Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024-0308.gif

Tối nay Vân Miểu lại chìm vào giấc mơ đáng sợ kia.

Trong hầm tối đen như mực.

Những người kia nhốt cô vào bên trong, rồi không còn đến nữa, không có thức ăn, không có nước, thậm chí không có âm thanh, thời gian như bị người ta nhấn nút dừng lại.

Tuyệt vọng, sợ hãi, đau lòng và cái chết từ từ gặm nhấm cơ thể cô, giày vò ý chí của cô.

Không biết qua bao lâu.

Cái nắp bằng gỗ trên đỉnh đầu bị người ta mở ra, “két” một tiếng, có ánh sáng yếu ớt chiếu vào. Rất nhanh, ánh sáng kia đã trở nên mạnh mẽ hơn, dần trở nên chói mắt.

Cô muốn nhấc tay che ánh sáng kia, nhưng căn bản không có sức. Hạt bụi nhỏ di chuyển trong ánh sáng, có một người đàn ông lạ lẫm đứng ở đó.

Anh mặc áo chống đạn màu đen, ngũ quan tuấn tú, làn gió yếu ớt thổi bay tóc con giữa trán anh, trong đôi mắt kia toàn là sự lạnh lùng sắc bén, hệt như bông tuyết trong mùa đông giá rét. Ngày càng có nhiều ánh sáng chiếu vào, cả người anh được khảm nạm bên trong đó, không nhìn rõ được.

Thần chết hay là thiên sứ? Khoảnh khắc đó ý thức rất mơ hồ.

Người đàn ông đưa tay ra hiệu với cô: “Đi theo anh!”

Vân Miểu trợn to như mắt nai nhìn anh, muốn cử động nhưng không có sức.

Giây tiếp theo, người đàn ông khom người nhảy vào trong màn đêm.

Một đôi tay to lớn phủ lên trán cô, cảm giác ấm nóng thô ráp nhắc nhở cô vẫn còn sống.

“Đừng sợ, anh là cảnh sát, anh đến cứu em.” Giọng nói của anh rất êm tai, mang theo sự yên tâm lạ thường.

Vẻ mặt Vân Miểu ủ rũ, trạng thái rất tệ.

“Còn cử động được không?” Lục Chinh hỏi.

Hai tay cô chống hết sức nhưng không thể khiến bản thân đứng dậy được.

Người đàn ông cởi áo chống đạn dày cộm ra, khoác lên người cô, sau đó ngồi xổm xuống, xoay lưng lại với cô: “Lên đây, anh cõng em.”

Mặt trời đã mọc, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, có sương mù, tầm nhìn không rộng, không khí lạnh lẽo ướt át, nhưng bờ vai của anh lại rộng rãi và ấm áp.

Tiếng súng kịch liệt vang lên chói tai…


Lục Chinh cõng cô, chạy rất nhanh. Gấu quần anh ma sát với cỏ khô, vang lên âm thanh giòn giã, trong không khí có mùi tàn lửa.

Lại vài tiếng chói tai vang lên, cô nghe thấy tiếng “phập” của viên đạn bắn vào người, mùi máu tanh nồng nặc chốc lát lan tỏa tới chóp mũi, bên tai là tiếng thở dốc khi chạy của anh…

Tiếng chuông báo thức của người máy Vân Chinh vang lên.

Vân Miểu choàng tỉnh, thở dốc kịch liệt. Mồ hôi biến mất, nhưng di chứng của ác mộng vẫn còn.

Cô đi chân không ra nhà bếp rót ly nước lạnh, uống hết một hơi, hoàn toàn tỉnh táo.

Cùng lúc đó, điện thoại tự động mở máy, có mấy tin nhắn gửi tới…

“Có đỡ chút nào chưa?”

“Đầu vẫn choáng hả?”

“Nếu không thoải mái thì gọi cho anh.”

Tin nhắn được gửi đến vào tối hôm qua.

Người máy đã tắt hết tất cả thiết bị điện tử lúc cô ngủ, cho nên đến bây giờ mới nhận được tin nhắn.

Vân Miểu bỗng nhiên nghĩ đến cái ôm đột ngột ngày hôm qua, cô cầm điện thoại trả lời anh: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn.”

Lục Chinh vừa mới đến trung tâm giám định pháp y, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Anh lấy ra nhìn một cái, khóe mắt có chút dịu dàng trong giây lát, chính xác mà nói anh còn cười một cái.

Pháp y Tiểu Ngô nhìn mà hơi ngạc nhiên, anh ta vào làm lâu như vậy, hình như vẫn là lần đầu tiên trông thấy Lục Chinh cười như thế.

Lưu Vũ bên cạnh huých cánh tay vào anh ta, dáng vẻ “anh không hiểu chứ gì, tôi hiểu”.

Lục Chinh ung dung nhấn tắt điện thoại, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc như ngày thường: “Báo cáo khám nghiệm tử thi ra chưa?”

