y Y cho nghỉ vài ngày do thời tiết nắng nóng. Tiết Bùi đề nghị đi du lịch đến Ngọc Thành cùng cô.
Chu Khi Ngự biết chuyện thì cũng muốn tham gia cho vui, nói là có thể tổ chức một chuyến du lịch cặp đôi, hắn sẽ dẫn bạn gái theo.
Hắn nói với Tiết Bùi:
"Để tôi cho cậu xem các cặp đôi thực sự sống thế nào, học hỏi chút đi."
Tiết Bùi không đồng ý, nhưng Chu Khi Ngự lại tìm đến Chu Y Y. Hắn biết chỉ cần Chu Y Y gật đầu, thì phiếu phản đối của Tiết Bùi chẳng còn nghĩa lý gì.
Chu Y Y tất nhiên không có ý kiến, ngay lập tức Chu Khi Ngự lập một nhóm bốn người, còn đặt một cái tên sến súa "Chuyến trăng mật Ngọc Thành".
Buổi chiều, Tiết Bùi đến đón cô tan làm.
Chu Y Y nhớ ra chuyện này, hỏi anh:
"Chu Khi Ngự nói anh không muốn cho anh ấy đi, tại sao vậy?"
Cô thấy hơi khó hiểu.
Tiết Bùi nói:
"Anh ta ồn ào quá."
Chu Y Y bật cười:
"Anh cũng thế thôi."
"Nhưng anh chỉ ồn ào trước mặt em," Tiết Bùi mỉm cười giải thích, "Còn anh ta thì trước mặt ai cũng vậy."
Ngày trước chuyến đi, Chu Y Y và Tiết Bùi cùng đi siêu thị.
Trên đường đẩy xe đi thanh toán, họ vô tình gặp Giang San Văn và bạn trai cô ấy.
Gặp nhau trực diện, Chu Y Y đành phải chào hỏi.
Giang San Văn nhìn tay họ đang nắm chặt, giọng có ẩn ý:
"Tình cảm vẫn tốt quá nhỉ, thật đáng ngưỡng mộ."
Chu Y Y lịch sự đáp:
"Hai người cũng rất hạnh phúc mà."
Nói đến đây, bạn trai của Giang San Văn cũng tự giới thiệu, thì ra là một vận động viên đấu kiếm đã giải nghệ. Bảo sao lúc nãy Chu Y Y thấy quen mặt, hình như từng thấy trên tivi.
Không có gì đáng để trò chuyện thêm, sau màn bắt tay xã giao, Tiết Bùi liền muốn rời đi.
Nhưng trước khi đi, Giang San Văn lại nói với Chu Y Y:
"Hôm trước nói chuyện rất vui, hy vọng sau này còn có dịp cùng uống cà phê."
Chỉ một câu nói ấy, khiến sống lưng Tiết Bùi lạnh buốt.
Về đến xe, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt Tiết Bùi có vẻ không tốt.
Chu Y Y cài dây an toàn, nhưng Tiết Bùi vẫn chưa khởi động xe, cô nghi hoặc quay sang nhìn anh.
"Khi nào hai người gặp nhau vậy?"
Chu Y Y thành thật trả lời:
"Khoảng hai tháng trước."
"Cô ấy tìm em à?"
"Ừ."
Tiết Bùi nín thở:
"Vậy... hai người đã nói những gì?"
Chu Y Y cũng im lặng vài giây, do dự không biết có nên nói thật không, nhưng rồi lại cảm thấy chẳng cần thiết.
Một vấn đề nếu đã nghĩ đến cả trăm lần, thì chẳng còn là vấn đề nữa. Có nhiều chuyện cô đã nghĩ thông rồi, nhắc lại chỉ là tự chuốc phiền.
Vì vậy cô chỉ nói với Tiết Bùi: "Cô ấy chỉ rủ em đi uống cà phê thôi, không nói gì nhiều cả."
Biểu cảm của Chu Y Y quá mức thản nhiên, khiến Tiết Bùi không nhìn ra chút sơ hở nào, lúc này anh mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
——
Ngày hôm sau, họ cùng đến Ngọc Thành.
Trên máy bay, Chu Y Y cuối cùng cũng gặp được bạn gái của Chu Khi Ngự – Diêu Diêu. Trước đó cô chỉ từng thấy ảnh trên vòng bạn bè, giờ nhìn thấy người thật, còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh.
Máy bay đã cất cánh, chỗ ngồi của họ ngay bên cạnh nhau, Diêu Diêu phát hiện mình quên mang tai nghe bluetooth, liền mượn Chu Y Y.
Chu Y Y và Tiết Bùi dùng chung một cặp, nên cô đưa tai nghe của mình cho Diêu Diêu.
Diêu Diêu nhận lấy tai nghe, rồi nhỏ giọng nói: "Nói thật nhé, tớ luôn rất ngưỡng mộ cậu."
"Hả?" Chu Y Y ngơ ngác.
Diêu Diêu liếc nhìn Tiết Bùi đang ngồi cạnh cô, rồi chỉ mấp máy môi hai chữ: "Đẹp trai."
Chu Khi Ngự đang nhắm mắt dưỡng thần lại bất ngờ mở miệng: "Nói nhỏ thôi, anh nghe thấy hết rồi đấy."
Chu Y Y cũng bật cười theo.
Cô quay sang nhìn Tiết Bùi ở bên cạnh, anh đang chăm chú đọc tạp chí tài chính, dường như không chú ý đến những gì vừa xảy ra.
Nhận thấy ánh mắt của cô, anh tưởng cô muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, liền gập tạp chí lại, nhưng ánh mắt của cô vẫn dừng lại trên gương mặt anh.
"Em nhìn gì vậy?"
Chu Y Y thành thật trả lời: "Nhìn anh."
"Nhìn anh?" Tiết Bùi hơi cong môi, trong mắt lấp lánh ánh sáng, phản ứng đầu tiên là đưa điện thoại qua, "Muốn kiểm tra điện thoại à?"
"......"
Điểm đến đầu tiên khi đến Ngọc Thành là do Diêu Diêu chọn.
Ngọc Thành có một danh thắng nổi tiếng tên là "Cầu Nhân Duyên", tương truyền rằng chỉ cần treo khóa nhân duyên trên cầu thì có thể khóa chặt mối nhân duyên của hai người lại với nhau, trọn đời không rời. Rất nhiều cặp đôi đến đây chỉ vì truyền thuyết đó.
Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng vẫn có rất nhiều người. Diêu Diêu kéo tay Chu Khi Ngự đi xếp hàng mua khóa nhân duyên, nhưng Tiết Bùi và Chu Y Y thì đều không nhúc nhích.
Đang đứng trong hàng, Chu Khi Ngự nhìn về phía Tiết Bùi đầy nghi hoặc: "Hai người không tới à?"
Tiết Bùi lắc đầu: "Hai người đi đi."
Diêu Diêu cũng thấy kỳ lạ, ánh mắt lướt qua lại giữa Chu Y Y và Tiết Bùi.
Chu Y Y nhìn thấy vẻ mặt thoáng thất vọng của anh, dường như hiểu ra điều gì đó.
Bởi vì, trong mắt anh, giữa họ là không có tương lai.
Anh không muốn làm lỡ dở cô.