Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 108

Chớp mắt đã tới tết âm lịch.

Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ chủ động đề xuất trực ban, để Vân Miểu và Lục Chinh nghỉ lễ cùng nhau.

Sáng ba mươi tết, Vân Miểu thức dậy, phát hiện Lục Chinh không có nhà.

Người máy Vân Chinh đã làm xong bữa sáng, trong nhà hơi yên tĩnh.

Cửa kêu lên một tiếng, Vân Miểu ngước mắt, trông thấy Lục Chinh trở về từ bên ngoài. Anh mặc áo len cổ lọ màu đen, đầu vai có vài giọt mưa trắng, trên tóc và lông mày cũng dính nước, khiến đôi mắt kia của anh trông càng thêm sâu thẳm.

Vân Miểu: “Bên ngoài mưa rồi à?"

Lục Chinh: “Là tuyết rơi rồi.”

Thành phố N rất ít có tuyết rơi, Vân Miểu nghe vậy lập tức chạy ra ngoài ban công, mở cửa sổ ra, gió lạnh tùy ý thổi vào.

Bầu trời xám xịt, là mưa kèm với tuyết, vừa rơi vừa tan ra, hứng vào trong tay đã không phải bông tuyết sáu cánh nữa. Vân Miểu đóng cửa sổ, thở dài: “Này chẳng giống tuyết rơi chút nào.”

Lục Chinh đi tới: “Còn một niềm vui khác, muốn không?”

Vân Miểu: “Là gì?”

Lục Chinh nắm tay cô, đi thẳng tới cửa.

Trên đất có để một thùng giấy, một chú mèo con lông trắng tinh đang ngồi trên tấm đệm mềm mại màu cam.

Chú mèo này cùng một giống với A Phúc, cũng là mèo Khao Manee.

Vân Miểu bỗng nở nụ cười dịu dàng, cô ngồi xổm xuống vuốt v e chú mèo nhỏ. Chú mèo lập tức chui vào lòng bàn tay cô như đang làm nũng, một chú mèo đầy lông vô cùng bé nhỏ, tiếng kêu nhỏ xíu.

“Buổi sáng anh ra ngoài là vì nó à?’

“Ừ.” Mèo Khao Manee không dễ tìm, anh phải chạy đến rất nhiều cửa hàng thú cưng mới hẹn được.

Lục Chinh cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

Vân Miểu ngồi ở đó vuốt mèo, anh thì chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen như ngọc kia tràn đầy sự dịu dàng.

Một lát sau, cô nghiêng đầu sang nhin anh, đôi mắt đen láy: “Lục Chinh, em thích anh quá rồi.”

Lục Chinh: “Ừ.”

Lông mày Vân Miểu nhếch lên: “Chỉ ừ thôi à?”

Anh ghé sát vào, hôn lên trán cô: “Bây giờ được rồi chứ?”

Vân Miểu cười: “Anh đặt tên cho nó đi.”

Lục Chinh nhìn chú mèo kia và nói: “Gọi là Tuyết Lai đi, đến nhà chúng ta vào ngày tuyết rơi.”

Vân Miểu chỉ tay lên đầu chú mèo: “Mặc dù nghe có vẻ tùy tiện, nhưng gọi cũng rất nên thơ, phải không Lục Tuyết Lai.”

Chú mèo con như nghe hiểu lời cô nói vậy, phối hợp kêu một tiếng “meo”.

Lục Chinh mỉm cười.


Bên ngoài quá lạnh, Tuyết Lai hơi run rẩy, Vân Miểu ôm nó vào trong nhà.

Vừa vào đến cửa, người máy Vân Chinh đã di chuyển tới, nó giống như một em bé tò mò, nhìn chằm chằm chú mèo trong thùng giấy, mấy cảm ứng trên đầu lâu lâu lại sáng một chút, trông vô cùng đáng yêu.

Lục Chinh pha bình sữa đưa tới, Vân Miểu dựa vào bên mép thùng giấy từ từ đút cho mèo uống, Vân Chinh lắc lư cái đầu muốn thử: “Chủ nhân, em có thể giúp.”

Vân Miểu không lập trình kỹ năng này trong mã code của người máy, dù sao ban đầu Vân Chinh được thiết kế cho Lục Chinh, anh không nuôi mèo, cũng không cần thiết phải có kỹ năng nuôi mèo này.

Vân Miểu: “Vân Chinh, nó rất nhỏ, cần phải thật nhẹ nhàng.”

Máy cảm ứng trên đầu người máy lập tức cụp xuống, ấm ức.

Lục Chinh cười: “Để nó thử đi.”

Vân Chinh lập tức lắc lư cái đầu: “Bố nói đúng, Vân Chinh muốn thử.”

