Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 85

Cô không nói với Tiết Bùi, thật ra cô đã sớm quên rằng ở đó vẫn còn lưu giữ những món đồ mà Trần Yến Lý để lại.

Đôi khi, bạn không thể nói rõ tại sao lại giữ một món đồ nào đó, nhưng vào khoảnh khắc bạn buông bỏ, bạn nhất định sẽ biết lý do vì sao mình từ bỏ.

Việc xây dựng lại niềm tin và tình yêu với một người là điều rất khó. Cô không biết giữa cô và Tiết Bùi liệu có tương lai hay không, nhưng cô muốn thử một lần.

Giống như thời hạn cuối cùng mà cô tự đặt ra cho bản thân — một năm.

Một năm, có lẽ thật sự có thể thay đổi được rất nhiều điều, có lẽ họ vẫn có thể thử tiếp tục bước đi cùng nhau.

Cái ôm này rất dài, Tiết Bùi không nỡ buông tay.

Hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khoảng cách giữa họ gần đến vậy — cô cuối cùng cũng chịu tiến gần lại anh một bước.

Anh sợ rằng chỉ cần buông tay ra, sẽ lại nhìn thấy ánh mắt chán ghét, lạnh nhạt của cô.

Ngay lúc này, anh cố tỏ ra rộng lượng: "Không sao đâu."
"Hửm?"
"Cho dù em giữ lại những thứ đó, anh cũng không sao cả."

Chu Y Y ngẩn người.

Nghĩ đến vẻ mặt thất vọng buồn bã của Tiết Bùi lúc nãy trên bàn ăn, câu nói này rõ ràng không có chút sức thuyết phục nào.

Chu Y Y cố tình nói: "Thật à? Vậy lát nữa em sẽ đi lấy lại nó nhé."

Tiết Bùi lập tức cảm thấy cảnh giác dâng cao, ngay lập tức buông tay đang ôm eo cô ra, quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, dường như đang xác nhận xem lời cô nói có thật không.
"Em—" Tiết Bùi nghẹn lời, dừng lại vài giây rồi hỏi tiếp, "Nghiêm túc à?"

Chu Y Y chớp chớp mắt, gật đầu.

Anh lại viện ra một lý do mới: "Nhưng mà vứt vào thùng rác rồi, bẩn rồi."
"Không sao, bên trong không bị bẩn."

Tiết Bùi không còn tìm được lý do nào để phản bác, lông mày nhíu chặt lại.

Anh bắt đầu hối hận vì sao mình lại nói ra câu đó.

Thấy vậy, Chu Y Y không nhịn được bật cười khẽ, Tiết Bùi cuối cùng cũng nhận ra cô cố tình trêu anh.

Dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng trong chốc lát, Tiết Bùi nắm lấy tay cô: "Em đã vứt đi rồi, không còn cơ hội hối hận nữa đâu."
"Vậy nên, lát nữa anh mà rời đi, em cũng không được lấy nó về lại."
"Biết rồi."

Lúc này, trong khu dân cư có một cô gái trẻ đang đi vào, liếc nhìn về phía họ, chào Chu Y Y, ánh mắt dừng lại rất lâu trên người Tiết Bùi.

Cô gái đó sống dưới lầu nhà cô, trước đây từng vài lần mượn đồ của Chu Y Y, Chu Y Y cũng lịch sự chào lại cô ấy.

Chờ cô gái đi khỏi, Chu Y Y lại nói với Tiết Bùi: "Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi."
"Ừ."

Trước khi đi, Tiết Bùi khẽ hôn lên trán cô một cái.
"Chúc ngủ ngon."

Vì nụ hôn đó, tâm trạng của Tiết Bùi lên đến đỉnh điểm trong tối hôm đó, trên đường đi lấy xe, anh tháo lỏng cà vạt trên cổ, niềm vui chưa từng có bao trùm lấy anh.

Như biến thành một chàng trai tuổi mười bảy, mười tám mới biết yêu, đi giữa đường còn bất chợt làm động tác ném bóng lên không trung, vừa ngốc nghếch lại ngây ngô.

Chiếc xe lăn bánh trên đường, gió lùa vào qua cửa sổ, trong gương chiếu hậu, Tiết Bùi thấy khóe miệng mình đang cong lên.

Đó là nụ cười chỉ những người đang yêu mới có.

Chỉ là, khi xe đi được nửa đường, anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng có chút bất an, nên vừa xuống khỏi cầu vượt, anh lập tức quay đầu xe, đạp mạnh chân ga, chạy về hướng ban đầu.

Cuối cùng, xe dừng lại trước cổng khu nhà Chu Y Y.

