Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 20

"Được nha được nha, tớ muốn đi."

Chu Y Y còn chưa mở miệng, Chu Thiến ở phía sau đã thay cô đồng ý.

Với Chu Thiến thì trên thế giới này ngoại trừ bộ môn bơi lội thì không còn môn thể thao nào có thể so sánh với cảnh đẹp của môn bóng rổ nữa, lúc còn đi học, việc vui nhất cô làm là kéo theo Chu Y Y đến sân bóng rổ xem các nam sinh chơi bóng, lúc những giọt mồ hôi rơi xuống qua mắt nhìn có thể cảm nhận được hormone nam tính của bọn con trai.

Do công việc hiện tại nên không còn cơ hội làm vậy.

Chu Y Y liếc mắt một cái liền nhìn thấy được động cơ của cô, kéo cô qua một bên: "Cậu muốn xem bóng rổ hay là chỉ muốn ngắm trai."

"Xem hết, không được à?"

Chu Thiến nghĩ, ngắm trai cũng không phạm pháp.

Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Lý Trú nghe thấy một lát nữa Tiết Bùi muốn đi chơi bóng rổ, hắn cũng rục rịch muốn đi, hỏi Tiết Bùi có thể thêm một người nữa để dành cho hắn một chỗ không, hắn đã lâu không chơi, muốn ôn lại một chút.

Vốn dĩ Chu Y Y muốn ngăn cản hắn, muốn giảm bớt tiếp xúc với Tiết Bùi xuống mức thấp nhất, nhưng Lý Trú vô cùng hứng thú, đắc ý nói: " Đợi lát nữa vào sân anh sẽ cho em thấy một màn, bạn trai em hồi đại học chính là bậc thầy."

Tiết Bùi đi ở phía trước nghe thấy thế, bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Lý Trú một cái:

" Được, đợi lát nữa cùng nhau ôn lại."



Sân bóng rổ F.A là một hệ thống hội viên, nằm ở đoạn đường tốt nhất trung tâm thành phố, ngày thường không mở cho người ngoài, chỉ mở cửa tiếp đón những vị khách cụ thể.

Lúc bọn họ đến, Chu Khi ngự đã ở trong quán chờ, hắn mới vừa đánh xong một trận bóng, đang lấy khăn lông lau mồ hôi. Thấy Chu Y Y bên cạnh một người đàn ông, Chu Khi Ngự ngẩn người, ngay sau đó nhiệt tình vươn tay: " Đây là bạn trai của Chu Y Y à, Chào anh, tôi là Chu Khi Ngự, là bạn đại học của Tiết Bùi kiêm luôn bạn cùng phòng."

Lý Trú vội vàng vươn tay bắt lấy, nghĩ thầm Bạn bè của Tiết Bùi quả nhiên đều có trình độ khác nhau, đều tốt nghiệp trường danh giá, ăn mặc đều không cùng một tầng lớp với bọn họ.

Lúc này trong sân đúng luc còn thiếu một người, Chu Khi Ngự để Lý Trú ứng cứu một bàn, mệt mỏi vừa rồi còn chưa hết, muốn nghỉ ngơi thêm một lát.

Đột nhiên có một cơ hội để biểu hiện, Lý Trụ tự nhiên rất vui vẻ, hắn nhanh chóng cởi áo khoác ra, rồi đặt trên ghế dựa ở trong phòng. Chỗ ngồi kia chưa có người ngồi, trên ghế còn phủ một lớp tro bụi dày, Chu Y Y sợ quần áo bị bẩn, lấy chiếc áo lông vũ ôm ở trên tay, lại phủi phủi lớp tro bụi ấy đi.

Lý Trú quay đầu đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy trong lòng cảm thấy ấm áp, quay đầu cười gọi cô: " Y Y, lát nữa em phải cổ vũ cố lên cho anh nha."

"Ừm!" Chu Y Y nặng nề gật đầu, lại cười nói: "Chờ cho đến khi anh ghi bàn."

"Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Y Y có một nam nhân bên cạnh, thật đúng là có chút không quen." Chu Khi Ngự tấm tắc hai câu, nhìn Lý Trú đang dẫn bóng trong sân, thở dài nói với tiết Bùi đang ngồi bên cạnh: " Nhưng tình cảm giữa hai người này thật sự rất tốt và khá ngọt ngào, quả nhiên mối hệ quan thanh mai trúc mã rất khác.

Thật làm cho người khác cảm thấy hâm mộ."

