Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 89

Ngày mùng Ba Tết, trong nhà có rất nhiều họ hàng đến chơi.

Chu Y Y bị đánh thức từ sớm.

Tối qua cô ngủ gần đến nửa đêm, giờ mệt rã rời, kéo chăn trùm kín đầu, lại đeo thêm tai nghe chống ồn, nhưng vẫn không át được tiếng ồn từ phòng khách. Lũ trẻ đẩy ghế cà vào sàn phát ra những âm thanh chói tai cực kỳ khó chịu.

Không thể nào ngủ tiếp, sau nửa tiếng vật vã, Chu Y Y cuối cùng cũng bò dậy, thay quần áo rồi ra khỏi phòng.

Trong phòng khách toàn là trẻ con, chân trần chạy loạn khắp nơi, đuổi bắt ầm ĩ, vụn bánh rơi đầy sàn. Bên cửa sổ, hai cậu bé đang dùng những mô hình Transformer mà Chu Viễn Đình sưu tầm để "đánh nhau", các bộ phận văng tung tóe khắp nơi — đầu, chân, tay — rơi rụng rời rạc, vô cùng thê thảm.

Chu Y Y khẽ nhíu mày, nghĩ bụng, lát nữa khi Chu Viễn Đình thức dậy, chắc chắn sẽ có màn biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Cô vào phòng tắm rửa mặt. Quả nhiên, không lâu sau đã nghe thấy tiếng gào thét như sấm của Chu Viễn Đình vang lên từ phòng khách:
"Khỉ thật! Ai cho mấy đứa động vào đồ của anh?!"

Chu Viễn Đình trông rất đáng sợ, hai đứa bé bị dọa khóc, vội quăng đồ chơi lên người cậu rồi ngồi bệt dưới đất òa lên nức nở.

Tiếng khóc làm đau cả tai.

Lúc Chu Y Y rửa mặt xong đi ra, Ngô Tú Trân đang mắng Chu Viễn Đình trước mặt tất cả họ hàng, còn cậu thì ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ rất không phục.
"Con nói xem, đồ của mình không chịu cất kỹ, để bừa bãi khắp nơi, giờ còn trách ai nữa? Mau dọn lại rồi mang vào phòng!"

Trước mặt khách khứa, Ngô Tú Trân chỉ có thể nói như vậy để giữ thể diện cho họ, nhưng rõ ràng Chu Viễn Đình không hiểu, giận dữ trở về phòng, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, khóa trái, cả buổi sáng không chịu ra ngoài.

Chu Y Y nhắn cho cậu mấy tin, nhưng cũng không thấy trả lời, chắc là giận thật rồi.

Buổi trưa, Chu Kiến Hưng nấu ăn, làm một bàn đồ ăn đầy ắp. Chu Y Y đến gõ cửa gọi Chu Viễn Đình ra ăn, nhưng cậu không trả lời, cửa vẫn đóng kín, cuối cùng cô đành chịu thua.

Trước khi ăn, Ngô Tú Trân nhờ Chu Y Y xuống dưới mua nước ngọt. Việc này bình thường là Chu Viễn Đình làm, nhưng vì cậu đang giận, nên giờ rơi vào tay cô.

Cô khoác áo dày, xuống dưới lầu, ra tiệm tạp hóa gần cổng khu dân cư mua ba chai Coca lớn và một chai nước dừa.

Vừa ra khỏi tiệm, gió lạnh táp vào khiến cô co rút cả vai lại.

Trên đường quay về, cô tình cờ gặp Tiết Bùi, hình như anh đang chuẩn bị ra ngoài, tay cầm chìa khóa xe.

Ánh mắt Tiết Bùi dừng lại ở tay phải đang xách túi của cô. Có lẽ vì xách đồ nặng quá nên hằn cả vết đỏ, anh lập tức đưa tay lấy túi đồ từ tay cô.
Anh hỏi:
"Nhà có khách à?"
"Ừ, dì nhỏ của em với cả nhà đến chơi."

Lúc Chu Y Y nói, hơi thở trắng xóa. Tiết Bùi giúp cô quấn lại khăn choàng cổ, rồi xoa đầu cô.
"Lạnh như vậy, sao không để A Đình xuống mua?"
"Nó đang giận, tự nhốt mình trong phòng, không chịu ra," Chu Y Y kể lại chuyện sáng nay, hạ giọng nói, "Anh có thể khuyên nó một chút được không?"