Anh nhanh chóng xuống xe, đi đến bên thùng rác, bịt mũi nhìn vào trong.

Cho đến khi anh thấy chiếc hộp gỗ bị vứt đi vẫn còn nguyên vẹn nằm trong thùng rác, anh mới thả lỏng hàng mày đang nhíu chặt.

Xem ra, là anh đã lo lắng quá rồi.

Nhưng để chắc chắn, Tiết Bùi nhịn mùi hôi, dùng hai ngón tay mở hộp ra, xác nhận bên trong đồ vật vẫn còn nguyên.

Lúc này, cuối cùng anh mới yên tâm.

Ừ, vẫn là một buổi tối thật đẹp.

Thứ Tư, Tiết Bùi nghỉ làm, Chu Khi Ngự đành phải đến nhà tìm anh.

Khi anh đến, Tiết Bùi vừa từ phòng gym trên lầu đi xuống.

Tóc còn nhỏ giọt nước, cổ vẫn vắt khăn lau mồ hôi, áo thể thao trắng trên người bị mồ hôi thấm ướt một nửa, trở nên gần như trong suốt, thấp thoáng hiện ra đường nét cơ bắp trên người, cơ bụng từng múi rõ ràng, tràn đầy sức mạnh, khiến người ta nóng mặt.

Chu Khi Ngự cúi đầu nhìn lại bản thân mình, ho nhẹ hai tiếng, vội vàng dời mắt đi.

Anh sớm biết sau khi xuất viện, Tiết Bùi ngày nào cũng ở trong phòng gym, mục đích thì rõ ràng rồi.
"Sao cậu lại qua đây?"

Vừa nói, Tiết Bùi vừa mở nắp chai, ngửa đầu uống nước, yết hầu nổi rõ di chuyển lên xuống, tràn đầy khí chất nam tính.

Chu Khi Ngự lúc này đã quên hết công việc, cười trêu chọc: "Thật đáng tiếc, có người chăm chỉ tập luyện như vậy, ngày nào cũng như công công xoè đuôi khoe trước mặt người ta, vậy mà đến giờ vẫn chỉ mới nắm tay, thật đáng thương."

Tiết Bùi lười đáp, nhận lấy tập tài liệu từ tay hắn.
"Tự nhiên nhớ tới một câu, 'Dùng sắc hầu người, sắc suy thì tình cũng tàn'." Chu Khi Ngự tặc lưỡi hai tiếng rồi nói tiếp, "Là huynh đệ tốt, tôi hy vọng cậu đừng đến bước đó."

Tiết Bùi liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Cút."

Chuyến đi này khiến Chu Khi Ngự cũng bị cuốn vào cuộc đua hình thể, lờ mờ cảm thấy áp lực về vóc dáng, nên sau khi xử lý xong công việc, hắn cũng vào phòng gym luyện hai tiếng, đã lâu không vận động, mệt mỏi đến đau nhức toàn thân.

Khi hắn xuống lầu, Tiết Bùi đã thay đồ, ngồi trước máy tính, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Hắn còn tưởng Tiết Bùi đang bận việc, tiến lại gần xem thử, hóa ra là đang xem video dạy nấu ăn.

Hết thuốc chữa rồi.
"Cậu định học nấu ăn à, chu đáo ghê."
"Tớ phát hiện nấu ăn khó hơn mình tưởng." Giọng Tiết Bùi rất nghiêm túc, "Trước đây cô ấy vì tớ mà học rất nhiều món mới, chắc chắn đã bỏ ra không ít công sức."

Một câu đơn giản ấy, lại khiến Chu Khi Ngự cảm động.

Buổi tối, Tiết Bùi đến đón Chu Y Y tan làm.

Trên đường đến nhà hàng, anh thấy Chu Y Y đang nhắn tin với Chu Khi Ngự qua WeChat.

Sợ Chu Khi Ngự nói gì đó với cô, Tiết Bùi lập tức thấy căng thẳng.

Đến nơi rồi, Tiết Bùi mới vô tình nhắc đến: "Chu Khi Ngự tìm em à?"
"Ừ." Chu Y Y gật đầu, "Anh ấy nói cuối tuần này có một sự kiện do công ty bạn gái anh ấy tổ chức, bảo tụi mình cùng đi cho đông vui."

Tiết Bùi hơi nhíu mày: "Sự kiện gì vậy?"
"Anh ấy bảo tới đó rồi sẽ biết." Chu Y Y lắc đầu, hỏi lại anh, "Chúng ta... có nên đi không?"
"Nếu em muốn đi thì chúng ta đi."

Chu Y Y vẫn còn đang suy nghĩ, thứ Bảy tuần này cô cũng không bận gì cả.