Vân Miểu không nhịn được cười, Lục Chinh cũng rất nuông chiều Vân Chinh.

Cuối cùng, Vân Miểu vẫn đưa bình sữa trong tay cho nó.

Người máy di chuyển vù vù, vị trí của thùng giấy hơi thấp, nó hoạt động không tiện cho lắm, Lục Chinh xách thùng giấy để lên chiếc ghế bên cạnh.

Vân Chinh thử mấy lần, một lúc sau mới cho Tuyết Lai uống được sữa.

Chú mèo con rất nghịch ngợm, căn bản không thích cứ phải uống sữa, nó cào tới cào lui trên tấm đệm mềm mại, người máy Vân Chinh tự động dọn dẹp sạch sẽ đống bông bị nó bới ra.

Tuyết Lai thấy tay người máy của nó thú vị, bèn đưa tay ra tóm, người máy được lấy lòng, máy cảm ứng trên đầu lắc tới lắc lui, trông rất ngốc nghếch đáng yêu.

Không ai thoát được chú mèo nhỏ, người máy gia đình lợi hại nhất cũng không được.

Lục Chinh bưng nhân sủi cảo đã trộn xong ra ngoài, liếc mắt nhìn hai đứa trẻ trên đất: “Cũng đáng yêu lắm.”

Vân Miểu: “Vân Chinh chưa từng chăm sóc động vật nhỏ, em phải thêm chút chương trình cho nó.”

“Được.” Kỹ năng này rất thực dụng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu nói làm là làm ngay.

Lục Chinh gói sủi cảo, Vân Miểu thì dựa vào bàn, tập trung viết code, ngón tay gõ lách cách trên bàn phím. Phát triển kỹ năng mới, có rất nhiều số liệu đều phải mô phỏng, kiểm tra thử, không hề dễ dàng.

Lục Chinh đã nấu xong sủi cảo, nhưng mã code của Vân Miểu vẫn chưa viết xong, lông mày cô nhíu lại.

Lục Chinh cười: “Rất khó viết à?”

Vân Miểu: “Ừ. Người máy gia đình và người máy trông trẻ có rất nhiều điểm khác biệt.”

Lục Chinh thổi nguội một miếng sủi cảo, đưa tới bên miệng cô: “Không vội, chút nữa rồi từ từ làm.”

Vân Miểu cắn một miếng sủi cảo, nhân tôm bên trong rất tươi, sự chú ý của cô di chuyển lên người anh: “Đội trưởng Lục, tài nghệ nấu nướng không tồi.”

Lục Chinh lại đút cô thêm một miếng: “Vậy thì em ăn nhiều một chút.”


Vân Miểu đóng máy tính, ôm lấy hông anh: “Lúc em ở Mỹ, khu người Hoa đón tết cũng sẽ ăn sủi cảo, khí đó em sẽ nhớ đến anh.”

Lục Chinh xoa đầu cô: “Sau khi em đi, anh không còn ăn tết ở nhà nữa.”

Vân Miểu: “Tại sao?”

Lục Chinh: “Miểu Miểu, anh cũng không kìm được mà nhớ em, rất nhớ.”

Trên thực tế, mấy năm đó Lục Chinh sẽ cố ý trực ban thay người ta vào tối ba mươi tết mỗi năm.

Tất cả mọi người đều đang đoàn tụ bên nhau, nhưng người anh muốn đoàn tụ nhất lại không ở bên cạnh, chi bằng để cho người khác đoàn tụ.

Vân Miểu: “Nếu không phải vì điều tra chuyện của bố mẹ em, có lẽ em sẽ không trở về, nói không chừng còn gả cho một chàng trai Mỹ ở bên đó.”

Cổ họng Lục Chinh chuyển động, một lúc sau anh nói: “Nếu là như thế thì cũng được, em vui, anh sẽ vui cho em.”

Vân Miểu cắn anh một miếng qua lớp quần áo.

Giọng nói của Lục Chinh trầm thấp: “Giận rồi à?’

Vân Miểu: “Đáng lẽ anh nên nói anh sẽ tức giận, sẽ bắt em về.”

Lục Chinh xoa đầu cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Miểu Miểu, ngày anh đưa em về chỉ đơn thuần là muốn chăm sóc em, chứ không phải nuôi em trưởng thành rồi chiếm hữu, giam cầm em. Rồi sẽ có một ngày em trưởng thành, sẽ rời khỏi anh, những chuyện này anh đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.”

