Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 77

Trong nhóm công việc có người gửi một đoạn tin nhắn thoại dài 60 giây. Chu Y Y chuyển sang văn bản vẫn không hiểu được.

Cô áp điện thoại lên tai để nghe, nhưng tiếng hò reo xung quanh quá lớn khiến cô nghe không rõ. Cô nhìn ra sân bóng mới biết Tiết Bùi không biết từ lúc nào đã lên sân.

Cô nhìn bóng lưng quen thuộc trên sân, rồi nhanh chóng rút lại ánh mắt.

Đồng nghiệp trong nhóm vẫn đang @ cô, cô đứng dậy, cầm điện thoại ra ngoài nhà thi đấu để gọi lại.

Dù đã bước ra tới cổng lớn, cô vẫn cảm nhận được không khí sôi động bên trong.

Lúc này, tỷ số trên sân đã bị kéo giãn hoàn toàn. Chu Viễn Đình hiệp đầu còn gắng sức gỡ điểm, giờ thì hoàn toàn buông xuôi, bởi vì Tiết Bùi không hề cho đối thủ cơ hội thể hiện. Đồng thời, cũng không cho đồng đội cơ hội nào, những cú ném ba điểm chuẩn xác, gọn gàng không chút dư thừa.

Chu Viễn Đình nghe tiếng reo hò xung quanh, chợt hiểu ra – thì ra cảm giác trở thành tâm điểm chú ý là như vậy.

Thật sự rất gây nghiện.

Đến cả đồng đội cũng chạy đến nói:
"Anh rể cậu lợi hại ghê á."

Chu Viễn Đình nhướng mày:
"Chứ sao nữa."

"Lần sau gọi anh ấy tới chơi tiếp nha."

Chu Viễn Đình suy nghĩ, không dám chắc chắn:
"Còn phải xem chị tôi có tới không."

Dạo gần đây, Tiết Bùi cũng đến trường tìm cậu vài lần, nhưng đây là lần đầu anh đồng ý lên sân chơi bóng.

Tuy Chu Viễn Đình chưa từng yêu đương, nhưng cũng hiểu được hành động của Tiết Bùi.

Giống như khi người con gái mình thích ngồi dưới xem mình thi đấu, bản thân cũng hệt như được tiêm máu gà, muốn thể hiện hết mọi thứ mình có, chẳng giấu giếm chút gì.

Nghĩ đến đây, Chu Viễn Đình liếc nhìn lên chỗ ngồi của chị mình – vừa nhìn liền phát hiện chỗ đó trống trơn.

Rõ ràng lúc nãy còn ngồi đó.

Cậu ngơ ngác nhìn quanh, đúng thật không thấy bóng dáng Chu Y Y đâu cả.

Quay sang nhìn Tiết Bùi, quả nhiên anh cũng đang nhìn về phía chỗ trống đó, ánh sáng trong mắt như chợt tắt.

Như thể vừa bị xì hết hơi.

Chu Viễn Đình hơi khó hiểu. Thật ra đến giờ cậu vẫn không hiểu nổi, sao chị cậu có thể chấp nhận Lý Trú mà lại không chịu chấp nhận anh Tiết?

Vài phút sau, Chu Y Y cuối cùng cũng nghe điện thoại xong, đang trả lời tin nhắn đồng nghiệp trên WeChat.

Tiết Bùi vừa ghi bàn, quay đầu nhìn lên khán đài.

Nhưng, ánh mắt của Chu Y Y chưa từng dừng lại trên người anh.

Cô luôn cúi đầu, chăm chú gõ điện thoại.

Đang nhắn với ai vậy?

Tiết Bùi bỗng không còn tâm trí tập trung vào trận đấu. Vừa kết thúc trận, anh lập tức thay đồ, đi thẳng lên khán đài.

Lúc vô tình liếc qua màn hình điện thoại cô, cuối cùng trong lòng anh cũng yên tâm.

Thì ra... cô đang chơi game xếp kẹo.

Tiết Bùi khẽ cong môi.

May quá.

Cơm chiều là ăn ở quán ăn gần trường học Chu Viễn Đình.

Vốn dĩ đội bóng có vài bạn học cũng muốn cùng nhau đi ăn, nhưng Chu Viễn Đình bị sợ, không dám đồng ý.