Cúi đầu nhìn điện thoại, Chu Khi Ngự lại gửi tin nhắn: 【Coi như giúp bạn gái tôi một tay đi, ban đầu định đủ người rồi, mà có hai người đột nhiên không tham gia nữa, giờ không đủ người.】

Lấy tinh thần tương thân tương ái của dân làm công, Chu Y Y trả lời qua WeChat: 【Được, cần mang gì theo không?】

Chu Khi Ngự: 【Cậu chỉ cần mang Tiết Bùi theo là được, mấy thứ khác không cần.】

Chủ nhật, khi Chu Y Y đến địa điểm tổ chức sự kiện, cô mới hiểu ý Chu Khi Ngự.

Thì ra buổi gặp mặt offline này, tất cả những người tham gia đều là các cặp đôi hoặc vợ chồng, ai cũng đi theo đôi.

Quay đầu nhìn sang Tiết Bùi, anh lộ rõ vẻ mơ hồ, hiển nhiên cũng không biết đây là chuyện gì.

Sau khi chờ ở khu nghỉ ngơi một lát, rất nhanh đã có nhân viên đến hướng dẫn họ vào một căn phòng riêng biệt, cách bài trí bên trong giống như lớp học, trên mỗi bàn đều có một cây bút và hai tờ đề thi.

Là... kiểm tra sao?

Chu Y Y ngồi xuống ghế, cầm đề thi lên xem thử — là một bảng câu hỏi về mức độ thân mật giữa các cặp đôi.

Đề thi có rất nhiều câu, tổng cộng hơn bốn mươi câu hỏi, hầu hết đều là câu hỏi mở.
Ví dụ như: sở thích của bản thân và đối phương, những câu cửa miệng thường dùng hằng ngày, thích ăn món có vị gì, chuyện gì khiến bạn cảm động nhất mà đối phương từng làm... và còn có một số câu mang tính riêng tư, liên quan đến tìn.h d.ục.
Trong phòng có tổng cộng hai mươi cặp tham gia, một nửa là vợ chồng, một nửa là người yêu. Chu Y Y nhìn sang bàn bên cạnh là Tiết Bùi, cô nghĩ, có lẽ cô và Tiết Bùi không nên tham gia hoạt động này, rõ ràng mối quan hệ của họ không đủ điển hình để trở thành đối tượng khảo sát.
Nhưng bất ngờ thay, khi chấm điểm, họ lại đứng nhất, được 93 điểm.
Người dẫn chương trình cầm bài làm của hai người, tay cầm micro, dùng giọng truyền cảm nói: điều khiến anh ta bất ngờ nhất hôm nay là cặp đôi mới yêu nhau hơn một tháng này, lại vượt qua cả những cặp đã kết hôn bốn, năm năm trong bài kiểm tra mức độ thân mật này, đây là lần đầu tiên anh ta gặp chuyện như vậy.
...
Khi đổi bài thi, Tiết Bùi nhận được bài làm của Chu Y Y, nét chữ quen thuộc, ghi lại thói quen sinh hoạt của anh: anh thích dùng loại nước hoa nào, dùng kem đánh răng nhãn hiệu gì, bộ phim và cuốn sách anh yêu thích nhất, thời điểm họ cãi nhau và làm hòa lần đầu tiên... Thì ra, cô đều nhớ rõ tất cả.
Trái tim anh như được lấp đầy bởi một thứ mềm mại nào đó, cổ họng bỗng khô khốc.
Ở mục "ưu điểm của đối phương", Chu Y Y viết rất đơn giản, chỉ hai chữ: Đẹp trai.
Còn ở mục "khuyết điểm của đối phương", cô cũng viết đơn giản: Nhiều, kể không xuể.
Tiết Bùi khẽ cong khóe môi.
Thì ra, ngoài đẹp trai ra, bây giờ anh chẳng còn điểm nào nổi bật nữa rồi.
Chu Y Y ở bên cạnh lật xem bài thi, trang cuối cùng có nội dung hơi nhạy cảm, hỏi về tần suất quan hệ, tư thế, thời gian... Cô chỉ vô tình lật đến trang đó, phát hiện ánh mắt Tiết Bùi đang nhìn sang, liền vội vàng úp bài thi lại.
Tiết Bùi nhìn cô đầy ẩn ý.
"Dù phần cuối cùng chúng ta không trả lời đúng," Tiết Bùi cố ý cười nói, "không sao, sau này... chúng ta có thể cùng nhau thực hành."
Bốn chữ cuối anh nói vừa chậm rãi, vừa nhẹ nhàng.

Bình Luận (0)
Comment