Chu Viễn Đình bình thường rất nghe lời Tiết Bùi, biết đâu sẽ có tác dụng.

Cô rất ít khi nhờ anh làm gì, nên Tiết Bùi lập tức phấn chấn hẳn lên, đồng ý ngay:
"Được."

Chỉ một đoạn ngắn như vậy, Tiết Bùi cũng phải tiễn cô đến tận dưới lầu rồi mới đưa lại túi đồ cho cô.

Thấy anh cầm chìa khóa xe, Chu Y Y hỏi:
"Anh định ra ngoài à?"

Tiết Bùi ậm ừ:
"Ừ, anh đi chút rồi về ngay."

Bạn anh vừa nhắn bảo ở trung tâm thành phố có cửa hàng sang nhượng, gần quảng trường. Dạo này anh vẫn luôn giúp Chu Kiến Hưng để ý, nên định đi xem thử trước, nếu ổn sẽ dẫn chú đi coi sau.

Nhưng chuyện này anh không muốn để Chu Y Y biết, vì không muốn cô cảm thấy nợ anh điều gì.

Ngoài trời rất lạnh, vừa đến dưới nhà, Tiết Bùi đã giục cô:
"Mau lên đi."
"Vâng."

Lúc Chu Y Y lên đến tầng hai, cô quay đầu lại nhìn xuống dưới, trong tuyết, Tiết Bùi vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cô.

Dường như không ngờ cô lại quay đầu lại, ánh mắt anh lấp lánh ý cười, còn vẫy tay với cô.

Không hiểu sao, khoảnh khắc đó, tim cô bỗng chốc ấm lên.

Giống như cái mùa đông khi xưa, khi anh đứng dưới lầu đợi cô đi học.

Về đến nhà, mọi người đã ngồi quây quần bên bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm. Vị trí của Chu Viễn Đình vẫn còn trống.

Cô mở nắp chai, rót nước ngọt cho lũ trẻ.

Dì nhỏ nhìn kỹ khuôn mặt cô, đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, liền hỏi:
"Y Y năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"28 tuổi ạ."
"Vậy tính theo tuổi mụ là 29 rồi, thế là gần 30 tuổi rồi đấy," dì nhỏ nhìn cô với ánh mắt khinh khỉnh, tặc lưỡi hai tiếng, "cái tuổi này mà còn chưa kết hôn, thì sắp thành bà cô già rồi."

Thúc giục kết hôn là chủ đề bất biến trên bàn ăn mỗi dịp Tết. Chu Y Y đã sớm biết sẽ bị hỏi câu này, nhưng khi nghe ba chữ "bà cô già", trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Cô còn chưa kịp mở miệng, Ngô Tú Trân đã thay cô phản bác lại.
"Ôi dào, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, sao suy nghĩ của chị còn phong kiến thế? Chị thử ra thành phố lớn mà xem, ba mươi tuổi chưa kết hôn thì thiếu gì," Ngô Tú Trân bỗng nâng cao giọng, "vả lại, con bé Y Y của chúng tôi bây giờ đang là lúc dốc sức cho sự nghiệp, công việc bận rộn lắm, sếp quý nó lắm."

Chu Y Y ngẩng đầu nhìn Ngô Tú Trân, cô không ngờ bà lại bênh vực mình, càng không ngờ những lời này lại có thể thốt ra từ miệng bà.
"Con gái kiếm nhiều tiền để làm gì chứ, không có hôn nhân thì cũng vô ích thôi. Bây giờ mà không lo đi, thêm vài năm nữa là chẳng ai thèm cưới nữa đâu." Dì nhỏ lại nhắc đến con gái mình, "Như hai đứa con gái nhà tôi đều đã lấy chồng rồi, giờ thì nhàn tênh."

Ngô Tú Trân liền hỏi lại:
"Thế mỗi tháng hai đứa con gái chị đưa chị bao nhiêu tiền sinh hoạt?"

Nhắc đến chuyện này, dì nhỏ lập tức im bặt.
"Chắc là chẳng được đồng nào nhỉ," Ngô Tú Trân nói với vẻ mặt đắc thắng như vừa thắng một ván mạt chược, giọng càng thêm vang dội, "Y Y nhà tôi mỗi tháng đưa tôi và Kiến Hưng năm nghìn tệ đấy, mấy món đồ nội thất mới trong nhà đều là Y Y mua, chị nói xem, kiếm tiền có ích không..."

