Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 52

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát thành phố, Lục Chinh lập tức lái xe đến tòa nhà ngang của Hàn Vi Quang.

Tuổi đời của tòa nhà này đã lâu, không có nhiều người ở, trùng hợp là hiện giờ lại đang trong giờ nghỉ trưa nên cả tòa nhà chìm vào sự yên tĩnh đến kỳ lạ.

Hai người bước nhanh đến trước cửa, Vân Miểu thấy bông hoa Thược Dược trên kệ vẫn nở rất tươi, mới khẽ thở phào một hơi.

Chắc hung thủ chưa phát hiện.

Lục Chinh ngồi xổm xuống, cẩn thận lấy mẫu đất trong chậu hoa, rồi mở vòi nước bên cạnh để rửa sạch tay: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Vân Miểu chau mày: “Không mang đi kiểm tra trước à?”

Lục Chinh búng trán cô, bởi vì anh mới rửa tay nên rất lạnh: “Em định đổi ngành làm cảnh sát hình sự thật đấy à?”

Vân Miểu mím môi: “Em muốn biết đáp án sớm một chút.”

Lục Chinh vỗ nhẹ lên vai cô: “Sẽ biết thôi, đừng vội.”

Vân Miểu thở dài: “Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình cách người kia gần đến vậy.”

Lục Chinh: “Có sợ không?”

Vân Miểu lắc đầu: “Không nói rõ được. Lúc em nín thở rửa mặt thường có cảm giác đó, ông ta giống như ở trong nước vậy, nhưng mở mắt ra thì không thấy nữa.”

Lục Chinh ôm cô vào lòng.

Mắt Vân Miểu dán chặt vào lồ ng ngực anh, giọng nói của cô hơi nhỏ: “Em nghĩ rất nhiều lần, nếu như bắt được ông ta, em sẽ làm thế nào, có lẽ em sẽ gi ết chết ông ta…”

Chỉ cần có quyền cầm súng, có thể mua được các loại súng trong siêu thị ở Mỹ, Vân Miểu từng tháo dỡ mấy chục cây súng rồi.

Cô còn học cách bắn súng, cô biết hết về hỏa lực và cự ly bắn của những loại súng khác nhau kia.

Trái cổ của Lục Chinh cuộn lên cuộn xuống: “Miểu Miểu, sau này em đừng nghĩ nữa, chuyện máu tanh đó vẫn nên giao cho anh.”

Vân Miểu ôm anh: “Được.”

Trong dãy hành lang dài có gió thổi qua, giọng nói của hai người nhanh chóng tan đi trong gió.

*

Vì để tiết kiệm thời gian, Lục Chinh đã đến quán ăn đối diện mua một số món ăn về.

Ý của Lục Chinh là để Vân Miểu ăn ở trên xe trước, nào ngờ cô lại cầm cái túi, ngồi ngay ngắn suốt chặng đường.

Ánh mặt trời ban trưa rơi vào giữa hàng lông mày của cô, chiếu vào đôi mắt cô, tỏa ra ánh sáng lấp lánh mà dịu dàng.

Xe dừng lại ở một cột đèn xanh đèn đỏ.

Lục Chinh ngoảnh sang: “Miểu Miểu, anh đói rồi, có thể đút anh ăn miếng cơm không?”

Vân Miểu: “Anh lại đang làm nũng à?”

Lục Chinh cong môi: “Không được sao?”


Vân Miểu: “Được chứ.”

Vân Miểu cúi đầu mở túi trong tay ra, nắp nhựa vừa mở thì mùi thơm của thức ăn tỏa khắp xe, Vân Miểu tự giác hạ kính cửa sổ xuống.

Giọng điệu của Lục Chinh thoải mái: “Em nếm thử cho anh xem món nào ngon trước đi.”

Vân Miểu: “Không phải trước giờ anh đều không kén ăn à?”

Lục Chinh cười: “Không kén ăn nhưng kén khẩu vị.”

Vân Miểu: “...”

