Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 46

Cả đêm qua, Chu Y Y gần như không nhắm mắt được.

Trong phòng ngủ rõ ràng không có đồng hồ, nhưng cô lại như nghe thấy tiếng kim giây "tích tắc, tích tắc" vang lên bên tai, khiến đêm tĩnh lặng này trở nên dài dằng dặc.

Ngày đính hôn hôm nay quả thật khác xa với những gì cô đã tưởng tượng.

Cô nghĩ hôm nay sẽ là một ngày đầy niềm vui, cảm động, hạnh phúc và lãng mạn, sẽ là khởi đầu mới trong cuộc đời, nhưng những cảm xúc đó không biết vì sao lại bị pha loãng, cô cảm nhận được nhiều hơn là sự mệt mỏi, lo âu, bối rối và bất lực.

Đêm tối luôn dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh, và dễ rơi vào cảm xúc mơ hồ, khi tất cả các vấn đề chồng chất lại, cô lại bắt đầu thói quen trốn tránh. Cô ép mình không nghĩ gì, chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Đến nửa đêm, cô vẫn không thể ngủ, đành phải dậy, uống một viên melatonin cùng với nước ấm. Gần sáng, mí mắt cô mới thấy nặng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến trưa hôm sau, Chu Y Y mới tỉnh dậy.
Cô cầm điện thoại lên, phát hiện Lý Trú đã gửi cho cô mấy tin nhắn thoại cách đây khoảng một giờ, chắc là có chuyện gấp cần tìm cô.

Mở tin nhắn, giọng Lý Trú nghe rất vội vã:
"Y Y, anh đang trên đường về Bắc Thành rồi, tháng trước có một đơn hàng đang gặp vấn đề, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng anh vẫn phải về công ty một chuyến, nếu không xử lý kịp thì hiệu suất tháng này sẽ không đạt. Anh không thể không đi, chỉ có thể đến gặp khách hàng trước để tìm hiểu tình hình, khi nào xong việc sẽ quay lại ngay nhé?"

Nghe đến đây, Chu Y Y dừng lại một lúc lâu, rồi mở tin nhắn thứ hai, mắt bắt đầu mờ đi.
"Vô cùng xin lỗi em, ngày hôm sau khi đính hôn xong lại không thể ở bên cạnh em, công việc thật sự là đến rất đột xuất, cho nên chưa kịp thương lượng cùng với em mà đã phải đi rồi, hơn nữa anh đang bị sếp thúc giục, 8 giờ sáng anh đã phải đi rồi, hiện tại vừa hay đến khu phục vụ ở Phong Thành.

Chắc là thấy cô vẫn chưa nhắn lại câu nào, tin hắn phát đến lần cuối cùng là: "Y Y, em có phải đang giận anh đúng không...chờ tháng này anh được phát lương, anh đưa em đi du lịch có được không?"

Nhất thời có rất nhiều lời nói muốn nói, Chu Y Y ở trên bàn phím điện thoại đánh rồi lại xoá, xoá xong lại tiếp tục gõ, cuối cùng cô chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn:
【Không sao hết, anh cứ an tâm mà làm việc nhé. 】

Cô tự biện bạch cho Lý Trú là do công việc có sự khó xử, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát, đặc biệt sau khi xong công việc ngày hôm qua, cô vốn định hôm nay có thể cùng hắn nói chuyện phiếm một chút, còn đâu sẽ cùng nhau đem cái vòng kia trả lại cho Tiết Bùi.
Khách sạn bên kia vẫn còn chút công việc cần phải giải quyết cho xong, yêu cầu thống kê rạch ròi các khoản phí, cho nên hôm nay Chu Y Y phải đi đến một chuyến, ra đến cửa, Ngô Tú Trân biết được rằng Lý Trú đã trở lại Bắc Thành, lông mày liền nhăn lại thành hình chữ xuyên (川)

"Lại làm sao thế? Mới vừa đính hôn xong mà nó lại chạy đi đâu?" Ngô Tú Trân tức giận, giọng nói đột nhiên lớn hơn, "Công việc cái gì, ngay cả thời gian nghỉ cũng không có, mới đính hôn xong đã đi mất, chẳng có chút trách nhiệm nào cả."
Chu Y Y im lặng ngồi xuống băng ghế nhỏ để thay giày, cúi đầu buộc dây mà không nói gì.
Có lẽ nhận thấy tâm trạng cô không tốt, Ngô Tú Trân giọng điệu nhẹ nhàng hơn, gọi chồng từ trong bếp ra: "Không sao đâu, nếu nó bận thì bảo bố con đi cùng con xử lý nốt công việc đi. Đợi Lý Trú quay lại, thật sự là mẹ phải nói nó một trận, đính hôn hôm qua mà sáng hôm sau đã bỏ đi, thế này là không được."