Tiểu Ngô đưa thông tin trong điện thoại cho anh: “Đã làm cắt lớp, trong xương răng không có tảo cát, có thể loại bỏ chết đuối.”

Lục Chinh: “Nguyên nhân cái chết thì sao?”

“Bị siết chết. Có điều, rõ ràng lúc còn sống người bị hại đã bị đánh mạnh vào sau đầu, chảy máu nhiều, nhưng không phải vết thương chí mạng. Chắc hung thủ đánh ngất người bị hại trước, rồi dùng dây ni lông siết chết ông ta.”


Lục Chinh: “Thứ giống xăng kia là cái gì?”

“Là dầu diesel, trong móng tay của người chết cũng kiểm tra thấy tàn dư của dầu diesel.”

Dầu diesel?

Dầu diesel là nén tự nhiên, xe hơi bình thường hoặc xe mô tô đều phải châm lửa mới cháy được, không thể sử dụng lẫn lộn. Dùng dầu diesel đều là xe cỡ lớn hoặc thiết bị siêu nặng.

Tại sao ở đó lại có dầu diesel?

“Xác định thân phận chưa?” Lục Chinh hỏi.

Lưu Vũ lắc đầu: “Vẫn chưa, cho đến nay không có ai báo án cả. So sánh với kho vân tay hiện có của chúng ta, không tìm thấy.”

Hung thủ cố ý đập nát mặt chính là không muốn khác biết ông ta là ai, điều này rất có khả năng là người quen gây án, xác định được thân phận người chết thì căn bản có thể khoanh vùng hung thủ rồi.

Lục Chinh lật trang thông tin bên dưới, mẫu đất lấy về từ đập nước không có phản ứng dạ quang với máu, hiện trường cũng không tìm được hung khí.

Lục Chinh nhăn mày, dựa vào những chứng cứ nắm trong tay, gần như không có chút manh mối nào cả.

Lục Chinh: “Thời gian tử vong thì sao?”

“Lớp da ở tay chân thi thể tróc ra thành hình bao tay, nhiệt độ gần đây tuy lúc lạnh lúc nóng nhưng nhiệt độ trong nước có phần ổn định hơn, thời gian tử vong của người bị hại chắc trong khoảng hai tuần.”

Lục Chinh: “Đi tìm lão Lý kiểm tra camera mười bốn ngày gần đây ở các đường lân cận, điều tra trọng điểm xe có biển vàng, xe tải hạng nặng hoặc xe máy cày nông nghiệp, thời gian điều tra cụ thể chắc là bốn giờ chiều trở đi đến năm giờ sáng ngày hôm sau.”

Lưu Vũ hít một hơi lạnh: “Vậy thật là mò kim đáy bể rồi.”

Lục Chinh nhanh chóng cầm chìa khóa ra ngoài.

Lưu Vũ: “Lão đại, anh đi đâu thế?”

Lục Chinh: “Đến đập nước, đi hỏi ông cụ câu cá kia lần nữa.”

*


Từ lúc Vân Miểu thức dậy cho đến bây giờ vẫn luôn ngồi trước bàn kiểm tra thông tin của Từ Vệ Chung, ghi chép liên quan đến anh ta ở trên mạng không có điểm gì đặc biệt cả.

Điều duy nhất có thể tính là đặc biệt chính là, anh ta vô cùng thông minh.

Từ tiểu học đến cấp ba đều là hạng nhất toàn trường, hơn nữa anh ta còn là thủ khoa đại học ban tự nhiên năm 2003.

Vân Miểu lật xem sơ yếu lý lịch của anh ta ở bệnh viện nhi đồng thành phố P.

Bên trên viết so với trên mạng có chút sai lệch, Từ Vệ Chung vào đại học năm 2004.

Sơ yếu lý lịch của bệnh viện chính quy không thể làm giả được, cũng có nghĩa là sau khi thi xong đại học năm 2003, anh ta không học đại học ngay, mà lựa chọn học lại một năm.

Một thủ khoa đại học ban tự nhiên, tại sao phải học lại, điền nguyện vọng không đúng lý tưởng sao?

Vân Miểu đổi từ khóa: “Thủ khoa ban tự nhiên Từ Vệ Chung.”

Cuối cùng trong một bài viết trên diễn đàn mạng tìm thấy chút manh mối.

Từ Vệ Chung không bố không mẹ, được nuôi dưỡng thời gian dài ở nhà cậu.

Thi vào đại học cần tốn một số tiền học phí lớn, người cậu không bằng lòng gánh vác tiền học phí của anh ta.

Bài viết kia còn viết, sau khi Từ Vệ Chung được thủ khoa ban tự nhiên, số tiền học bổng mà thành phố N trao cho anh ta là ba trăm nghìn tệ, số tiền đó bị cậu anh ta cầm đi mua nhà cho con trai, một đồng cũng không cho anh ta.

Nếu như những điều trong bài viết này là thật, vậy thì nguyên nhân Từ Vệ Chung học lại một năm rất có khả năng là vì thiếu tiền, không đóng được tiền học phí.