Cô cầm đũa lên, nếm thử hết một lượt, món ngon nhất là cá, nhưng xương cá quá nhiều, cô chọn một miếng thịt cá, lựa hết xương trên đó rồi mới đưa đến bên miệng anh.

Người nào đó ăn cá xong, không biết xấu hổ mà đánh giá: “Là ảo giác của anh à? Sao cá em đút lại ngọt như vậy, em lén bỏ đường vào à?”

Vân Miểu: “Em nào có?”

Lục Chinh khẽ cười.

Bữa trưa bắt đầu trên xe và cũng kết thúc trên xe.

Xe lái vào đội cảnh sát hình sự, Lục Chinh đi thẳng đến bộ phận kỹ thuật.

Giang Vũ nhận lấy hai mẫu đất mà Lục Chinh đưa tới: “Đội trưởng Lục, buổi chiều có thể đưa ra kết quả.”

Lục Chinh: “Được, có báo cáo thì mang thẳng đến bàn tôi.”

Giang Vũ: “Được.”

Lúc này, điện thoại của Vân Miểu vang lên- Là tin nhắn mà hệ thống Vân Chinh gửi tới.

Sợi dây chuyền có giá ba trăm triệu tệ kia đã được bán đấu giá ở Singapore rồi, hơn nữa còn lên trang đầu bản tin ở nơi đó.

Người bán là một nhà kinh doanh trang sức bản địa.

Giá khởi điểm của sợi dây chuyền này là một trăm triệu đô la Singapore, cuối cùng được một thương nhân giàu có nào đó đấu giá với số tiền một bốn mươi triệu đô la Singapore, tương đương với sáu trăm triệu nhân dân tệ.

Vân Miểu đưa điện thoại cho Lục Chinh xem.

Anh cụp mắt, ngón tay phóng lớn tấm ảnh ra xem, quả thực là sợi dây chuyền kia của Lệ Yên.

Vân Miểu: “Sao sợi dây chuyền lại đến Singapore được? Cô ấy tự bán đi sao? Hay có người mang sợi dây chuyền của cô ấy đến Singapore bán đấu giá?”

Nếu là tình huống thứ nhất, chắc Lệ Yên vẫn còn sống. Nếu là tình huống thứ hai, có thể Lệ Yên đã bị hại rồi…

Lục Chinh cũng không thể đưa ra đáp án.

Vụ án của Lệ Yên vẫn còn rất nhiều chi tiết cần điều tra, Lục Chinh dùng điện thoại cố định trong đội gọi cho Hoắc Diệp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net


Hoắc Diệp: “Cảnh sát à, mấy anh còn muốn điều tra cái gì nữa? Tôi rất bận, một phút chính là mấy chục nghìn đô la Mỹ đó.”

Lục Chinh: “Anh không muốn lãng phí thời gian cũng được, nói thật để được khoan hồng, càng chống cự thì càng nghiêm khắc.”

Hoắc Diệp: “Được thôi, mấy người qua đây đi.”

Lục Chinh: “Địa chỉ.”

Hoắc Diệp: “Vậy bảo nữ cảnh sát lần trước của mấy người kết bạn Wechat với tôi đi, tôi gửi cho cô ấy.”

Giọng điệu Lục Chinh lạnh lùng: “Cũng được, anh có tình nghi lớn, có thể phải bắt về trước rồi thẩm vấn, muốn tìm anh chắc không khó đâu.”

Hoắc Diệp nghe vậy thì nôn nóng: “Cảnh sát… Tôi nói đùa thôi, mấy người phải nhanh chóng đến chứng minh sự trong sạch của tôi đó.”

Vân Miểu chờ Lục Chinh tắt điện thoại bèn hỏi: “Có chứng cứ chứng minh anh ta có tình nghi lớn không?”

Lục Chinh: “Không có, anh lừa anh ta thôi.”

Vân Miểu nhướng mày: “Ồ, quả nhiên người nhiều tiền lại ngốc nghếch.”