Sau vài hiệp đấu khẩu, Ngô Tú Trân thắng hoàn toàn, Chu Kiến Hưng và chú nhỏ cả buổi không chen nổi câu nào.

Bao năm nay, đây là lần đầu tiên Ngô Tú Trân đứng ra bảo vệ cô trước mặt họ hàng, khiến cô vừa nghẹn ngào vừa xúc động.

Ăn cơm xong, Ngô Tú Trân mang bao tay rửa bát trong bếp, cô bước tới giúp.
"Mẹ, để con rửa cho, mẹ ra nghỉ đi."
"Ừ, mẹ vừa đứng chút mà đã đau lưng mỏi gối rồi, già rồi, không nhận không được."

Ngô Tú Trân cởi tạp dề đưa cho cô.

Lúc này Chu Kiến Hưng vừa vặn vào bếp lấy nước, Ngô Tú Trân như sực nhớ ra gì đó, nhắc ông:
"Em gửi anh một bài viết qua WeChat rồi, lát nữa nhớ xem nhé."

Chu Kiến Hưng vẫn còn ngơ ngác:
"Bài gì cơ?"
"Là Tiết Bùi gửi tôi mấy hôm trước đấy, nói hay lắm," Ngô Tú Trân không nhịn được lại khen, "Anh xem, người học nhiều đúng là có khác, tầm nhìn cũng rộng hơn mình."

Nghe đến tên Tiết Bùi, động tác của Chu Y Y cũng chậm lại một chút, nhưng Ngô Tú Trân không nói thêm gì nữa.

Đợi cô rửa bát xong bước ra khỏi bếp, thấy Chu Kiến Hưng đang đeo kính lão ngồi trên ghế sofa chăm chú đọc điện thoại, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Chắc là đang đọc bài viết Ngô Tú Trân vừa nhắc.

Cô thấy tò mò, lại gần nhìn thử, trong lòng vừa cảm động lại vừa buồn cười.

Trên tiêu đề bài viết ghi:
"Tết nhất tuyệt đối đừng giục con cái kết hôn, lý do số bảy khiến người ta phải suy ngẫm."

Hóa ra anh đã sớm đoán được Ngô Tú Trân sẽ giục cô kết hôn dịp Tết, nên đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Buổi chiều, cô đến nhà Tiết Bùi tìm Chúc Chúc.

Đến nơi, dì Tiết đang tỉa hoa, chuẩn bị cắm vào lọ.
"Y Y đến rồi à?"

Cô mỉm cười đáp lại, đi tới giúp một tay, lại nhìn quanh phòng khách mà không thấy bóng dáng Châu Châu đâu, hộp mèo cũng trống, dưới gầm sofa cũng không có.

Dì Tiết như hiểu được ý cô:
"Đang tìm Chúc Chúc hả?"
"Vâng, nó lại trốn đi ngủ rồi ạ?"
"Nó đang ở trong phòng Tiết Bùi đấy," dì Tiết cười hiền hòa, "Chúc Chúc mấy hôm nay bám nó ghê lắm, đi đâu cũng theo. Nói ra mới thấy lạ, thằng bé này trước đây không thích động vật chút nào, giờ thì đổi tính rồi."

Cắm hoa xong, Chu Y Y đi đến phòng Tiết Bùi tìm Chúc Chúc.

Cửa phòng chỉ khép hờ, cô gõ nhẹ rồi mới bước vào.

Tiết Bùi đang làm việc trước máy tính, Chúc Chúc nằm cạnh khuỷu tay anh, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn anh gõ bàn phím, vậy mà không hề quấy phá, chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh.

Khung cảnh ấy thật giống một gia đình. Cô lặng lẽ đứng nhìn một lúc từ phía sau.

Tiết Bùi tháo tai nghe, mới phát hiện có người bước vào, quay đầu lại, thấy là cô thì ánh mắt sáng lên.

Chu Y Y bước đến, bế Chúc Chúc lên, ngồi xuống mép giường:
"Sao nó lại ngoan thế này."