Bài viết rất dài, đến câu nói cuối cùng lại khiến Vân Miểu toát mồ hôi lạnh.

“Có thể là vì báo ứng, năm 2004, cả nhà sáu người của cậu anh ta bởi vì ngộ độc khí ga mà chết sạch.”

Một nhà sáu người, toàn bộ tử vong…

Từ Vệ Chung có đủ động cơ giết người, cùng lúc nhiều người chết như thế, không thể nào không cử cảnh sát đến hiện trường được.

Cô so sánh ảnh thời đại học và cấp ba của Từ Vệ Chung, hình xăm rắn đỏ kia được xăm vào năm 2004.

Vân Miểu cầm chìa khóa, đi thẳng đến cục cảnh sát.

Lục Chinh không ở đó, Hà Tư Nghiên nhìn thấy cô tới thì vô cùng vui mừng: “Chị Kha.”

Vân Miểu: “Những đứa trẻ lần trước đã về nhà hết chưa?”

Vẻ mặt Hạ Tư Nghiên xệ xuống: “Chưa nữa.”

Những kiến thức trinh thám mà cô ấy từng học trước kia vào thời điểm này không dùng được chút nào.


Vì chuyện này, hôm nay cục trưởng Ngô của bọn họ cũng tới rồi.

Hà Tư Nghiên nói chưa được mấy câu đã bị người ta gọi: “Cục trưởng Ngô gọi đi họp.”

“Đến đây.” Hà Tư Nghiêm ôm một đống đồ trên bàn, trước khi đi còn quay đầu nói với Vân Miểu: “Chị Kha, chị ngồi chờ chút hoặc là gọi thẳng cho đội trưởng Lục của bọn em đi.”

Vân Miểu gật đầu, Hà Tư Nghiên bước nhanh đi qua tấm cửa kính vào phòng họp.

Tấm kính trong suốt có thể nhìn thấy bên trong, cục trưởng Ngô kia chắc sáu mươi tuổi rồi, làn da rất trắng, thân hình mập mạp, mặc đồ cảnh sát trông hơi chật, hiển nhiên ông ta đã rời khỏi tuyến đầu nhiều năm, thời gian dài thiếu vận động.

Hà Tư Nghiên nói với ông ta vài câu, Ngô Viễn Ba ngoái nhìn ra bên ngoài, hai người bình tĩnh nhìn lướt qua mắt nhau, đều không có quá nhiều cảm xúc.

Vân Miểu lịch sử gật đầu với ông ta, rồi đi ra rất nhanh.

Bên trong phòng hội nghị, Ngô Viễn Ba thu lại tầm mắt mỉm cười: “Chuyên gia cố vấn này của mấy người rất xinh đẹp.”

Hà Tư Nghiên: “Đương nhiên rồi ạ, bằng không cây vạn tuế như đội trưởng Lục của bọn cháu đã không “trổ hoa” rồi.”

Ngô Viễn Ba hơi bất ngờ: “Chẳng trách, chú nói sao nó lại cố ý đến chỗ chú muốn thư mời gì đó, làm một cách chính thức như thế.”

Hà Tư Nghiên vội vàng chữa lại: “Cháu nói đùa thôi ạ, chú nhất định đừng tin là thật.” Cô ấy chưa muốn bị đội trưởng Lục giết đâu.

Ngô Viễn Ba: “Chú hiểu cả, người trẻ mà, làm chút hành động lãng mạn là quá bình thường.”

Hà Tư Nghiên: “...” Tiêu đời rồi, sao miệng cô ấy lại nhanh nhảu như vậy chứ?

Vân Miểu ra cửa gọi điện thoại cho Lục Chinh.

“Lục Chinh.” Từ lúc gặp lại đến nay, đây là lần thứ hai cô gọi tên anh, giọng điệu có hơi gấp.

Bởi vì cách xưng hô này, tâm trạng Lục Chinh bỗng dưng tốt lên: “Tìm anh có chuyện à?”

Vân Miểu: “Ừ. Là chuyện liên quan đến Từ Vệ Chung. Vào năm 2004, có thể anh ta từng giết người, sau đó trên cánh tay có hình xăm, em muốn xem hồ sơ năm đó.”

Lục Chinh: “Em cảm thấy giết người là tiền đề để nhập hội?”

Vân Miểu không lên tiếng, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay.

Nếu là như thế, trên người bố mẹ cô có thể đều gánh án mạng trên lưng, cô không hề muốn thừa nhận…

Lục Chinh dường như biết cô đang nghĩ gì bèn nói: “Miểu Miểu, anh đã điều tra rồi, bố mẹ em là trong sạch.”

Vân Miểu không lên tiếng.

Lục Chinh nhìn đập nước tĩnh lặng trong veo ở Quan Vương Miếu, gửi định vị cho cô: “Miểu Miểu, đến đây, biết đâu có thể giải đáp được thắc mắc của em.”
Bình Luận (0)
Comment