Nếu để bà chị của cậu biết cậu nhận bừa anh rể, sẽ mắng cậu chết mất thôi.

Cậu không thể mạo hiểm được.

Món ăn đã được dọn lên đầy đủ, Chu Viễn Đình hào phóng nói:
"Chị à, hiếm khi chị đến trường em, lần này để em mời chị nhé."

Chu Y Y cười nhẹ không vui, như nhớ ra điều gì đó, lập tức hỏi Chu Viễn Đình:
"Tiền sinh hoạt của em có đủ dùng không?"

Tối qua, Ngô Tú Trân gọi điện hỏi cô dạo này có cho Viễn Đình tiền không, nếu không sao đã hai tháng khai giảng rồi mà vẫn chưa thấy cậu nhóc xin thêm tiền sinh hoạt từ nhà.

Nghe đến câu hỏi này, Chu Viễn Đình và Tiết Bùi liếc nhau, rồi cậu nhóc nhanh trí uống một ngụm nước, trả lời:
"Đủ mà, dạo này em còn có tiền thưởng từ thi đấu nữa."

Không chỉ có tiền thưởng từ các trận đấu, mà Tiết Bùi còn đưa cậu một khoản lớn, cậu đã gửi tiết kiệm có kỳ hạn, không dám tiêu bậy.

"Giỏi quá ha." Chu Y Y xoa đầu Viễn Đình, "Lợi hại thật đấy."

"Tất nhiên rồi."
Chu Viễn Đình liếc sang Tiết Bùi, rồi khéo léo chuyển chủ đề sang anh ấy.
"À, chị có thấy cú ném bóng vừa rồi của anh Tiết Bùi không? Đẹp trai quá trời luôn!"

"Ừm," Chu Y Y không rõ cậu đang nói đến cú nào, chỉ gật bừa một cái, "Thấy rồi."

Tiết Bùi nghe ra sự qua loa trong giọng cô.

"Chị hồi cấp ba không phải từng mê bóng rổ một thời gian sao?" Viễn Đình nhớ lại một chuyện xa xưa, "Có lần nửa đêm trốn ra phòng khách coi trực tiếp trận đấu, cuối cùng ngủ quên trên ghế sofa, bị mẹ mắng một trận, em vẫn nhớ rõ lắm."

Chu Y Y khựng tay cầm đũa.

Có lẽ là năm lớp 11, Tiết Bùi mê chơi bóng rổ, cô vì muốn có chủ đề nói chuyện chung với anh, nên sau giờ học về nhà đều cố gắng tìm hiểu bóng rổ, dù không hiểu nhưng vẫn ráng coi. Có những trận chỉ được chiếu trực tiếp vào lúc rạng sáng, đợi cả nhà ngủ hết, cô lén ra phòng khách, mở TV, không dám bật đèn, ngồi trên sofa vừa xem vừa ngáp.

Sau đó thì nhắn tin cho Tiết Bùi.

"Tiết Bùi, cậu thích đội nào vậy? tớ thì thích đội mặc đồ trắng, tại họ đẹp trai haha."

"Trận này mấy giờ kết thúc vậy? Ngày mai còn phải đi học, cậu không buồn ngủ à?"

"Tiết Bùi, cậu ngủ rồi hả, sao không trả lời tôi QAQ"

Tiết Bùi mải coi bóng, trả lời tin nhắn rất chậm, nhiều lần cô chưa kịp đợi tin nhắn thì đã ngủ gục. Hôm đó TV mở suốt cả đêm, bị Ngô Tú Trân mắng cả tuần mới nguôi.

Nghĩ đến những chuyện đó, cảm giác như đã là kiếp trước.

Chu Y Y không nói gì, nhưng Tiết Bùi dường như hiểu ra điều gì đó, quay đầu nhìn cô, vành mắt bất giác đỏ lên.

Cảm nhận được ánh mắt anh, Chu Y Y càng thêm bối rối, gắp một miếng thịt xào rồi nói với Viễn Đình:
"Vậy à, chị quên rồi. Chuyện lâu quá rồi, ai mà nhớ nữa."

Ăn tối xong, Viễn Đình chuẩn bị đi thư viện học, đứng ở cổng trường vẫy tay:
"Chị, lần sau chị nhớ dẫn anh Tiết Bùi đến xem em nữa nhé!"