Bình thường ở nhà trọ thì nó nghịch ngợm lắm, giờ thì lại dính người và nghe lời.
"Có lẽ là do anh dạy tốt." Tiết Bùi cố tình ngừng lại một chút rồi chậm rãi nói,
"Em nói xem, bây giờ bọn mình có tính là một nhà ba người không?"

Chu Y Y không trả lời, cúi đầu gãi đầu Châu Châu, nó lim dim đôi mắt vì thích, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Không biết từ lúc nào Tiết Bùi đã ngồi cạnh cô, cả người nghiêng về phía vai cô, mùi sữa tắm dịu nhẹ lan vào mũi. Cô nhìn cánh cửa vẫn chưa đóng, đưa tay đẩy đầu anh ra.

Dì vẫn đang ở phòng khách, lỡ mà thấy thì nguy.

Tiết Bùi hiểu ý, đứng dậy đóng cửa phòng lại.

Nhưng cửa vừa đóng, không khí lập tức trở nên mờ ám, một luồng tín hiệu mập mờ bí mật lan tỏa trong không gian.

Chiều mùa đông, ngoài cửa sổ là một màu trắng xóa, cành cây phủ đầy tuyết chưa tan, chim bay lượn giữa bầu trời.

Thế giới tinh khôi như chính khoảnh khắc nụ hôn đang diễn ra trong phòng. Là anh chủ động.

Nụ hôn sâu nhưng không mang chút d.ục vọ.ng nào, mềm mại và ngượng ngùng, một sự dò dẫm tinh tế. Vạt áo bị níu chặt, căng thẳng đến mức có thể nghe được nhịp tim của nhau.

Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của họ, nhưng lại khiến anh hồi hộp hơn cả đêm Giao thừa.

Anh có thể cảm nhận được, lần này cô không từ chối sự gần gũi của anh.

Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là, cô cũng có chút tình cảm với anh rồi?

Mà lúc này, trong đầu Chu Y Y chỉ hiện lên bốn chữ: "Sắc làm trí mê".

Buổi tối, họ cùng nhau đi dạo chợ đêm.

Gần trường Trung học số 1 Đồng Thành có một con phố đi bộ rất nhộn nhịp. Hồi còn đi học, Chu Y Y thường xuyên đến đây, ở đây có đồ ăn, cũng có bán các món đồ thủ công, quần áo, giá cả rất rẻ.

Đã nhiều năm rồi cô không đến chỗ này, tối nay là bỗng nhiên nổi hứng nên muốn quay lại xem sao.

Bên đường có người đang rao bán áo thun giá 19.9 tệ một cái, Tiết Bùi liếc nhìn về phía đó.

Ông chủ kia rất biết buôn bán, thấy họ là một đôi yêu nhau liền lấy ra hai chiếc áo thun, một đen một trắng, in hình đôi lứa giống nhau ở giữa, lập tức mời chào.

Chu Y Y cười nói một câu từ chối, nhưng Tiết Bùi lại đứng yên, mắt vẫn nhìn chằm chằm hai cái áo đó.

Cô khó tin hỏi: "Đừng nói là anh... muốn mua đấy chứ?"
"Ừ, chúng ta mua đi."

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Tiết Bùi chợt nhớ đến việc Chu Y Y và Lý Trú có đồ đôi với nhau. Họ bên nhau lâu như vậy, vậy mà anh và cô lại chẳng có gì cả.

Nghe câu trả lời chắc chắn của anh, Chu Y Y xác nhận lại lần nữa.
"Anh thật sự thích à?"
"Ừ."
"Mua rồi anh có mặc không?"

Tiết Bùi đáp rất nhanh: "Có chứ."

Chu Y Y do dự nhận lấy áo từ tay ông chủ, đưa lên ướm thử trên người Tiết Bùi, quả thực là hơi lệch tông. Cô nhoẻn miệng cười, nói với Tiết Bùi: "Được, vậy để em tặng anh."

Cô tiến lên quét mã QR để thanh toán, quay đầu lại thấy Tiết Bùi đang nhìn cô cười, trông tâm trạng rất tốt.

Không biết là đang vui vì điều gì.

Trên đường trở về, Tiết Bùi nhìn cái túi hàng trong tay.

Anh nghĩ, cuối cùng cũng có được món đồ đôi đầu tiên với cô – một chiếc áo thun màu đen giá 19.9 tệ.

Bình Luận (0)
Comment