Chu Y Y khẽ đáp lại: "Con sẽ tự giải quyết ổn thỏa."

Ngô Tú Trân có lẽ cũng cảm thấy mình nói quá, thở dài một tiếng rồi nói: "Ôi, chuyện của hai đứa con thì tự con lo đi, mẹ cũng không tiện nói gì thêm."

Chu Kiến Hưng đi vào phòng lấy chìa khóa xe, sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả gia đình mới ra ngoài.

Chu Y Y đi trước, vừa mở cửa đã thấy Tiết Bùi đứng ở cửa, trên tay cầm một xấp sách.

Anh khẽ cười, nhìn cô: "Trùng hợp quá, mọi người chuẩn bị ra ngoài à?"

Hôm nay, anh không còn vẻ ủ rũ như hôm qua, ngược lại, anh mang vẻ điềm tĩnh và thanh thoát, mặc áo sơ mi trắng mỏng, cổ áo mở hai cúc, làn da trên cổ hơi lộ ra, tạo nên vẻ thoải mái, tự do.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tiết Bùi cười như không cười nhìn cô, Chu Y Y nhíu mày rồi làm như không thấy.

Chỉ có Chu Kiến Hưng vui vẻ chào hỏi anh: "Lại gọi Tiết Bùi đến dạy thêm cho thằng nhóc à?"

Tiết Bùi cười một cách dịu dàng, lịch sự: "Vâng."
"Thật là làm phiền con rồi, công việc bận rộn thế mà vẫn thường xuyên giúp đỡ thằng bé." Chu

Kiến Hưng cười nói, "Nếu tính theo giá các trung tâm dạy thêm bên ngoài thì nhà chú quả thật không đủ tiền trả đâu."

Tiết Bùi đáp lại: "Chú nấu ăn ngon như vậy, con thỉnh thoảng qua ăn cơm cũng coi như là được trả học phí rồi."

Nghe thấy lời khen về tay nghề nấu ăn, Chu Kiến Hưng đứng thẳng người, giọng điệu như thể muốn ngay lập tức bày cho Tiết Bùi một bữa ăn thật ngon.
"Vậy Tiết Bùi, con cứ ngồi chơi thêm một lúc đi, chú và Y Y xử lý chút việc, sẽ về ngay."

Thấy đã đạt được mục đích, Tiết Bùi nở một nụ cười, nhẹ nhàng cong môi: "Được, vậy con không làm phiền nữa."

Khi họ còn đang trò chuyện, Chu Y Y đã không thể nghe thêm được nữa, liền bước ra ngoài.

Chu Kiến Hưng mới nhớ ra điều quan trọng: "Thôi được, vậy trưa nay ở nhà chú ăn cơm nhé, chú đi trước."

Nhìn theo bóng lưng người vừa rời đi, ánh mắt Tiết Bùi trở nên đậm đặc, đáp lại một tiếng: "Vâng."

Khi vào nhà, Tiết Bùi chào hỏi một câu rồi đi thẳng vào phòng học.

Lúc này, Chu Viễn Đình đang ngồi chơi game trước máy tính, nghe thấy động tĩnh ở cửa, quay lại nhìn thấy Tiết Bùi, mắt cậu ta sáng lên.
"Anh Tiết Bùi, sao hôm nay anh lại đến đây?"
Tiết Bùi đặt xấp sách lên bàn trà: "Đến dạy thêm cho em."

Chu Viễn Đình vỗ tay lên trán, có vẻ ngại ngùng: "... Nhưng hôm nay em không muốn học, mấy ngày nay cứ phải chạy ngược chạy xuôi cùng chị em và anh rể, mệt chết em rồi."

Nói xong, Chu Viễn Đình vẫn chưa nhận được phản hồi từ Tiết Bùi, trong màn hình máy tính, chiến sĩ đang mang ba lô đã ngã xuống, anh ta tiếc rẻ mắng một tiếng rồi quăng chuột ra, ngả người ra ghế, định cằn nhằn về đồng đội vụng về của mình thì bỗng nghe thấy Tiết Bùi nói một câu với giọng lạnh lùng: "Cậu ta không phải là anh rể của em."
"Cái gì? Ý anh là sao?" Chu Viễn Đình trợn mắt, nghi hoặc quay lại nhìn, "Nếu anh ấy không phải, vậy ai mới là anh rể của em?"

