Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 92

Khi cô nói chuyện, Tiết Bùi vẫn luôn nhìn vào cô, quan sát từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của cô.

Biểu cảm vô cùng thản nhiên, ửng đỏ trên khuôn mặt chưa hoàn toàn rút đi, cặp mắt kia vừa rồi trông vô cùng kiều diễm, không giống sự bình tĩnh gioongs như thường ngày, dễ làm anh sinh ra ảo giác nào đó.

Ngay vừa rồi, anh còn đang suy nghĩ, cô tình nguyện giao phó chính bản thân mình cho anh, có phải là minh chứng rằng trong lòng của cô, cô đã thích anh nhiều thêm một ít.

Anh thậm chí còn quên mất buổi sáng cô lạnh nhạt với anh, rồi lại bắt đầu tự hỏi, gần đây anh có làm điều gì không đúng rồi sao?

Anh luôn luôn muốn làm cô vui vẻ.

Nhưng sự thực lại như tạt một gáo nước lạnh, làm anh hoàn toàn tỉnh táo.

So với gió vào nửa đêm ngày hôm trước mà anh xuống dưới lầu để hứng gió thì còn lạnh hơn.

Dưới ánh trăng, Hình xăm mơ hồ không thể thấy rõ nhưng lại trở nên vô cùng chói mắt.

Đây là kỉ niệm thuộc về cô ấy, kỳ niệm chứng minh tình yêu của cô và người khác

Hoá ra người sợ đau như cô thế mà lại nguyện ý khắc tên của đối phương lên trên cơ thể mình

Trái tim vặn vẹo đau đớn, như bị đào một lỗ hổng, gió hướng vào bên trong mà luôn vào.

Anh cúi đầu cắn vào vai cô, dùng sức, nhưng lại không dám dùng quá sức.

Cho đến khi dấu răng hiện hữu rõ ràng khắc vào bả vai cô, giây tiếp theo, khoang miệng đã nếm được mùi máu tươi rất nhỉ, giống hương vị của rỉ sắt.

Cô nhăn mặt, duỗi tay đẩy đầu anh.

Cô có thể cảm nhận bả vai đã bị trầy một mảng da.

Rõ ràng, anh đang tức giận.

Bởi vì nguyên nhân nào đó mà họ đều biết rõ.

Tiết Bùi siết chặt đường nét quai hàm, thấp giọng nói: "Em đã nói là em sẽ không quay đầu lại."
Đây là hứa hẹn mà cô đã từng hứa với anh.


Hai mắt anh bên trong chứa đầy u buồn, cô duỗi tay chạm vào giữa hai bên lông mày của anh.

Anh có xương mày đẹp, vòng cung chân mày cao nhưng không thô kệch.

Khi cô rút tay về, đầu óc cũng trở nên chậm chạp, lặp lại lời anh:
"Ừ, em đã từng nói như vậy."
"Phải chăng, cho dù anh có làm gì đi nữa, cũng không thể thay thế vị trí của anh ta trong tim em,"
Tiết Bùi nói có phần bất lực,
"Thế nhưng, em và anh ta chỉ bên nhau có vài tháng thôi mà—"

Hai mươi mấy năm lớn lên bên nhau, lại không bằng vài tháng ngắn ngủi ấy.

Hốc mắt Tiết Bùi phiếm hồng, cô không mở miệng nói, anh cũng không tiếp tục truy vấn, anh sợ phải nghe đáp án.

Tất cả đều đều tiến hành trong trầm mặc, anh tiếp tục làm việc chưa hoàn thành vừa rồi.

Hôm vào từng tấc da của cô, hôn vô cùng mãnh liệt không hề có thứ tự.

Trong đó có chứa ý vị của sự điên cuồng và tuỳ ý.

Ghen ghét mãnh liệt vẫn còn tràn ngập trong đại não, dường như làm anh không thể nào thở d.ốc, hương bị rỉ sắt vẫn còn vương lại trong miệng kí.ch thí.ch thần kinh của anh.

Dường như là muốn chứng mình cái gì đó, sóng biển đánh banh đi lý trí, thân thể nóng bỏng như muốn hoà tan vào nhau.

Có thanh âm lấp lửng vào ban đêm, câu không thành câu, đoạn cũng chẳng thành đoạn.