" Này làm sao được gọi là Thanh mai Trúc mã?" Tiết Bùi lạnh lùng nói một câu, ngửa đầu lên uống ngụm nước.

Chu Khi Ngự chép miệng.

Thế nào mới là đúng.

Lúc sau khi Lý Trú lên sân, điểm số hai bên đã dần được san bằng, tuy rằng không có ưu điểm chiều cao, Nhưng Kỹ năng của Lý Trú không tồi, liên tiếp ghi bàn ba lần, Chu Y Y dưới sân cũng trở nên kích động, cùng với Chu Thiến cổ vũ cho Lý Trú, không chớp mắt mà nhìn hắn.

Chu Khi Ngự mắt nhìn vào Tiết Bùi nói: " Nói thật đi, có phải trong lòng cậu có chút cảm giác ê ẩm không. Thời Đại học cậu ở đây chơi bóng, cô ấy cùng dùng loại ánh mắt này nhìn cậu."

Xem chuyện vui không sợ chuyện lớn, Chu Khi Ngự cố ý chọc Tiết Bùi: "Cậu nói xem đợi lát nữa cậu cùng với bạn trai cô ấy cùng nhau chơi bóng, cô ấy sẽ cổ vũ cho ai."

"Không cần hỏi câu giả thiết vô nghĩa này."

Tiết Bùi không để ý, ánh mắt vẫn nhìn về phía sân đấu.

Nói thì như vậy, nhưng tâm lý lại không nghĩ nghĩ như vậy.

Anh thế nhưng ở trong lòng cũng cảm thấy chờ mong.

Chẳng qua anh đã quen biết Chu Y Y nhiều năm như vậy, Tiết Bùi cho rằng giữa anh và Lý Trú cô sẽ không đến mức ưu ái Lý Trú hơn.

Từ một góc độ nào đó mà nói, Lý Trú căn bản không có tư cách cùng anh đứng chung một vạch xuất phát.

Chẳng qua Lý Trú chỉ là một khách nhân đi ngang qua cuộc đời của Chu Y Y mà thôi, chỉ là chút gia vị được thêm vào cuộc sống rảnh rỗi của cô mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là lựa chọn thứ 2 của cô thôi.

Hôm nay chơi bóng chỉ là thi đấu hữu nghị, trong sân phần lớn là bạn học thời đại học của Tiết Bùi, nửa trận sau có người ra sân, Tiết Bùi với Chu Khi Ngự chuẩn bị vào sân. Trước khi vào sân, Tiết bùi cố ý đến phòng nghỉ thay dày chơi bóng Chu Y Y mua cho anh.

Nghĩ đến đây là quà năm mới Chu Y Y đưa cho anh, mặt mày Tiết Bùi trở nên nhu hoà, khoé miệng có dấu hiệu nhếch lên, nên cột dây dày động tác cũng trở nên cẩn thận.

Khi Lý Trú vào phòng nghỉ, Tiết Bùi mới vừa đi xong giày bên chân trái.

Lý Trú uống một ngụm nước lọc, tầm mắt dừng ở đôi giày trắng chơi bóng của tiết Bùi, khen: "Giày chơi bóng này hôm này thật sự rất hợp với bộ quần áo, rất thích hợp với cậu."

"Ừ, đây là quà Y Y tặng tớ."

Tiết Bùi thừa nhận lời mình nói ra có chút ý vị của sự khoe khoang, hay đó là một loại thăm dò trơ trẽn.

Ai biết Lý Trú lại cười, nói với anh: " Tớ biết nhé, đôi giày này là do tớ chọn mà, buổi tối hôm trước chúng ta cùng nhau đi dạo chợ đêm, tớ cảm thấy đôi giày này rất thích hợp với cậu, liền đề nghị Y Y mua đôi giày này.

Bàn tay đang buộc dây giày khựng lại, tim anh như rơi xuống, như có thứ gì đó từ trên cao nhanh chóng rơi xuống, quăng vào đầu đến nỗi vỡ đầu chảy máu, gân xanh trên cánh tay người đàn ông dần lộ ra, một cơn giông quét qua người anh. Đôi mắt, và toàn bộ cơ thể anh như bị đàn áp bởi áp lực của cơn bão sắp tới.

"Cậu lựa chọn?" Thanh âm Tiết Bùi trầm thấp

Đúng vậy ở trung tâm thương mại nhìn phát tớ đã thích rồi, không nghĩ đến lại thích hợp với cậu như vậy."