Khi nói đến đây, anh hơi dừng lại: “Lúc đó em còn quá nhỏ, suy nghĩ cũng không chín chắn, người đối diện với em mỗi ngày chỉ có anh, khó tránh cộng thêm chút điểm cho anh. Em nên đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài, gặp người bên ngoài, rồi đưa ra quyết định sau. Như thế đối với em mà nói mới được tính là công bằng.”

Trước giờ cô không biết nguyên nhân là như vậy.

Vành mắt Vân Miểu hơi nóng lên: “Vậy anh sẽ tìm người khác chứ?”

Lục Chinh: “Miểu Miểu, em cảm thấy tại sao anh đến ba mươi tuổi rồi vẫn chưa có bạn gái?”

Nếu như anh muốn, có lẽ con cái bây giờ đã đi nhà trẻ rồi.

Vân Miểu: “Cho nên, mấy năm nay, anh đang đợi em?”

Lục Chinh cười: “Nhiều hơn là ôm tâm lý may mắn.”

Lỡ như thì sao?

Lỡ như cô đi ngắm nhìn khắp thế giới rồi trở về, nhưng vẫn thích anh thì sao?

Nước mắt của Vân Miểu dính lên áo lông của anh.

Tình cảm của anh sâu đậm, bây giờ cô mới hiểu…

Lục Chinh kéo cô ra khỏi lòng, hôn lên hàng mi ướt đẫm của cô: “Em dễ khóc quá, chuyện này có gì đáng khóc chứ.”

Vân Miểu: “Rất dễ khóc đó.”

Lục Chinh: “Còn ăn sủi cảo không? Lát nữa là nguội mất rồi.”


“Ăn.” Vân Miểu cầm lấy đôi đũa trong tay anh, ăn liên tục mấy miếng sủi cảo.

Lục Chinh thấy cô ăn quá vội vàng, sợ cô bị nghẹn: “Em ăn chậm chút.”

Vân Miểu lại ôm lấy anh: “Lục Chinh, sau này mỗi năm đến tết, em đều có thể ở bên cạnh anh rồi.”

Lục Chinh: “Nghe thật khiến người ta chờ mong đó.”

*

Sau bữa tối, Triệu Cần gọi điện cho Lục Chinh.

Hai người là bạn học nhiều năm, Lục Chinh vượt qua ngàn gian vạn khổ cuối cùng đã có nơi thuộc về rồi, Triệu Cần cũng vui cho anh.

“Chỉ hai người ăn tết thôi à? Buồn chán biết mấy, dẫn vợ cậu xuống quê bắn pháo bông đi, tôi mua mấy ngàn tệ tiền pháo hoa đây nè.”

Lục Chinh nhìn Vân Miểu, anh đang trưng cầu ý kiến của cô.

Vân Miểu gật đầu.

Lục Chinh: “Đến đây.”

Trước khi ra khỏi nhà, Lục Chinh quấn một chiếc khăn quàng cổ dày cho Vân Miểu. Anh quấn như gói bánh ú, tai và má đều che vào bên trong, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Vân Miểu cau mày thể hiện sự kháng nghị: “Lục Chinh, chúng ta ăn tết nguyên đán chứ không phải tết đoan ngọ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngón tay của Lục Chinh linh hoạt thắt nút ở sau gáy cô: “Dưới quê lạnh, gió lớn.”

“...” Kháng nghị vô ích.

*

Từ thành phố lái xuống quê mất bốn mươi phút, mưa kèm theo tuyết rơi lúc trước đã chuyển sang tuyết rơi dày đặc, đọng lên kính cửa sổ, màn đêm vô cùng yên tĩnh.

Vân Miểu: “Đi đến đó e rằng không cách nào bắn pháo hoa rồi.”

Lục Chinh: “Không đâu.”

Xe vòng qua một đoạn đường nhỏ, đã tới nhà ở dưới quê của Triệu Cần.

Lúc này vừa mới qua tám giờ, trời đã tối rồi, trên đường tuyết bay phấp phới, đám nhóc ở khắp nơi chụm lại nghịch que pháo bông ở trước cửa.

Triệu Cần đi từ trong ra đón Lục Chinh và Vân Miểu: “Đợi hai người cả nửa ngày rồi.”

Lục Chinh: “Trên đường đi có tuyết rơi, khó lái xe.”

Triệu Cần mỉm cười nhìn Vân Miểu: “Đội trưởng Kha, cô sợ lạnh thế à? Quấn kỹ thế.”

Lục Chinh tùy tiện bịa ra một lý do: “Tai cô ấy bị nứt nẻ, bác sĩ bảo quấn lại.”

Triệu Cần: “Hóa ra là nứt nẻ à, tôi bảo mà.”

Rất nhanh vợ của Triệu Cần cũng đi ra, cô ấy dắt một bé gái tầm hai, ba tuổi, mặt mũi trắng trẻo hồng hào, mặc áo khoác phao dài hình con hổ.