Đây là khoảng cách gần nhau nhất trên thế gưới, trong mắt cô giờ đây chỉ có hình bóng của anh.

Anh thích nhìn trạng thái trầm luôn của cô, dường như cô đang yêu anh.

Ban đêm vẫn còn rất dài và rất lâu

Sau khi kết thúc, trên người hai người mồ hôi vẫn chảy ra ròng ròng, cứ như vừa mới được vớt lên khởi mặt nước.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ còn sót lại thanh âm của hơi thở.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn còn rơi, đoán rằng ngày mai cũng chưa dừng lại.

Dưới ánh trăng, bọn họ. nghiêng cơ thể đối mặt với nhau, nhìn về phía của đối phương.

Chu Y Y không biết vì sao lại duỗi tay lên sờ soạng tóc của anh, sợ tóc thô cứng cọ vào lòng bàn tay, tạo nên cảm giác kì lạ.
"Hình như tóc anh dài ra rồi."
"Ừm, dài hơn lúc Tết một chút," Tiết Bùi khàn giọng nói, "đến tháng Năm chắc sẽ như trước thôi."

Cô quan sát gương mặt anh: "Giờ thế này cũng rất ổn rồi."

Kiểu tóc cắt ngắn khiến anh trông đầy khí chất.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh để tóc ngắn như vậy.
"Ngày mai cũng phải dậy sớm à?"
"Ừ, bảy giờ rưỡi."
"Có bận không?"
"Có một đồng nghiệp nghỉ việc, nên hơi quá tải chút."

Cuộc trò chuyện trầm lặng và lê thê, đề tài nhảy từ chuyện này sang chuyện khác, cả hai đều cố tình né tránh một cái tên, né tránh một chủ đề khiến người ta cụt hứng.

Cô vẫn đang nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, lại nghe anh nói: "Lần sau anh sẽ không như vậy nữa."
"Như thế nào cơ?"
"Không làm phiền em, không khiến em khó xử."

Chu Y Y hiểu được ý anh. Buổi trưa cô bận rộn nên tâm trạng bực bội, lúc nhận cuộc gọi của anh đã lỡ lời hơi nặng, thì ra anh vẫn nhớ mãi đến giờ.

Sau vài giây ngập ngừng, anh nhìn vết cắn trên vai cô, lại hỏi:
"Lúc nãy, em có thoải mái không?"

Không nghe thấy câu trả lời.

Nhìn qua, thấy cô đã nhắm mắt lại, nhưng hàng mi vẫn còn khẽ rung.

Đang giả vờ ngủ.

Anh biết cô vẫn nghe được:
"Chúng ta còn nhiều thứ có thể cùng khám phá."

Câu nói ngày càng ám chỉ rõ ràng hơn.

Ánh đèn mờ mờ, không thấy rõ nét mặt cô, nhưng cô đã kéo chăn lên cao hơn một chút.

Khoảnh khắc hiếm hoi ấy, họ trông giống như một đôi tình nhân bình thường.

Thật ra, anh vẫn còn muốn hỏi một câu—
"Là anh giỏi hơn, hay là anh ta?"

Lúc tắm, vòi sen dội nước từ trên xuống, làn hơi nước ấm lan tỏa trong không gian chật hẹp.

Không khí ẩm ướt, tóc ướt sũng.

Nước nóng trôi dọc theo cơ thể, từng giọt từng giọt chảy xuống, Tiết Bùi nghĩ đến rất nhiều điều – quá khứ, hiện tại, tương lai.

Những gì đã xảy ra, những điều chưa xảy đến.

Có cả đau khổ, lẫn niềm vui.

Anh nghĩ, có lẽ chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô mới thực sự từ thể xác đến tâm hồn chỉ nhớ đến mỗi mình anh.

Nửa đêm về sau, cô đã ngủ say, còn Tiết Bùi thì đứng trên ban công, nhìn trăng suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, khi Chu Y Y thức dậy, thấy Tiết Bùi đã tỉnh, đang mở mắt nhìn cô.

Đây là buổi sáng đầu tiên sau lần thân mật, mà trong quan hệ nam nữ, thời khắc này có một ý nghĩa rất đặc biệt.

Tiết Bùi vừa định cúi xuống hôn lên trán cô thì Chu Y Y lại không nhận ra hành động đó. Cô chỉ chú ý đến thời gian trên điện thoại – đã là 7 giờ 40 phút.

