Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 67

Lục Chinh lập tức đi xuống lầu.

Điện thoại chưa cúp đi, có thể nghe rõ tiếng thở và tiếng bước chân của anh vang lên trong điện thoại.

Vân Miểu bắt đầu thấy hơi đau đầu, nhưng đầu óc của cô vẫn tỉnh táo: “Phòng thí nghiệm trong cùng ở tầng hai, cửa bị khóa trái rồi, có lẽ cần phải phá cửa sổ, anh xem có công cụ nào vừa tay hay không.”

Lục Chinh: “Ừ.”

Mùi kia càng ngày càng nồng, lồ ng ngực ngột ngạt, có hơi nghẹt thở. Vân Miểu ho càng dữ dội, hơi thở trở nên dồn dập.

Phòng thí nghiệm dọc đường đều đã khóa, căn bản không tìm được dụng cụ nào vừa tay cả. Lý trí của anh đang bị nuốt chửng từng chút một.

Vân Miểu nhắc nhở kịp thời: “Em nhớ ở lối đi cầu thang có chốt chữa cháy.”

Trong tầm mắt chỉ có một chốt chữa cháy, Lục Chinh mở nắp ra, lấy dây nước bên trong, chạy thẳng một đường, một đầu dây nước nối tiếp với súng nước kim loại.

Rất nhanh, anh đã đi tới trước cửa.

Cách một cánh cửa kính, anh nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô gái, đôi mắt kia đen láy như ngôi sao, vẻ mặt tĩnh lặng như lần đầu mới quen, trái tim của anh đột nhiên thắt lại, đau đớn.

“Miểu Miểu…” Anh gọi cô trong điện thoại.

Vân Miểu nhìn anh qua tấm kính cửa sổ: “Ừ.”

“Lùi về sau, đứng ở cửa sổ bên kia, xoay người lại.”

Vân Miểu làm theo lời anh, Lục Chinh nhanh chóng ném dây nước trong tay, đập mạnh vào cánh cửa sổ phía bắc.

“Keng” một tiếng, vô số mảnh vụn thủy tinh bay tung tóe.

Anh đập liên tục, rất nhanh đã đập vỡ toàn bộ cánh cửa sổ. Mùi nồng nặc và hăng tỏa ra.

Vân Miểu bước nhanh tới trước cửa sổ, cô vừa định leo ra ngoài thì thấy Lục Chinh nhảy vào, ôm cô ra.

Vân Miểu chưa từng cảm thấy không khí tươi mới lại tốt như vậy, cô hít sâu vài hơi, mùi hăng kia đã tan đi rất nhiều, khoang mũi vẫn còn hơi khó chịu, nhưng cũng không còn mãnh liệt nữa.

Sau khi Lục Chinh xác nhận cô không sao thì ôm cô vào lòng, đặt ở trước ngực.

Cảm xúc mất rồi lại có được kia quá mạnh mẽ, lồ ng ngực anh phập phồng, hốc mắt nóng bừng, Vân Miểu cũng cảm nhận được.

Cô ôm lại Lục Chinh, giống như đang an ủi mà vỗ về lưng anh: “Lục Chinh, anh đến rất đúng lúc, lại cứu em lần nữa.”

Trái cổ của Lục Chinh chuyển động, anh nói: “Em không cần trả lại.”

Vân Miểu: “Ồ.”


Lục Chinh: “Có nhìn thấy người kia là ai không?”

Vân Miểu lắc đầu, giọng nói hơi nhỏ: “Không có.”

Lục Chinh hỏi: “Là Dương Viên sao?”

Vân Miểu: “Chắc không phải, thiết bị kia là có người nhắm chuẩn thời gian, bố trí sẵn rồi. Dương Viên không thể nào biết chúng ta sẽ đến, em nghi ngờ ông ta và người ném chậu hoa là cùng một người.”

Lông mày Lục Chinh nhíu chặt: “Trở về điều tra xem.”

“Được.” Vân Miểu vẫn không quên mục đích đến đây ngày hôm nay của hai người: “Tìm được bình đựng chất khí kia chưa?”

Lục Chinh: “Tìm thấy rồi, ở lầu ba. Anh đã thông báo bộ phận kỹ thuật đến lấy chứng cứ rồi.”

Vân Miểu: “Lên trên trước đã.”