Lục Chinh đút tay vào túi: “Ừ.”

Nửa tiếng sau, bọn họ tới nhà của Hoắc Diệp. Căn biệt thự độc lập ở trung tâm thành phố, thuộc khu vực yên tĩnh trong thành phố tấp nập nhộn nhịp.

Anh ta vừa mới từ bể bơi ngoài trời đi lên, mặc quần đùi, dép lê, chỉ quàng một chiếc khăn lông trên lưng, lồ ng ngực lộ ra bên ngoài. Vân Miểu nhướng mày, mặc dù Hoắc Diệp ngốc nghếch nhưng thân hình vẫn không tồi, cơ bắp rõ ràng.

Lông mày Lục Chinh cử động: “Mặc quần áo đàng hoàng.”

Hoắc Diệp: “Cảnh sát, tôi mặc quần áo thế nào là quyền tự do của tôi đúng chứ, chuyện này anh cũng quản à?”

Lục Chinh nhìn lướt qua mặt anh ta: “Bình thường tôi sẽ không quản, nhưng khi điều tra vụ án c**ng hi3p, thông thường bọn tôi đều sẽ yêu cầu những người liên quan mặc quần áo đàng hoàng.”

C**ng hi3p…

Vân Miểu bật cười vì câu nói của Lục Chinh.

Khóe miệng Hoắc Diệp co giật, không tình nguyện mà siết chặt khăn lông, bảo người giúp việc mang chút nước trà tới, còn mình thì ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Được rồi, hỏi đi.”

Lục Chinh nói thẳng vào vấn đề: “Sáu giờ tối ngày 18 tháng 5 đến sáu giờ sáng ngày 19 tháng 5, anh ở đâu?”

Hoắc Diệp: “Nửa đêm hôm trước ở Hoa Thiên, hôm đó không phải mấy người cũng đến rồi à? Sau khi mấy người đi khỏi, tôi và bạn bè đến khách sạn Lệ Tinh.”

Lục Chinh: “Con gái?”

Hoắc Diệp không được vui lắm: “Đương nhiên, mặc dù tôi hơi xấu xa một chút, nhưng tuyệt đối là trai thẳng.”

Lục Chinh ghi chép rất nhanh: “Không còn ra ngoài qua?”

Hoắc Diệp: “Cảnh sát à, anh nghi ngờ trình độ của tôi à? Tôi tập gym thường xuyên, trẻ trung và mạnh mẽ, chỉ một lần sao có thể…”


Khóe miệng Vân Miểu co giật, đây là lần đầu tiên cô nghe người ta biểu diễn sự xấu xa của mình một cách triệt để như vậy.

Lục Chinh chẳng buồn nói linh tinh với anh ta: “Cung cấp họ tên và cách liên lạc của đối phương.”

Hoắc Diệp không tình nguyện nói xong, lông mày cử động: “Cảnh sát, không lẽ mấy người nghi ngờ tôi hại chết Lệ Yên đấy chứ? Tại sao tôi phải làm vậy chứ?”

Lục Chinh vừa viết vừa hỏi: “Lệ Yên có chìa khóa nhà anh không?”

Hoắc Diệp tặc lưỡi: “Đương nhiên là không rồi, không phải đối tượng kết hôn, tôi không thể nào dẫn về nhà.”

Ánh mắt Vân Miểu tối lại, nói vậy là bộ quần áo Lệ Yên để lại trên bờ biển không phải thay ở nhà anh ta, mà ở chỗ khác.

Lục Chinh: “Ngoại trừ anh ra, cô ấy còn bạn trai nào khác không?”

Hoắc Diệp: “Cảnh sát? Ý anh là sao? Tôi bỏ nhiều tiền như vậy để rồi bị cắm sừng à? Tôi coi tiền như rác chắc?”

Lục Chinh: “Đừng lảng tránh vấn đề, trả lời.”