Lý Trú uống xong nước vừa nói vừa đi ra cửa sau, nếu lúc này hắn quay đầu lại, sẽ nhìn thấy một đôi mắt âm hiểm và sâu thẳm như một con báo trong đêm tối đang nhìn về phía hắn.

Nửa trận sau của trận bóng chính thức bắt đầu, Tiết Bùi ở một đội, Chu Khi Ngự va Lý Trú ở một đội khác.

Khi đi vào sân bóng, Chu Khi ngự dùng khuỷu tay chạm vào Tiết Bùi, nói đùa: " Chiến thuật của chúng tớ bên này chính là nhắm vào cậu, tớ cùng Lý Trú phụ trách bao vây diệt trừ cậu, tuyệt đối không cho cậu cơ hội phát huy."

Đội trưởng ở bên đột nhiên bịt kín miếng hắn: "Đù, Chu Khi Ngự cậu nhé sao lại tiết lộ ra rồi."

" Không phải do tớ sợ Tiết Bùi sẽ thảm bại, miễn sao nó bị mất mặt trên sân đấu, tại trên sân này có rất nhiều người nhìn nhé."

Mọi ngừoi đang nói chuyện rôm rả, Tiết Bùi dường như mắt điếc tai ngơ, sự chú ý của anh tất cả đều ở trên người nào đó đang ngồi ở trên phía khán đài.

Trên đầu gối của cô chính là áo lông vũ của Lý Trú, phía bên phải chỗ ngồi là nước lọc Lý Trú vừa uống qua, cô thậm chí còn dùng di động làm một dòng phụ đề, trên đó viết: " Lý Trú cố lên" mấy chữ này cứ lặp đi lặp lại trên tay truyền lời nhắn.

"Cậu xem, tớ nói có đúng không, bạn bè thì sao có thể quan trọng được bằng bạn trai được." Chu Khi Ngự nói mát, không ai có thể so được với hắn.

Tiếng còi vang lên

Tiết Bùi thu hồi tầm mắt cong cong môi: " Được rồi, trò chơi hiện tại bắt đầu."

Bọn họ ở bên nói chuyện rôm rả, Tiết Bùi lại mắt điếc tai ngơ, sự chú ý của anh đều nằm ở trên người nào đó ngồi ở khán đài."

———

Tiết Bùi dường như rất nghiêm túc.

Mới mở màn năm phút, trong lòng Chu Khi Ngự có cảm giác.

Quen biết nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Tiết Bùi tàn nhẫn thi đấu như vậy, trước kia lúc thi đấu cũng chưa thấy qua hắn đánh cấp tiến đến thế, không cho đối phương con đường sống chút nào, áp đảo toàn bộ người trong phòng. Lúc đầu anh chơi Tomahawk dunk khiến cho Chu Khi Ngự bị sốc.

Hắn thầm mắng trong lòng, làm gì có người nào vừa mới mở màn đã dùng đến đại chiêu, hơn nữa không phải nó vừa mới khỏi bệnh sao.

Luôn luôn thi đấu theo phong cách hướng nội, Tiết Bùi hôm nay dường như bị mở một cái chốt nào đó mà trở nên bạo lực và hung hãn, cướp bóng, dựa lưng, nhảy lên, ném bóng vào rổ, lưu loát liền mạch, làm cho người khác không có cơ hội để phòng thủ.

Trong sân điểm số đã hoàn toàn đàn áp, bắt đầu từ lúc xem cho đến lúc thi đấu kết thúc.

Toàn bộ hành trình Chu thiến đều thét chói tai, trận thi đấu trước đó cô còn cảm thấy có chút nhàm chán không có gì thú vị, không nghĩ tới trận đấu sau đột nhiên trở nên tuyệt vời như vậy, toàn bộ năng lượng của trận đấu đều vô cùng cao, không kịp nhìn.

Đặc biệt là khi Tiết Bùi vén cao áo lau mồ hôi, vòng eo thon chắc đúng lúc chỉnh tề lộ ra cơ bụng sáu múi, Đôi mắt Chu Thiến không thể rời khỏi bộ phận đó một giây.

Cô một bên quay video một bên đỏ mặt: "xong rồi, tớ dường như yêu Tiết Bùi rồi, không được, Y y cậu nhanh đánh cho tớ tỉnh đi, tớ biết tớ không xứng."

Chu Y Y không để ý đến lời vui đùa của Chu Thiến, lòng bàn tay cô đã túa ra mồ hôi, vừa rồi khi Lý Trú phòng thủ, suýt chút nữa bị Tiết Bùi đánh ngã, cô lo lắng hắn sẽ bị thương.

