Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 87

Ngày nghỉ Tết, sáng sớm ngày thứ hai, Chu Y Y đã thức dậy, thu dọn hành lý trong phòng ngủ. Trên sàn bày la liệt mấy thùng đồ đang mở, nhìn qua trông rất lộn xộn.

Hôm nay là ngày họ về quê ở Đồng Thành. Để tránh gặp giờ cao điểm kẹt xe trên đường cao tốc, thời gian xuất phát được ấn định từ rất sớm.

Nửa tiếng sau, Tiết Bùi và Chu Viễn Đình cũng đến. Chu Viễn Đình đã được nghỉ đông từ sớm, mấy hôm nay cậu ở nhà bạn tại Bắc Thành chờ về quê cùng họ.

Chu Viễn Đình giờ đã hiểu chuyện hơn nhiều, vừa bước vào nhà đã hỏi:
"Chị, còn gì cần dọn không, em giúp chị."
"Chị dọn xong hết rồi, em cứ nghỉ đi."

Chu Y Y vừa nói vừa kéo vali ra phòng khách, sau đó đi vào bếp rút hết các phích cắm điện.

Lần này nghỉ Tết không lâu, cô chỉ mang theo một vali và một túi du lịch, đựng vài bộ quần áo mùa đông để thay, cùng với thực phẩm chức năng mua cho Chu Kiến Hưng và Ngô Tú Trân.

Lúc cô từ bếp đi ra, Tiết Bùi đang ngồi trên sofa vuốt lông Chúc Chúc, Chúc Chúc lim dim mắt, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ngẩng đầu cọ cọ vào người anh.

Ngón tay Tiết Bùi thon dài trắng trẻo, các đốt ngón tay cong lại, phủ lên bộ lông trắng mịn bóng loáng. Ánh nắng mùa đông từ ngoài cửa sổ rọi vào, trông như một người mẫu đang được họa sĩ vẽ trong phòng vẽ.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Tiết Bùi có một vẻ ngoài rất dễ khiến người khác say mê.

Nhìn thấy Chu Y Y bước ra, Tiết Bùi như có ẩn ý nói với Chúc Chúc:
"Lát nữa ba với mẹ cùng đưa con về nhà, được không?"

Nói xong, anh ngẩng đầu liếc nhìn Chu Y Y một cái.

Ánh mắt thăm dò.

Vì Chu Y Y không muốn cùng anh nuôi chó, nên lựa chọn duy nhất còn lại của anh là — trở thành cha dượng của Chúc Chúc.

Đây là hy vọng cuối cùng của anh.

Anh để ý phản ứng của Chu Y Y, thấy cô không phản đối cũng không đính chính cách xưng hô đó, liền cho rằng cô ngầm chấp nhận. Trong lòng bỗng cảm thấy vị trí của mình được nâng lên đôi chút, khóe miệng cũng hiện nụ cười nhẹ.

Anh nghĩ, ít nhất hiện tại, trong lòng cô, địa vị của anh cũng ngang ngửa với Chúc Chúc rồi.

Gần chín giờ, họ xách hành lý xuống lầu.

Chu Viễn Đình đi sau cùng, vì mãi không buộc được dây giày thể thao nên có hơi sốt ruột. Khi buộc xong, anh Tiết Bùi và chị đã đi khá xa rồi.

Cậu chịu trách nhiệm xách túi du lịch, túi không nặng lắm, cậu nhấc lên rồi chạy nhanh xuống cầu thang, muốn bắt kịp họ. Đến khúc quẹo tầng hai, cuối cùng cậu cũng thấy bóng dáng hai người.

Không xa phía trước, anh Tiết Bùi xách vali bằng một tay, tay kia nắm tay chị cậu, mười ngón tay đan vào nhau cùng nhau bước xuống cầu thang.

Chu Viễn Đình ngẩn người trong thoáng chốc, khóe mắt cũng giật giật.

Trời ơi.

Thật là tình tứ quá mức.

Sao cứ yêu đương là phải nắm tay nhau vậy chứ?


Sau khi vất vả đưa Chúc Chúc về quê, không ngờ vẫn xảy ra một chút rắc rối.

Ngô Tú Trân không đồng ý nuôi Chúc CHúc trong nhà. Bà vốn không thích động vật nhỏ, cảm thấy chúng quá ồn, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi. Bà bảo Chu Y Y nên tìm một cửa hàng thú cưng gần đó để gửi nuôi.

Chu Y Y đang lo lắng thì không biết bằng cách nào, Tiết Bùi biết được chuyện này. Anh đề nghị có thể đưa Chúc Chúc đến nhà anh, như vậy cũng tiện cho cô qua lại thăm nom.
"Dù sao cũng phải gánh vác một chút trách nhiệm của cha dượng chứ."