Hoắc Diệp li3m môi: “Không có, nhưng trước tôi thì cô ta từng có đối tượng, tôi không để tâm những chuyện này, tôi lại không phải xử nam, không cần yêu cầu người khác.”

Lục Chinh: “Sau khi Lệ Yên nói cho anh biết chuyện cô ấy mang thai, anh phản ứng thế nào?”

Hoắc Diệp: “Tôi đồng ý cho cô ta một khoản tiền, đứa trẻ tùy cô ta xử lý, phá hay sinh cũng được. Nhưng nếu như sinh ra, tuyệt đối không thể mang họ Hoắc, chắc cô ta tự biết nên làm thế nào.”

Vân Miểu hỏi: “Đây là chuyện từ lúc nào?”

Hoắc Diệp: “Trước đó vài hôm thì phải.”

Chắc là Lệ Yên muốn giữ đứa bé, bằng không cô ấy sẽ không đến cửa hàng mẹ và bé. Ngôi sao nữ chưa chồng đã có con, bố không rõ, phải hứng chịu áp lực dư luận rất lớn, rất khó đưa ra quyết định này.

Vân Miểu: “Anh đồng ý đưa cho cô ấy bao nhiêu tiền?”

Hoắc Diệp giơ một ngón tay.

Vân Miểu: “Một trăm triệu tệ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hoắc Diệp: “Không phải, mười triệu tệ. Chúng tôi đã nói trước với nhau là không thể mang thai, cô ta đã vi phạm quy tắc, không thể trách tôi được.”

Bọn họ kiểm tra camera ở khách sạn Lệ Tinh, Hoắc Diệp không nói dối. Tối đó, người đi cùng anh ta vào khách sạn chính là cô gái nhảy múa ở Hoa Thiên hôm đó.

Vân Miểu: “Cô ấy không đến nhà Hoắc Diệp, vậy thì đi đâu?” Nhất định là bỏ sót chỗ nào đó rồi.

Hà Tư Nghiên điều tra số liệu trong hệ thống của công an, tối ngày 17 tháng 5 và 18 tháng 5, Lệ Yên không hề ở lại khách sạn nào cả.

Nhưng rõ ràng sáng ngày 19 tháng 5, khi cô ấy đăng bài viết trên Weibo thì vẫn còn sống.

Lục Chinh gọi điện thoại bảo người đại diện Lý Uy và trợ lý cuộc sống của Lệ Yên tới một chuyến.

Lệ Yên là người Mân Nam, gần như không có bạn bè gì ở thành phố N. Những bộ phim trước kia cô ấy diễn đều là nữ phụ tuyến mười tám, cơ bản đoàn làm phim tan rã thì tình cảm cũng tan theo, không ai liên lạc với cô ấy.

Người duy nhất được tính là quen biết với cô ấy chính là người trong đoàn làm phim “Thành phố Huyết Ma”.

Tính cách của Lệ Yên lầm lì, tuy rằng quen biết những diễn viên và nhân viên kia, nhưng bình thường rất ít khi nói chuyện giao lưu.

Cho dù là thế, bọn họ vẫn điều tra tất cả những nhân viên có liên quan.

Trong hai đêm Lệ Yên mất tích, không ở lại nhà của bất cứ ai.


Lục Chinh: “Bạn trai cũ của Lệ Yên, anh quen không?”

Lý Uy lắc đầu: “Đây là chuyện riêng của cô ấy, bình thường chúng tôi sẽ không hỏi quá nhiều.”

Lục Chinh liên lạc với bố mẹ của Lệ Yên, trước giờ bọn họ đều ở Mân Nam, chưa từng tới đây.

Bạn trai cũ của Lệ Yên, bọn họ cũng không biết là ai.

Trên những nền tảng xã hội kia càng không có bất cứ dấu vết nào.

Điều kỳ lạ là mọi người đều biết Lệ Yên từng có đối tượng, nhưng không biết đối phương là ai, vô cùng thần bí.

Vân Miểu nhìn Lý Uy: “Sau khi anh biết cô ấy mang thai không hề bảo cô ấy phá đi?”