Mà Lúc này trong sân, Lý Trú cũng có chút nóng giận, trận này hắn bị Tiết Bùi đoạt hoàn toàn sự nổi bật, thời gian đã qua một nửa, một quả bóng hắn cũng chưa ném vào rổ được, rất nhiều lần hắn vất vả mới lấy được bóng, cuối cùng bị Tiết Bùi che lại lúc ném vào rổ.

Hôm nay Tiết Bùi dường như là đang cố ý nhắm vào hắn, Lý Trú trong lòng sinh ra không ít oán khí, mắt thấy Tiết Bùi chuẩn bị nhảy lên, hắn nhất thời nóng vội, từ bên cạnh sườn chạy đếnphía trước Tiết Bùi ngăn lại, kết quả không những không ngăn được bóng, khi rơi xuống đất còn không cẩn thận bị ngã.

Chu Y Y hoảng sợ, lập tức từ chỗ ngồi chạy xuống dưới.

Chu Khi Ngự là người phản ứng đầu tiên, từ mép sân chạy tới, nhanh chóng đỡ Lý Chu sang một bên. Hắn vén ống quần lên xem vết thương đang rỉ máu từ đầu gối, Lý Trú đau mà hít một hơi khí lạnh.

Mọi người đều vây quanh xem trừ Tiết Bùi.

Chu Khi Ngự đứng dậy đến pòng nghỉ: " Trước để tớ lấy đồ khử trùng, đừng lộn xộn."

Trên sân bóng va đạp là điều khó tránh khỏi, Chu Khi Ngự cũng không phải là lần đầu tiên thấy tình huống như vậy, vết thương này thoạt nhìn còn chưa nghiêm trọng bằng vết thương thời đại học của Tiết Bùi, đây phỏng chừng chỉ bị thương ngoài da, chẳng qua thoạt nhìn có chút sợ.

Chu Y Y lúc này đã đi đến, máu chảy dọc theo đầu gối một đường uốn lượn đến cẳng chân nhỏ trên sàn nhà, quá mức ghê người, cô vốn là người mau nước mắt, hốc mắt thoáng chốc liền đỏ, cũng không biết là bị doạ hay là do đau lòng.

" Có phải rất đau hay không, hay là đi bệnh viện khám đi?"Chu Y Y ngồi xổm ở bên cạnh.

Lý Trú cau mày, mồ hôi chảy dọc thái dương, sắc mặt có chút tái nhợt: "Anh không sao hết, em đừng khóc."

"có chuyện gì thế?sao đột nhiên lại bị ngã?"

Chỗ ngồi của cô tình cờ nằm ở điểm mù, cô không thấy rõ rốt cyoojc đã xảy ra chuyện gì, Lý Trú đã ngã trên mặt đất, Chu Thiến nói có lẽ là lúc phòng thủ bị ngã xuống.

Lý Trú muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua hướng phòng nghỉ, nhỏ giọng nói: " Trách anh vừa rồi quá nóng vội muốn cướp bóng ghi bàn, Tiết Bù không cẩn thận chạm vào anh, anh liền đứng không vững."

Câu nói vào ngữ cảnh này "không cẩn thận" tựa hồ có một ý nghĩa khác.

......

Tiết Bùi hút thuốc bên ngoài trở vào, ở sân bóng rổ gặp được Chu Y Y mới từ tiệm thuốc đi về.

Cô vội vàng, trên tay còn cầm một hộp thuốc mỡ cùng với túi nilon tăm bông.

Cô thẳng tắp mà đi về phía trước, dường như không quan tâm đến phản ứng của anh.

Khi gặp thoáng qua, tiết Bùi gọi Chu Y Y lại.

"Hắn  ta có ổn không?"

Tên của hắn anh còn khinh thường xưng hô, chỉ dùng "Hắn" cho cách gọi khác.

Ngữ khí tcứng đờ, không giống như thăm hỏi mà là ngược lại.

"Ừm"

Chu Y Y đáp cho có lệ, đi về phía cửa vài bước, nghĩ một chút rồi lại quay đầu, đứng yên trước mặt anh, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Tiết Bùi vừa nãy còn nhìn thấy hốc mắt của cô còn chút phiếm hồng, như là mới vừa khóc, anh đột nhiên nhớ tới lời Chu Khi Ngự nói lúc trước, hắn nói thời đại học lúc anh bị thương khi chơi bóng rổ, cô cũng nước mắt lưng tròng.

Là giống như hiện tại sao? Tiết Bùi nghĩ.

Anh còn chưa ra khỏi hồi ức, liền nghe được âm thanh chất vẫn của người trước mắt: " Tiết Bùi tớ biết cậu chơi bóng rổ rất tốt, nhưng có thể suy xét đến người khác một chút được không, chỉ là một trận đấu thôi càn gì nhất định phải làm ra điều này."

Chu Y Y xác thật tức giânh, chơi bóng rổ chẳng qua để giải trí, mọi người đều trưởng thành cả rồi, hà tất vì muốn làm người nổi bật mà làm khó người khác."

"Có ý gì ?"

Tiết Bùi nhíu mày, thần sắc mờ mịt xuất hiện trong đôi mắt anh, anh lộ ra biểu tình cực nhỏ, một lát sau, anh dường như đã suy nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy không thể ngờ được, thế nên anh không giận mà cười, nhướng mày hỏi ngược lại: " cậu nghĩ tớ đẩy hắn? cậu nghĩ thật là như vậy à?"

Tiết Bùi nói như vậy, Chu Y Y đột nhiên có chút không xác nhận được rõ, thanh âm yếu đi đôi chút.

"Không phải sao?"

Nhưng theo Tiết Bùi thấy, đây là hoàn toàn bênh vực.

"Tay của tớ căn bản không đụng tới hắn." Huyệt Thái Dương Tiết Bùi thịch thịch nhảy. anh cực lực áp chế tức giaanj trong lòng, thấy Chu Y Y vẫn không tin, trong lòng thế nhưng có cảm giác khó chịu chưa từng có: "Thế nào? Vẫn cảm thấy tớ đang nói dối sao?"

Chu Y Y trầm mặc.

"Cậu không tin tớ?" Tiết Bùi bình tĩnh nói ra sự thật này, nhưng trái tin giống như bị một cây gỗ dài đâm thủng từ trên xuống dứoi, đau đến mức huyết nhục mơ hồ, đau không thở nổi.

Chu Y Y ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt anh: "Tuy rằng tớ không quá hiểu biết về bóng rổ, nhưng tớ nhìn ra được, cậu vừa rồi đang nhắm vào Lý Trú, có phải không?"

Tiết Bùi đột nhiên nghẹn lời.

Màn đêm đã buống xuống, trên đường cái xe như thoi đưa chạy qua, ánh đèn tối tăm ở trên đầu anh lại cho ra ảnh ngược đẹp, lại có hơi cô tịch.

Một lát sau, Tiết Bùi cuối cùng gật đầu thừa nhận.

"Đúng, là tớ nhắm vào hắn."

"Vì sao?" Chu Y Y không thể hiểu được.

Đúng vậy,vì cái gì.

Tiết Bùi chính mình cũng không biết trả lời như thế nào.

Chắc là do anh không có thói quen nhìn trong thế giới của Chu Y Y hiện hữu một người đàn ông khác, mà nam nhân kia lại là một người vô dụng.

Nhưng những lời này Tiêt Bùi chung quy vẫn không nói ra, anh chỉ đứng dưới đèn đường đốt một cây thuốc lá, thở ra sương khói, anh mở miệng: " Cậu không phải vừa rồi hỏi tớ có nghĩ đến cảm nhận của người khác không sao, hiện tại tớ có thể nói cho cậu đáp án...."

"Lý Trú, hắn không nằm trong phạm vi tớ xem xét.

Chu Y Y cầm thuốc mỡ trở lại phòng nghỉ, Lý Trú miệng vết thuơg đã được băng bó xong, đang dựa vào xô pha xem video ngắn, thấy cô đẩy cửa đi vào liền úp điện thoại xuống, chỉ là trong điện thoại vẫn truyền đến thanh âm âm nhạc từ tiktok truyền tới, tại phòng nghỉ an tĩnh lại có chút ồn ào chói tai.

Chu Y Y nhìn vào băng vải trên đầu gối: " Đã băng xong rồi sao?"

"ừm. Vừa rồi có một bạn chơi bóng vừa hay cũng là bác sĩ, liền giúp anh băng bó một chút, anh gửi tin nhắn cho em, để em không cần đi mua thuốc nữa, chắc em không thấy được."

Nói xong, Lý Trú lấy di động của cô, quả nhiên hiện lên vài tin nhắn chưa đọc.

Chu Y y xác thực không để ý điện thoại: " Cái này là thuốc mỡ___"

Lý Trú nhận lấy, bỏ vào túi sách văn phòng: " Không sao hết, anh lấy về nhà anh lại dùng, đi rất xa mới mua được à, tại sao đi lâu như vậy?"

Nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, Chu Y Y trầm mặc vài giây.

"Không xa, chỉ là đường có chút khó tìm, mất nhiều thời gian."

Lý Trú xoa xoa tóc cô: "Y Y em vất cả rồi, làm em lo lắng."

"Anh còn đau không, có chỗ nào không ổn không?" Cô ngồi ở bên cạnh hắn.

"Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng tuần sau có khả năng phải xin nghỉ hai ngày." Cảm xúc Lý Trú có chút chán nản, nghĩ đến tiền thưởng chuyên cần tháng này do hai ngày nghỉ lại bị cắt, hối hận nói "Vừa rồi anh hẳn là nghe em về nhà nghỉ ngơi, thì sẽ không thành ra như vậy, xem ra hôm nay không nên vận động." 

Trong không khí lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, do dự một lúc, Chu Y Y vẫn là hỏi ra: " Vừa rồi có thật là Tiết Bùi___"

"Đẩy cậu sao?" mấy chữa còn lại còn chưa nói ra khỏi mồm, Chu Khi Ngự đi đến, hắn thay quần áo, mặc vào áo khoác màu xám đậm, trên cổ đeo một cái khăn quàng cổ màu xanh lơ, hắn ở phòng nghỉ nhìn khắp nơi xung quanh, vẫn không tìn thấy thân ảnh người nào đó.

"Tiết Bùi đâu, cậu có nhìn thấy nó không?" Chu Khi Ngự hỏi Chu Y Y, "Gọi điện thoại không nghe, gửi tin nhắn cho nó thì nó không trả lời, nó sẽ không quên xã giao hôm nay của chúng tớ chứ, không thể thiếu nó được, tớ một người không thể ứng phó được."

Mí mắt Chu Y Y buông xuống: " vừa rồi đang ở cửa."

"Được, vậy tớ đi trước tìm xem." Chu Khi Ngự nói xong, nhìn về phía Lý Trú đang bị thương, đi qua vỗ vỗ vai hắn: " Chờ chân cậu khỏi rồi, tớ với Tiết Bùi mời cậu ăn cơm, không ngờ vết thương này lại đến như thế, tớ cảm thấy có chút đáng tiếc."

"Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ, qua mấy ngày sẽ khỏi thôi. Thái độ Lý Trú thay đổi, đỡ sô pha đứng dậy đưa cho Chu Khi Ngự một cái danh thiếp, " Đây là danh thiếp của tớ, có sự hợp tác nào phù hợp thì cứ liên hệ với tớ, cậu có thể giới thiệu cho tớ."

Chu khi ngự sửng sốt một cáichút, rất nhanh sắc mặt như bình thường, đồng ý: "Được, chúng ta lần sau gặp lại."

Thời điểm không còn sớm, người trong đấu trường cũng đã gần rời đi hết, Chu Y Y đỡ Lý Trú ra khỏi cổng, đợi taxi ở ven đường, nghĩ đến việc đưa Lý Trú về nhà nghỉ ngơi trước.

Trời lúc này lạnh, bên ngoài nhiệt độ dưới 0 độ, ven đường đều bị kết băng, may là hôm nay bọn họ mặc đủ nhiều, không đến mức ở trong gió lạnh đến phát run, chỉ là Lý Trú nghiêng nghiêng dựa trọng lượng cơ thể vào cô, Chu Y Y vốn nhỏ gầy, càng cảm thấy cố hết sức, bả vai đau nhức khôn kể.

Cô nâng Lý trú, chỉ hy vọng xe tắc xi nhanh đến, cô hiện tại trong lòng rối loạn cần thời gian để tiêu hoá hết sự việc hôm nay phát sinh.

Bỗng nhiên, Lý Trú dường như nhìn thấy gì đó ở thùng rác cách đó không xa.

"Y Y, em xem này___"

Nửa câu sau hắn không có nói tiếp.

Theo tầm mắt của Lý Trú nhìn qua, Chu Y Y nhìn thấy quà năm mới cô tặng cho Tiết Bùi cặp giày chơi bóng màu trắng, giờ phút này an tĩnh nằm ở thùng rác, xen lẫn trong một đống rác dơ bẩn tanh tưởi, tản ra hương vị khó ngửi.

Anh vứt quà năm mới cô tặng đi.



Bình Luận (0)
Comment