Không có chút tình ý mặn nồng nào giữa những người yêu nhau, hôm nay cô dậy muộn mười phút, sợ lát nữa sẽ đến trễ nên vội vàng đánh răng rửa mặt, thu dọn đồ đạc, nhét máy tính vào balo.

Trong suốt quá trình đó, hai người không có bất kỳ trao đổi nào.

Tiết Bùi từng nghĩ, sau đêm qua, mối quan hệ của họ sẽ có chút thay đổi.

Nhưng chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, sự nhiệt tình của cô đối với anh đã nguội lạnh.

Khiến anh rơi từ thiên đường xuống lại bên bờ vực.

Thực ra, Chu Y Y không nhận ra được sự nhạy cảm trong cảm xúc của Tiết Bùi.

Vì chuyện xảy ra đêm qua nằm ngoài dự tính của cô, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, nên cố tránh né mọi sự giao tiếp với anh.

Cô cần thời gian để suy nghĩ.

Suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.

Nhìn vào mình trong gương, vai vẫn còn cảm giác đau rõ rệt vì vết cắn mà Tiết Bùi để lại, xương quai xanh phủ đầy dấu hôn.

Quá điên cuồng.

Không giống như những việc mà cô sẽ làm.

Cô lấy khăn choàng cổ che đi những dấu vết đó, quấn thật kỹ để tránh bị người khác nhìn thấy.

Trước khi ra khỏi cửa, cô đã cầm đủ mọi thứ, nhưng chợt nhớ ra điều gì, liền quay lại, đưa tay lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ.

Quả nhiên, vẫn còn sốt.

Đây đã là ngày thứ ba rồi, anh hình như chưa bao giờ coi trọng sức khỏe của mình.
"Hôm nay nhớ đi khám bệnh đấy."

Tiết Bùi vẫn đắm chìm trong tâm trạng buồn bã, khẽ gật đầu, nói: "Ừ."
"Vậy em đi làm trước đây."
"Ừ."

Đó là tất cả cuộc hội thoại giữa họ.

Lạnh nhạt như những người xa lạ.

Giờ cao điểm buổi sáng, tàu điện ngầm đông nghẹt, vào đúng phút cuối của chín giờ, cô cuối cùng cũng đến được trung tâm triển lãm đúng giờ.

Nhưng không biết vì sao, cả buổi sáng Chu Y Y cứ cảm thấy không có sức, cơ thể mệt mỏi, cổ họng hơi rát, đầu óc mơ hồ, suýt nữa mắc sai sót.

Đứng suốt cả ngày ở triển lãm, triệu chứng càng nghiêm trọng hơn, tay chân rã rời. Cô vẫn chưa nhận ra điều gì cho đến khi Hiểu Vân hỏi cô:
"Cậu... có phải bị lây bệnh từ bạn trai không?"

Một vài hình ảnh chợt lóe lên trong đầu.

Chu Y Y lập tức ngăn mình không nghĩ tiếp nữa.
"Chín phần là thế rồi đấy. Tí nữa tan làm, mình đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra nhé, đừng để thật sự bị sốt đấy." Tiểu Vân lo lắng nhìn cô, "Cậu nhất định không được ngã bệnh đâu, nếu không thì chỉ còn vài người bọn mình, là tiêu thật đấy."

Cô mới khỏi cảm cúm hồi tháng Một, cứ nghĩ kháng thể vẫn còn, không dễ gì bị lây, nhưng xem ra cô đã đánh giá cao sức đề kháng của mình.

May mà buổi chiều nhiệm vụ nhẹ hơn, không cần chạy đi chạy lại, Hiểu Vân cũng giúp cô làm phần lớn công việc, để cô có thể ngồi nghỉ trên ghế sofa một lúc.

Gần hết giờ làm, cô nhận được tin nhắn từ Tiết Bùi.

Là một tấm ảnh, trên bàn toàn là thuốc.

Xem ra anh đã đi khám rồi.

Cô cuối cùng cũng yên tâm, đang định nhắn lại thì sau lưng vang lên một giọng nói dịu dàng và ấm áp—
"Anh nghe Hiểu Vân nói, em bị bệnh à?"

Quay đầu lại, trong ánh mắt của Trần Yến Lý là sự quan tâm chân thành.

Bình Luận (0)
Comment