Chu Y Y không thèm để ý, chỉ vẫy tay bảo:
"Về nhanh đi."

Viễn Đình đi rồi, không khí có chút gượng gạo.

Chu Y Y buột miệng hỏi:
"Anh thường đến đây sao?"

Không ngờ cô chủ động nói chuyện, Tiết Bùi cảm thấy đó đã là một bước tiến lớn.

Trong lòng anh có chút vui mừng, đáp:
"Thi thoảng thôi."

Chu Y Y lại cảm thấy ngại ngùng. Viễn Đình học lâu vậy mà cô mới đến lần thứ hai. Vậy mà Tiết Bùi lại còn chăm đến hơn cả cô – người chị ruột.

Đi đến ngã rẽ, Chu Y Y không biết phải rẽ hướng nào, vừa nãy dùng định vị để đến, giờ không nhận ra đường nữa.

Bao năm bên nhau, giữa họ luôn có sự ăn ý tự nhiên, Tiết Bùi mở miệng rất tự nhiên:
"Bên phải."

"Ờ, được."

"À này, có phải anh đưa tiền sinh hoạt cho nó không?"

Tiết Bùi ngập ngừng không nói, cũng không muốn nói dối.

Từ biểu cảm của anh, Chu Y Y đã đoán được phần nào.

"Đừng nuông chiều nó quá."

"Ừ." Tiết Bùi gật đầu, rồi bổ sung, "Nghe lời em hết."

Mấy chữ cuối như mang theo chút mờ ám, từ đó Chu Y Y không nói gì thêm nữa.

Khi đến gần trạm xe buýt, một chiếc xe đúng lúc đến trạm, Chu Y Y vừa định lên thì Tiết Bùi bất ngờ kéo tay cô lại.

"Tối nay em có rảnh không?" Ánh mắt Tiết Bùi vô cùng chân thành, "Anh muốn đưa em đến một nơi."

Một tiếng rưỡi sau, họ đến ngoại ô phía Bắc thành phố.

Đứng trong sân, nhìn ngôi nhà nhỏ giữa vùng quê như bước ra từ truyện cổ tích, mắt Chu Y Y bất giác đỏ hoe.

Trước cửa treo một thùng thư màu đỏ, bên trên có bảng gỗ nhỏ ghi: "Chủ nhà hôm nay không có ở." Cô đưa tay chạm vào mặt thùng thư, vì phơi nắng cả ngày nên vẫn còn hơi nóng.

Lúc này cô mới nhận ra, đây không phải mơ.

Đây chính là ngôi nhà cô từng xây trong trò chơi mô phỏng – nơi thuộc về cô và Tiết Bùi. Vậy mà anh lại xây nó thành hiện thực.

Khoảnh khắc này, cô không biết phải dùng lời nào để miêu tả sự chấn động, cảm động đang dâng trào.

Cô đứng bất động.

Giọng Tiết Bùi vang bên tai:

"Không muốn vào xem thử sao?"

Anh đi phía trước, đẩy cửa bước vào.

Ghế sofa màu nhạt, khăn trải bàn xanh ngọc, bàn ăn bằng gỗ, trên tường còn treo một cuốn lịch lật tay – tất cả nơi đây đều quen thuộc đến mức cô không thể nào quên được.

Cô đứng đó, như thể mình vừa lạc vào giấc mơ năm xưa do chính mình dệt nên.

"Anh... sao lại——"

Nói được một nửa, cô không thể nói tiếp.

"Anh chính là ngài X trong trò chơi, đúng không?"

Không khí trong khoảnh khắc đó như ngưng đọng lại.

Một vài ký ức, chỉ cần một giây là có thể bị đánh thức.

Cô đáp: "Đúng vậy."

Nghe cô đích thân thừa nhận, cổ họng Tiết Bùi nghẹn lại.

Anh chợt nhớ đến đoạn miêu tả của cô về "ngài X" trong trò chơi—

"Ngài X là một người đàn ông rất yêu gia đình, cũng là người đối xử tốt với tôi nhất trên thế giới này. Dù công việc rất bận, nhưng anh ấy luôn về nhà trước 9 giờ tối. Chúng tôi đều là nhân viên văn phòng bình thường, cuộc sống tuy bận rộn nhưng rất hạnh phúc. Năm thứ ba sau khi cưới, chúng tôi cuối cùng cũng đủ khả năng mua một chiếc xe hơi nhỏ. Mỗi ngày anh ấy đều vòng đường rất xa để đưa tôi đi làm... Anh ấy có rất nhiều điểm tốt, chỉ có một điểm không ổn là anh không thích tôi nuôi thú cưng."