Lý Uy: “Cô ấy nói muốn sinh nó ra.”

Vân Miểu nhướng mày: “Anh không phản đối.”

Lý Uy: “Làm ngành này của chúng tôi cũng được coi là ngành nghề phục vụ, tôn trọng nghệ sĩ là tiền đề quan trọng nhất. Nếu như cô ấy không muốn phát triển, tôi sẽ tìm lối đi khác.”

Vân Miểu: “Cô ấy có từng nhắc với anh muốn đi đâu sinh em bé không?”

Lý Uy: “Không có.”

Vân Miểu: “Anh làm người đại diện của cô ấy được bao lâu rồi?”

Lý Uy: “Từ lúc cô ấy bắt đầu vào giới thì đã theo tôi, được năm năm rồi.”

Bỗng nhiên Lục Chinh hỏi: “Năm năm, anh không muốn đổi nhà khác à? Tôi nhớ ngoại trừ bộ phim “Thành phố Huyết Ma” này ra thì cô ấy không còn tác phẩm nào khác.”

Lý Uy thở dài: “Trong thời gian đó tôi cũng muốn đổi nhà khác, nhưng làm gì được dễ dàng như thế chứ? Hơn nữa có một số diễn viên nổi tiếng muộn, có thể mười mấy năm trước không nổi tiếng, bỗng nhiên một hôm nào đó diễn một vai phụ thì lại nổi tiếng rồi. Nghệ sĩ mới xuất hiện đã nổi tiếng không đến lượt bọn tôi. Ai mà ngờ cô ấy vừa nổi tiếng thì xảy ra chuyện như vậy…”

Vân Miểu hỏi: “Bây giờ anh có tìm nghệ sĩ khác không?”

Lý Uy: “Còn đang bàn bạc, thành hay không vẫn chưa chắc chắn, không được thì chỉ đành đổi ngành làm cái khác vậy.”

Vân Miểu: “Lệ Yên quen biết Hoắc Diệp là do anh bắc cầu sao?”

Trong mắt Lý Uy lướt qua tia buồn rầu: “Là tôi bắc cầu… Nhưng cũng là tự cô ấy yêu cầu.”

Nghệ sĩ có thời kỳ mới mẻ, đặc biệt là nghệ sĩ nữ, qua khỏi thời kỳ mới mẻ, có muốn nổi tiếng cũng rất khó.

Trong giới giải trí, có rất nhiều nghệ sĩ nữ lớn tuổi đều trong trạng thái không có phim để quay, phần ít nghệ sĩ nữ có phim quay còn phải “cưa sừng làm nghé” thành thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.

Vân Miểu: “Quan hệ giữa cô ấy và bố mẹ thế nào?”

Lý Uy chau mày: “Không tốt lắm, bọn họ thường xuyên đánh bạc, thua tiền thì tìm A Yên đòi. Mấy năm trước, cô ấy căn bản không có tiền, đến cả chỗ ở cũng là nhà thuê.”

Điều Lý Uy nói là sự thật, bọn họ từng điều tra giao dịch ngân hàng của Lệ Yên, mỗi tháng cô ấy sẽ cố định chuyển tiền vào tài khoản của bố mẹ.

Lưu Vũ: “Vậy mà bố mẹ cô ấy vẫn không đứng ra giúp cô ấy vạch trần tên đàn ông tồi?”

Lý Uy: “Rất dễ hiểu, cây hái ra tiền mất rồi thì tìm người làm gì nữa. Hoắc Diệp không chịu thiệt thòi.”

Vân Miểu chau mày, nếu là như vậy, hướng đi của Lệ Yên càng mơ hồ hơn rồi.

Sáu trăm triệu nhân dân tệ đủ để cô ấy không lo cái ăn cái mặc ở bất cứ chỗ nào trên thế giới.

Cũng đủ cho một người lấy mạng cô ấy…

Bình Luận (0)
Comment