Trời đã tối hẳn, rất nhanh người phụ trách phía nhà trường đã tới.

Lục Chinh xuất trình thẻ cảnh sát, mở căn phòng thí nghiệm bị phong tỏa ở tầng ba ra.

Đây là một phòng thí nghiệm chuyên chế tạo chất khí, có thiết bị cao áp, có thiết bị nhiệt độ thấp, trên cái kệ bên cạnh có để bình đựng chất khi các cỡ lớn nhỏ khác nhau.

“Những bình này có thể mượn dùng không?” Vân Miểu hỏi.

“Bình thường sẽ không cho bên ngoài mượn, mấy người đừng xem thường chỗ bình này, bề ngoài trông có vẻ an toàn, nhưng ở dưới một số áp lực, nhiệt độ đặc biệt, chúng sẽ phát nổ. Cho nên, phòng thí nghiệm của chúng tôi cứ cách ba ngày đều phải kiểm kê số lượng, báo cáo lên trên.”

Lục Chinh kiểm tra thời gian trên bảng đăng ký, thời gian đăng ký lần trước là vào ba ngày trước, lần gần nhất chính là hôm nay.

Dương Viên tính toán kỹ thời gian trộm bình đựng chất khí đi, lại canh chuẩn thời gian trả lại.

Vân Miểu nhìn từng hàng trên kệ.

Để tiện phân biệt nên phòng thí nghiệm đã phân chia các bình đựng chất khí không cùng mức độ áp suất, màu sắc, và kích cỡ lớn nhỏ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mặc dù chỉ gặp một lần, nhưng Vân Miểu đã có thể đại khái đoán ra được kích thước của bình đựng chất khí kia, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào một hàng chai đựng chất khí trong đó.

Lục Chinh hỏi: “Màu xám à?”

Vân Miểu gật đầu.

Lục Chinh ra hiệu cho người của bộ phận kỹ thuật lấy dấu vân tay trên mấy cái chai kia.


Người phụ trách phòng thí nghiệm có hơi căng thẳng: “Cảnh sát à, những bình này có vấn đề gì sao?”

Lục Chinh: “Bản thân cái bình không có vấn đề, những thứ này tôi khuyên mấy người vẫn nên kiểm kê mỗi ngày sẽ tốt hơn.”

Người phụ trách lau mồ hôi: “Được, chúng tôi sẽ thay đổi ngay.”

Lục Chinh chú ý đến mỗi phòng thí nghiệm đều có camera: “Camera ở đây phải đi đâu để xem?”

Người phụ trách: “Tới phòng kiểm soát số liệu trên lầu là xem được rồi.”

Trong lúc nói chuyện, anh ta dẫn đám người đi lên lầu. Phòng kiểm soát số liệu này bám bụi nghiêm trọng, máy tính cũ kỹ rất lâu mới mở lên, những hình ảnh trong camera xuất hiện một cách khó khăn. Vân Miểu chú ý đến thời gian bên dưới còn là vào nửa năm trước.

Cũng chính là nửa năm gần đây, tất cả camera trong tòa thí nghiệm này đều chỉ để trang trí.

Vân Miểu nhíu mày: “Không cần nhìn nữa, thiết bị đã bị hỏng nửa năm rồi.”

Đây là một vấn đề nghiêm trọng, mặt người phụ trách trắng bệch: “Cảnh… Cảnh sát à, tôi nhất định sẽ đưa ra ý kiến với nhà trường, cố gắng sửa nó một cách nhanh nhất.”

“Tất cả camera đều không dùng được sao?”

Người kia lau mồ hôi: “Camera ở cổng lớn mới được thay gần đây.”

Từ lúc bọn họ vào trường cho đến bây giờ, có những mấy trăm người ra ra vào vào ở cổng lớn, căn bản không thể nhìn ra được điều bất thường.

Vân Miểu: “Bình màu xám đựng chất khí gì vậy?”

“Bình màu xám, bình thường chúng tôi dùng để đựng oxit cacbon. Đây đều là chất khí hóa học thường thấy, thường được sử dụng trong thí nghiệm. Chúng tôi có thiết bị nên tự mình làm một ít, cũng rèn luyện khả năng thực hành của học sinh.”

Vậy thì, có thể Dương Viên đã trộm bình đựng chất khí đã chứa đầy khí bên trong, lược bớt việc điều chế, nén khí.

Sau khi bộ phận kỹ thuật kết thúc việc lấy mẫu ở tầng ba, lại đi theo Lục Chinh xuống căn phòng thí nghiệm trong cùng ở tầng hai.

Người phụ trách kia nhìn thấy mảnh kính vương vãi khắp mặt đất thì giật nảy mình.

Lục Chinh: “Chuyện xảy ra gấp, tiền sửa cửa sổ, tôi sẽ bồi thường cho nhà trường.”

Người phụ trách kia cười gượng: “Phòng thí nghiệm của chúng tôi có quỹ sửa chữa, chuyện này không vấn đề gì đâu.”

Lục Chinh: “Có chìa khóa không?”

“Có, có, có.” Người phụ trách tìm một vòng đống chìa khóa trong tay, nhưng lại không tìm thấy chìa khóa của phòng thí nghiệm này: “Kỳ lạ…”


Lục Chinh nhìn anh ta một cái, có thể nhìn thấy sự lạnh lùng rõ ràng trong mắt anh: “Không thấy chìa khóa rồi?”

Người phụ trách bị anh nhìn đến chột dạ.

Lục Chinh: “Các anh bảo quản chìa khóa phòng thí nghiệm không cẩn thận, tiềm ẩn nguy cơ ảnh hưởng tới an toàn nghiêm trọng.”

Liên tục xảy ra mấy vấn đề chí mạng, anh ta có ý định xin từ chức luôn rồi: “Tôi đi gọi người đến mở khóa.”

Vân Miểu: “Chắc chìa khóa đã bị người kia cầm đi rồi.”

Người kia khóa trái cửa, đóng kín cửa sổ vì muốn tạo ra một căn phòng kín không thể mở được dành cho cô…

Lục Chinh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Bọn họ đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, thợ mở khóa mới chậm rãi đi tới.

Cánh cửa nặng nề mở ra, ập thẳng vào mặt vẫn là mùi hăng kia.

Mặc dù Lục Chinh đập vỡ một cánh cửa sổ, nhưng vẫn không khiến mùi kia bay đi hết.

Có thể đoán được rằng, nếu Vân Miểu vẫn bị nhốt ở bên trong sẽ gặp tình cảnh như thế nào…

Người phụ trách đi vào trước, lập tức bịt mũi lại: “Khụ khụ khụ, đây là mùi gì vậy? Ôi trời, tôi không chịu được rồi, nước mắt cứ chảy ra ngoài, đầu óc choáng váng.”

Anh ta muốn mở cửa sổ, nhưng phát hiện cửa sổ đã bị người đóng chặt, hơn nữa cánh nào cũng kín mít: “Ông trời ơi, là đứa nào đóng kín cửa sổ vậy?”

Vân Miểu muốn bước vào theo thì bị Lục Chinh kéo ngón tay lại: “Em đợi một lát.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu: “Được.”

Lục Chinh nhắc nhở người của bộ phận kỹ thuật đeo khẩu trang và mặt nạ phòng độc, rồi mới đi vào.

Người phụ trách kia vừa nhìn thấy người chuyên nghiệp đều mang đồ bảo hộ, bỗng chốc ý thức được mùi này rất có khả năng có độc. Anh ta chạy thẳng ra cửa, va phải ánh mắt tràn đầy phán xét của Lục Chinh, lại liều mình đi vào…

Bộ phận kỹ thuật sử dụng quỳ tím làm những giám định liên quan, căn bản đã có kết luận.

Cuối cùng mùi trong căn phòng đã bay đi gần hết, Lục Chinh mới dắt tay Vân Miểu đi vào.

“Mùi tỏa ra trong cốc becher là gì?” Lục Chinh hỏi.

“Là Hypochlorite. Tính chất hóa học của Hypochlorite vô cùng không ổn định, sau khi gặp nhiệt độ nóng sẽ bộc phát lượng lớn chất khí axit hipoclorơ trong thời gian ngắn, thậm chí còn có độc.”

Vân Miểu: “Tôi dập tắt đèn cồn rồi, nhưng mùi kia vẫn còn.”

“Sau khi ông ta cho Hypochlorite nồng độ cao vào trong cốc becher, có lẽ cùng lúc đó còn đổ thêm lượng lớn nước khoáng, cho dù đèn cồn dừng đốt, cũng không ảnh hưởng đến việc khí độc duy trì ở nồng độ cao.”

Lục Chinh sờ nhiệt độ của cốc becher kia, vẫn còn ấm, tốc độ phân giải của Hypochlorite đã chậm lại.

“Bao lâu sẽ trúng độc?” Vân Miểu hỏi.


“Thông thường nồng độ 3000mg/m2 là có thể trúng độc rồi, dựa vào diện tích và mức độ đóng kín của căn phòng này, cùng lắm mười lăm phút sẽ trúng độc mức độ nhẹ, nửa tiếng sẽ trúng độc độ nặng thậm chí là tử vong. Đương nhiên, nếu lượng Hypochlorite đủ nhiều, thời gian sẽ càng ngắn hơn, có một số người thể chất kém một chút, mười phút thì cơ quan khí quản toàn thân đã suy kiệt.” .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Lục Chinh siết chặt nắm đấm.

Vân Miểu cũng cảm nhận được cơ bắp siết chặt của anh, cô thò tay qua, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh.

Lục Chinh lấy lại tinh thần, nắm lại tay cô.

Bộ phận kỹ thuật lấy hết dấu vân tay trên bàn, cửa sổ, cửa và cả những dụng cụ thí nghiệm.

Sau khi ra khỏi trường đại học Thông Giang, Lục Chinh vẫn không yên tâm. Anh đưa Vân Miểu đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, xác định cô không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.

Trời đã tối sầm, cửa sổ xe mở ra, gió đêm ẩm ướt thổi vào, ánh sáng trong xe hơi u ám.

Khi dừng lại ở đèn xanh đèn đỏ, Lục Chinh châm điếu thuốc, dựa vào thành cửa sổ hít vài hơi. Trong bóng đêm, đôi mắt kia được mạ lên một ánh sáng tối tăm, ngược lại với đốm lửa đỏ rực trên ngón tay anh.

Một lúc lâu, bỗng nhiên anh đưa tay qua, ngón tay nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay của cô: “Miểu Miểu, anh có chút ích kỷ, không muốn em mạo hiểm nữa.”

Vân Miểu: “Nhưng bây giờ đã không phải chúng ta có thể quyết định nữa.”

Người kia muốn lấy mạng của cô, cô không tham gia điều tra cũng sẽ có kết cục giống hệt. Chỉ có tìm được ông ta mới có thể kết thúc trò chơi này.

Lục Chinh: “Bắt đầu từ hôm nay, em đừng rời khỏi tầm mắt của anh.”

Vân Miểu cố ý trêu chọc anh: “Vậy ngủ thì sao? Cũng ở cùng nhau à?”

Lục Chinh khẽ cười: “Ừ, đề nghị không tồi!”

Vân Miểu: “Anh có thể kiềm chế được?”

Lục Chinh ném điếu thuốc trong tay ra ngoài cửa sổ: “Miểu Miểu, sổ hộ khẩu của em còn ở nhà anh, ngày mai thứ sáu, nếu đi đăng ký kết hôn thì vừa đúng lúc.”

Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Sao sổ hộ khẩu của em lại ở nhà anh?”

Lục Chinh: “Năm đó bà nội đưa cho anh, em ra nước ngoài lại không cần những thứ này. Đến khi về nước, em cũng không tìm anh lấy.”

“Lục Chinh, anh xấu xa quá rồi, mới yêu nhau có mấy ngày đã muốn lừa em kết hôn.”

Giọng nói của Lục Chinh trầm thấp: “Ừ, chú lớn tuổi rồi, nôn nóng.”

Vân Miểu nhìn màn đêm đen ở phía xa: “Vẫn nên tìm ông ta đi, em không muốn ngày nào đó anh trở thành kẻ góa vợ, vậy sẽ ảnh hưởng giá cả thị trường của anh.”

Trái tim Lục Chinh thắt lại, lập tức nắm chặt tay cô: “Nói lung tung.”

Hai người quay trở lại đội cảnh sát, kết quả giám định của bộ phận kỹ thuật đã có cả rồi.

Dấu vân tay có trên chai oxit cacbon đã tìm được mẫu so sánh trong kho số liệu.

Là của Dương Viên.

Bình Luận (0)
Comment