Đó chính là cuộc sống mà cô từng tưởng tượng khi ở bên anh – đơn giản nhưng hạnh phúc.

Chu Y Y nhìn cuốn lịch cũ kỹ treo trên tường, ánh mắt dần trở nên mờ đi:
"Thật ra điều ước sinh nhật năm 20 tuổi của tôi, là được gả cho anh, có một mái nhà cùng anh."

Giọng nói bình thản của cô, lại khuấy động sóng to gió lớn trong lòng Tiết Bùi.

Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ:
"Xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi cả." Chu Y Y cười rất nhẹ nhàng, "Chu Y Y năm 20 tuổi là như vậy, nhưng tôi của bây giờ thì không nghĩ thế nữa rồi."

Lòng Tiết Bùi chua xót, anh dẫn cô vào phòng làm việc.

Trong phòng, trên bàn được sắp xếp ngăn nắp, là toàn bộ thư cô viết cho anh năm cô học lại.

Chừng ấy năm, anh vẫn giữ gìn rất cẩn thận, thậm chí còn nhớ rõ nội dung và ngày tháng của từng lá thư.

"Em còn nhớ mấy bức thư này không?" Tiết Bùi cười nói, "Hồi đó tụi mình từng nói, đợi nhiều năm sau sẽ cùng nhau đọc lại."

Anh vừa định mở lá thư đầu tiên, thì nghe Chu Y Y nói:
"À, tôi đốt hết rồi."

Thái dương giật thình thịch, bàn tay cầm giấy trở nên tái nhợt, sắc mặt Tiết Bùi không còn chút máu.

"Đốt rồi?" Giọng anh run rẩy.

"Ừ."

Trời tháng mười, nhưng Tiết Bùi lại như đang đứng giữa trời đông tuyết lạnh, giọng nói cũng chẳng còn nhiệt độ.

"Tại sao?"

Nói ra ba chữ đó, dường như đã dốc hết toàn bộ sức lực.

"Vì tôi cảm thấy... không còn ý nghĩa nữa."

"Không còn ý nghĩa..." Tiết Bùi mấp máy môi, lặp lại lời cô, cười như thể tan nát cõi lòng, "Vậy quá khứ của chúng ta... đều chẳng đáng nhắc đến nữa sao?"

"Không phải vậy, chỉ là... những gì đã qua thì nên để nó qua đi." Giọng nói của Chu Y Y xuất phát từ tận đáy lòng, "Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm, cũng cảm ơn anh vì đã biến giấc mơ xưa của tôi thành hiện thực. Nhưng bây giờ, tôi không cần nữa rồi."

Ngày xưa, cô đã từng chủ động bước đến bên anh 9999 bước, nhưng anh không bước nốt bước cuối cùng. Còn bây giờ, anh đã bước về phía cô 9999 bước, nhưng cô không còn muốn quay đầu lại nữa.

Tiết Bùi bỗng hiểu ra, điều tàn nhẫn nhất không phải là chia tay, mà là:
Anh vẫn ở trong quá khứ, còn cô thì đã quyết định tiến về phía trước.

Nhưng anh vẫn chưa nói xong những lời mình đã chuẩn bị, trong lòng anh vẫn còn hy vọng cuối cùng.

"Chuyện em nói lần trước, anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Mình có thể không kết hôn, nếu em đồng ý, mình có thể nhận nuôi một đứa trẻ. Anh sẽ cho nó nền giáo dục tốt nhất, sẽ cho nó lớn lên trong môi trường hạnh phúc..."

Chu Y Y cắt lời anh:
"Tiết Bùi, thật ra anh hiểu con người tôi mà. Anh biết một khi tôi đã quyết định chuyện gì, thì sẽ không bao giờ quay đầu lại."

Vài giây yên lặng đó, như là đang chờ đợi bản án cuối cùng.

Cho đến khi anh nghe cô nói:
"Vậy thì, đến đây thôi."

Bình Luận (0)
Comment