Vân Miểu không kìm được mà ngồi xổm xuống đùa giỡn với cô bé.

Cô bé bị chọc cười khúc khích, vô cùng đáng yêu.

Lục Chinh thì nhìn Vân Miểu, dáng vẻ cô đổi giọng khi nói chuyện với trẻ con cũng toát ra thần thái của một đứa trẻ.


Triệu Cần đưa điếu thuốc cho Lục Chinh rồi đi ra ngoài: “Đứa thứ hai nhà tôi sắp biết làm việc nhà rồi, hai người định khi nào mới sinh con vậy?”

Lục Chinh: “Bây giờ chưa vội.”

Anh cố tình tránh thai, bằng không bây giờ Vân Miểu đã mang thai rồi.

Triệu Cần ngậm thuốc, châm lửa lên: “Ôi trời, cậu còn không vội à? Đàn ông già.”

Lục Chinh nhìn tuyết rơi dồn dập: “Cưới vợ đâu phải để sinh con.”

Triệu Cần ngậm điếu thuốc: “Ừ, cậu nói cũng có lý. Này, Lục Chinh, nhìn không ra cậu lại thích cô ấy đến vậy đấy.”

Lục Chinh: “Vậy phải làm sao, đã chiếm hời của cô ấy về độ tuổi rồi, đâu thể cứ suốt ngày bắt nạt cô ấy.”

Triệu Cần tặc lưỡi: “Ngọt ngào đấy, cậu nói xong, tôi cũng muốn làm vợ cậu luôn rồi.”

Giọng điệu Lục Chinh bình thản: “Tôi không có hứng thú với đàn ông.”

Triệu Cần chống hông: “Cút, tôi chỉ đưa ra ví dụ thôi.”

Lục Chinh: “Pháo hoa đâu?”

Triệu Cần kẹp điếu thuốc, tùy tiện chỉ tay: “Ở đó đó, tự lấy, tự chọn đi.”

Lục Chinh chọn xong pháo hoa, vẫy tay với Vân Miểu đang ở bên trong.

Vân Miểu bế em bé đi ra, trên khuôn mặt trắng sứ đều là nụ cười ngọt ngào, vô cùng dịu dàng, hệt như được ngâm trong ánh sáng vậy.

Lục Chinh nhìn đến phát ngốc, đúng là không giống lắm.

Triệu Cần nhìn thấu nhưng không nói ra, anh ta vứt điếu thuốc, nhận lấy con gái ở trong tay Vân Miểu.

Nhóc con còn muốn Vân Miểu bế, bi bi bô bô gọi “dì ơi”.

Triệu Cần: “Dì đi bắn pháo hoa, để bố bế con.”

Lục Chinh đưa cho Vân Miểu một cây pháo: “Bắn hai cây pháo hoa đi.”

Vân Miểu: “Được.”

Trời đã tối sầm, pháo hoa rực rỡ b ắn ra từ ngón tay, “đùng” một tiếng, bầu trời nổ ra vô số tia sáng màu vàng kim. Mắt của Vân Miểu cũng bị pháo hoa phủ kín, trở nên sáng lấp lánh, như tinh hà vô tận rơi vào trong mắt cô.

Lục Chinh móc ngón tay cô, Vân Miểu nhìn sang, hai người nhìn nhau cười.

Pháo hoa của nhà Triệu Cần quá nhiều, căn bản không thể bắn hết.

Vợ của Triệu Cần nấu chè trôi nước đường, đưa cho Vân Miểu một chén, nhân vừng ngòn ngọt, thơm ngon vừa miệng, ấm áp đến lạ thường.

Trên đường trở về, tuyết lại rơi dày hơn, xe xúc tuyết chạy tới chạy lui, cảnh sát giao thông đang tăng ca, máy phát thanh trong xe đều là bài hát chúc mừng năm mới.

Vân Miểu: “Lục Chinh, có phải chúng ta có thể sinh một đứa con rồi không?”

Lục Chinh quẹt tay qua chóp mũi của cô: “Không vội, chơi thêm mấy năm nữa đi.”

Vân Miểu: “Nhưng em muốn có một đứa, đáng yêu quá.”

Lục Chinh nghĩ đến dáng vẻ khi nãy cô bế đứa bé, trái tim tràn ra một tia dịu dàng khác lạ, cũng không phải không được, cùng lắm anh chăm.

Lục Chinh: “Ừ.”

Vân Miểu: “Anh đồng ý rồi?”

Lục Chinh: “Ừ, vốn dĩ anh muốn để em chơi thêm mấy năm nữa.”

Bình Luận (0)
Comment