Trong tin nhắn gửi cho cô, Tiết Bùi nói vậy.

Chu Y Y nhìn tin nhắn ấy, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Khoảng thời gian Tết, Chúc CHúc tạm thời ở nhà Tiết Bùi. Mới mang về chưa được mấy hôm, nhà anh đã chất đầy đủ loại đồ dùng và đồ chơi cho thú cưng. Mỗi lần Chu Y Y qua đều thấy món đồ mới, đến mức cả một góc phòng khách đều bị chiếm hết.

Lo Chúc CHúc không quen môi trường mới, cũng sợ làm phiền đến dì Tiết, ban ngày có thời gian là Chu Y Y lại qua chăm sóc nó.

Có lúc Tiết Bùi cố ý hỏi cô:
"Em qua thăm Chúc Chúc, hay là thăm anh?"

Chu Y Y chớp chớp mắt: "Cả hai, không được à?"

Tiết Bùi lại được đà: "Nhưng em chưa từng nghiêm túc nhìn anh."
"Vậy giờ nhìn."

Nói xong, Chu Y Y lập tức ngẩng đầu nhìn anh, từ đôi mắt, đến sống mũi, đôi môi, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt anh.
"Rồi, nhìn xong rồi."

Chu Y Y chỉ đang đùa, còn Tiết Bùi thì lại quay mặt đi.

Người ta thường nói đôi mắt là nơi truyền tải cảm xúc rõ nhất. Nhưng trong mắt cô lúc này, Tiết Bùi đã không còn ánh nhìn một lòng một dạ hướng về cô như trước nữa, không còn sự ngưỡng mộ, say mê hay tình yêu cuồng nhiệt.

Tết hôm đó, như thường lệ, cả nhà Chu Y Y sang nhà Tiết Bùi ăn bữa cơm tất niên, cùng nhau gói bánh chẻo.

Hai bên tất bật từ chiều đến tối, cuối cùng cũng được ăn cơm.

Trên bàn ăn rộn ràng tiếng nói cười, mọi lời chúc cho năm mới đều gói gọn trong những lần cụng ly.

Ăn xong, họ cùng ngồi ở sofa phòng khách xem chương trình Tết. Tiết Bùi và Chu Y Y ngồi cách nhau khá xa, anh thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô, nhưng cô luôn chăm chú nhìn tivi, thỉnh thoảng trò chuyện với Chu Viễn Đình.

Đến 11 giờ rưỡi, Chu Y Y về nhà một lát để lấy áo cho Ngô Tú Trân.

Cô đi vội vàng, để điện thoại trên bàn mà không mang theo.

Không lâu sau, điện thoại cô đổ chuông.
"Y Y quên điện thoại rồi," chú Tiết nhắc, "không biết có cuộc gọi quan trọng gì không, nhỡ lỡ việc thì sao."
"Ai gọi vậy? Có phải bà ngoại gọi không?"
"Không phải," chú Tiết đọc tên hiện trên màn hình, vì không quen nên đọc từng chữ một, "là một người tên Trần, Yến, Lý gì đó."

Gần như là phản xạ theo bản năng, Tiết Bùi siết chặt bàn tay phải, gương mặt vốn ôn hòa chợt tối sầm lại, cả người toát ra một luồng khí áp nặng nề, ánh mắt chỉ còn lại sự hung bạo.

Cuộc gọi vẫn tiếp tục đổ chuông, nhưng Tiết Bùi chỉ lặng lẽ nhìn, cho đến khi nó tự động ngắt.

Một lúc sau, điện thoại của Chu Y Y nhận được một tin nhắn mới.

Trần: 【Chúc mừng năm mới, Y Y.】

Mười phút sau, Chu Y Y ôm áo khoác của Ngô Tú Trân bước vào.

Gió đêm lớn, cô cũng tiện thể về nhà mặc thêm một chiếc áo len để tránh bị cảm lạnh.

Dì Tiết nói: "À đúng rồi, Y Y, vừa nãy có người gọi điện cho cháu."
"Ồ, để cháu xem."

Chu Y Y cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn WeChat.

Từ lúc cô bước vào, Tiết Bùi đã luôn dõi theo cô.

Anh thấy cô cầm điện thoại lên với vẻ mặt ngỡ ngàng, sau đó biểu cảm thay đổi, đặt điện thoại xuống, rồi một lúc sau lại cầm lên, gõ gì đó trên bàn phím.

Trái tim Tiết Bùi dần dần chìm xuống, như bị ngâm trong biển sâu, cảm giác ngột ngạt mãnh liệt bao trùm lấy anh.