Tiết Bùi ngồi trên ghế sofa, mở một cuốn tiểu thuyết ngắn của Mishima Yukio, lật vài trang nhưng ánh mắt lại không dừng lại ở bất kỳ dòng chữ nào. Anh ngừng một chút rồi nói: "Sau này em sẽ biết."

Lúc này, Chu Viễn Đình cảm thấy đầu óc mình như bị chậm lại.
Cậu ngớ ngẩn đáp: "Ồ."

Chơi xong ván game, Chu Viễn Đình thoát ra ngoài, không biết từ lúc nào Tiết Bùi đã đứng sau lưng anh, ánh mắt như đang dừng lại ở một biểu tượng trên màn hình máy tính.

Chu Viễn Đình nhìn theo hướng ánh mắt, đó là một trò chơi xây dựng mô phỏng mà chị của cậu rất thích chơi. Trong trò chơi, người chơi có thể tạo nhân vật, xây nhà, mở trang trại, v.v. Lúc nghỉ lễ Quốc khánh năm ngoái về nhà, cậu đã thấy chị chơi phiên bản di động, nhưng không biết từ khi nào chị ấy lại bỏ chơi.

"Chị em rất thích chơi trò này, kể cả lúc không có thời gian, còn bảo em làm giúp nhiệm vụ để nhận vật liệu, nhưng giờ chị ấy hình như không còn mở trò chơi nữa."

Chu Viễn Đình bỗng nhớ ra việc này, nhấn vào biểu tượng trò chơi, định lên chơi giúp chị một chút.

Vừa đăng nhập, cậu nhận được thông báo rằng đã 327 ngày không đăng nhập.
"Thấy chưa, chị em đúng là lâu rồi không chơi." Chu Viễn Đình vừa nói vừa mở bản đồ trò chơi, lắc đầu cảm thán, "Chị ấy chơi trò này rất tỉ mỉ, trước đây còn tìm nhiều hướng dẫn để xây nhà. Nhà có tên gọi là 'Nhà của Nhất Nhất'."

Chu Y Y đã xây một căn nhà nông thôn trong trò chơi, mặc dù diện tích không lớn, nhưng được trang trí rất ấm cúng, mỗi chi tiết đều được làm rất tỉ mỉ, nhìn là biết ngay đó là căn nhà cô ấy đã xây dựng theo hình mẫu trong mơ của mình.

Trong phòng khách, nữ chủ nhân đang ngồi xem tivi, dưới chân có một con chó đang thè lưỡi, sân sau trồng đầy hoa, trên giàn treo ớt và rau, và ngay cửa vào còn có một cái ổ chó rất dễ thương.
Tuy nhiên, ánh mắt của Tiết Bùi lại dừng lại ở một điểm trên màn hình, trong ngôi nhà này có một nam chủ nhân, mặc áo sơ mi trắng, đang ngồi làm việc trong phòng sách.

Chu Viễn ĐÌnh bật cười một tiếng: "Anh xem, người mà chị em tuỳ tiện tạo ra này trông hơi giống bị anh đấy."

Chuột di trên màn hình, Chu Viễn Đình định nhấn thoát, nhưng vô tình lại click vào cái hộp thư đỏ ở cửa.

Màn hình hiện lên bức thư của bạn bè gần đây, thời gian ghi đúng là ngày cuối cùng khi cô ấy đăng nhập—

Trong trò chơi, bạn bè hỏi cô ấy: 【Y Y à, sao dạo này không vào chơi nữa vậy, mình còn muốn trao đổi nguyên liệu với cậu mà. À, cậu và anh X bây giờ thế nào rồi?】

Cô ấy trả lời trong trò chơi: 【Mình không muốn chơi trò này nữa, xin lỗi, có lẽ sẽ không đăng nhập lại đâu.】

Chu Viễn ĐÌnh đóng thư lại, vừa làm nhiệm vụ hằng ngày, vừa nói: "Anh nói xem chị em sao lúc nào cũng làm việc kiểu lúc thích lúc không thích vậy? Trước kia thích lắm, giờ ngay cả đăng nhập cũng không muốn nữa..."

Sau lưng, Tiết Bùi không trả lời, Chu Viễn Đình tưởng anh đã ra ngoài rồi, nhưng khi quay lại, cậu bất ngờ sững lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh Sau một lúc im lặng, cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh Tiết Bùi, sao mắt anh lại đỏ vậy?"
"Không có gì đâu." Anh trả lời.

Bình Luận (0)
Comment