Gần đến nửa đêm, Chu Y Y nhận được một tin nhắn từ Tiết Bùi, chỉ vỏn vẹn ba chữ:

Tiết Bùi: 【Lên sân thượng đi.】

Chu Y Y nhìn về phía Tiết Bùi, lúc này mới phát hiện anh chẳng biết đã rời khỏi phòng khách từ lúc nào, cuốn sách anh cầm ban nãy cũng đã được gấp lại và đặt lên bàn.

Cô đặt trái táo đông trong tay xuống, nhắn lại: 【Lên đó làm gì.】

Hơn nữa cũng sắp đến giao thừa rồi.

Mười phút trôi qua, cô vẫn không nhận được hồi âm từ Tiết Bùi.

Cuối cùng, cô vẫn khoác áo khoác và bước ra ngoài.

Cầu thang có đèn cảm biến tự động, cô bước từng bước lên lầu, đèn cũng lần lượt sáng lên. Nơi đây ít người lui tới, bóng đèn phủ đầy bụi, ánh sáng hắt ra cũng trở nên mờ ảo.

Cô cầm chặt điện thoại trong tay.

Không biết Tiết Bùi tìm cô có chuyện gì.
Khó khăn lắm mới lên đến sân thượng, cô từ từ đẩy cánh cửa ra, cánh cửa sắt gỉ sét ma sát với nền phát ra tiếng "kẽo kẹt" ghê rợn, trong đêm khuya yên tĩnh lại càng thêm rợn người.

Tay còn chưa rời khỏi cánh cửa sắt, từ trong bóng tối, có người kéo mạnh cô lại.

Bóng hai người giao nhau dưới đất, cô bị người kia đẩy sát vào tường. Còn chưa kịp hỏi chuyện gì, nụ hôn mãnh liệt như sóng dữ ập tới, không ngừng bào mòn lý trí của cô. Răng bị cạy ra, không khí trong khoang miệng bị lấy sạch, trong sự truy đuổi của môi lưỡi, cô cảm nhận được vị đắng nhàn nhạt của thuốc lá từ miệng anh.

Anh lại hút thuốc rồi.

Trong khoảnh khắc mất tập trung, tai cô bị ngậm lấy, rồi bị cắn mạnh một cái, toàn thân run rẩy, không rõ là đau hay là khoái cảm.

Thời gian như trôi chậm lại, đến khi kết thúc, lồng ngực Chu Y Y vẫn phập phồng kịch liệt.

Bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp.

Tiết Bùi hỏi cô: "Vừa nãy em nhắn lại cho cậu ta rồi à?"

Tới giờ phút này, cô mới hiểu vì sao anh lại khác thường như vậy.

Thì ra... anh đều đã thấy.

Cô im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu: "Ừm, đã trả lời."

Nghe được câu trả lời xác nhận của cô, Tiết Bùi bỗng nhớ lại, đúng vào ngày này năm ngoái, anh đã trải qua một đêm như ác mộng, cái lạnh thấu xương và tuyệt vọng như quay lại gặm nhấm trái tim anh.

Anh khó khăn mở miệng: "Em trả lời gì?"
"Chúc mừng năm mới."

Ngay khi cô vừa dứt lời, pháo hoa đã nổ vang trên quảng trường ở đằng xa, tiếng reo hò của đám đông vang vọng.

Tiếng chuông giao thừa vang lên, năm mới đến rồi.

Tiết Bùi không biết lời cô vừa nói là trả lời tin nhắn, hay là đang chúc anh năm mới vui vẻ.
"Chỉ là một lời chúc giữa những người bạn thôi."

Chu Y Y nhìn về phía Tiết Bùi, trong mắt anh có một màu đen còn đậm hơn cả mực, còn sâu và buồn hơn cả màn đêm lúc này, ngay cả cô cũng cảm thấy anh như vậy thật sự quá mệt mỏi rồi.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô chợt thấy mơ hồ, liệu việc họ ở bên nhau có thật sự là lựa chọn đúng? Cô có thể buông bỏ quá khứ, nhưng anh thì sao? Anh có thể quên đi những chuyện đã qua không?

Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng lên tiếng: "Nếu như anh thật sự rất để tâm, vậy thì—"

Tiết Bùi cười khổ, ngắt lời cô: "Vậy thì chia tay, đúng không?"

Chu Y Y không nói gì, nhưng anh biết, đó chính là điều cô muốn nói.

Khoé mắt Tiết Bùi lập tức đỏ lên: "Nếu như cậu ta quay lại tìm em, em sẽ lập tức bỏ rơi anh đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment