Khi Anh Gặp Em

Chương 18

Tối hôm trước gần như là không chợp mắt, ban ngày lại dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần, Tử Quan vừa ngủ đã ngủ rất sâu. Mãi đến tận sáng sớm, cô mới bị y tá đến kiểm tra phòng đánh thức dậy, đèn trong phòng bệnh rất sáng.

“Anh ấy đã hạ sốt chưa ạ?” Tử Quan đứng cạnh giường hỏi.

“Đỡ hơn tối qua rồi nhưng vẫn chưa dứt hẳn.” Cô y tá nói với vẻ an ủi cô: “Trước đợt chữa trị viêm phổi ba ngày nhiệt độ cơ thể phải thật bình thường mới được, cứ truyền nước thì sẽ bớt sốt.”

Tiêu Trí Viễn cặp nhiệt độ xong thì nhắm mắt lại luôn, không nói câu nào.

Quầng mắt anh hơi thâm dưới cặp lông mi cong dài, vì bị bệnh nên gương mặt có phần hõm lại, tối qua không biết ngủ được mấy tiếng? Tử Quan sắp xếp lại đám giấy tờ giúp anh, cố gắng không làm anh thức giấc, nhón chân bước ra khỏi phòng bệnh.

Tối qua mưa rất to nên khí trời hôm nay cực kì sáng sủa. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ông mặt trời ló ra hết cỡ chiếu xuống nhân gian những tia nắng mới đỏ tía, làm cho Tử Quan nhớ tới chiếc lư hương bằng gốm sứ cổ từ thời Tống mà lão gia cất giấu trong nhà, nó cũng nhiều màu sắc sặc sỡ như vậy, nhưng đặc biệt màu sắc có thể biến đổi rất kì ảo, hết rực rỡ rồi lại trầm lắng.

Cô lái xe về nhà, ở ngoài khu nhà cô dừng lại mua một phần cháo trứng muối thịt nạc được đóng gói sẵn ở nhà hàng mà Tiêu Trí Viễn thích ăn nhất, rồi vội vã cầm cháo nóng quay về bệnh viện.

Nhưng trong phòng bệnh lại không có ai, chỉ còn lại chiếc giường với tấm drap xô lệch, thiếu ngay ngắn. Tử Quan giật mình: “Tiêu Trí Viễn?”

Anh ló mặt ra từ nhà WC, bàn chải đánh răng vẫn còn ngậm trong miệng: “Hửm?”

Tóc anh hơi rối, bên miệng đầy bọt kem đánh răng trắng tinh, nhưng vì tinh thần không tốt nên trong giọng nói cũng có một chút mệt mỏi.

“Sao anh dậy sớm vậy?” Tử Quan nhìn đồng hồ, mới có hơn bảy giờ thôi mà, “Không ngủ thêm chút nữa đi?”

Anh ậm ừ: “Bận” rồi quay đầu vào tiếp tục đánh răng.

Rửa mặt xong, lúc Tiêu Trí Viễn từ trong nhà WC bước ra thì cả người đã sáng sủa hơn nhiều – dù trên người chỉ là bộ quần áo bệnh nhân nhàu nhĩ nhưng trong ánh mắt vẫn là phong thái tiêu diêu tự tại thường ngày, nếu thỉnh thoảng không ho lên một tiếng thì có lẽ Tử Quan sẽ tưởng rằng anh đã hoàn toàn khỏi bệnh.

“Không phải anh định ra ngoài đấy chứ?” Tử Quan múc cháo ra.

“Hẹn khách hàng, không gặp không được.” Anh nói qua loa, “Nói chuyện xong anh sẽ về kiểm tra lại.”

“Không được!” Tử Quan tiến đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt là vẻ kiên quyết khác thường, “Hôm nay mới là ngày đầu tiên nằm viện.”

“Đừng lộn xộn nữa.” Anh mỉm cười xoa đầu cô, “Anh biết chừng mực.”

“Nếu anh biết chừng mực thì hôm qua đã không đội mưa đâm vào Porsche của người ta.” Tử Quan giận dữ, “Tóm lại là có em ở đây, anh đừng hòng bước ra khỏi cửa bệnh viện.”

Anh chớp mắt nhìn cô, hàng mi dài, ánh mắt đẹp không hề có vẻ khó chịu: “Em đang quan tâm đến anh?”

Tử Quan né tránh: “Em đã xin nghỉ rồi, hôm nay sẽ ở bệnh viện trông nom anh, anh đừng có chạy lung tung.”

“Vợ à, anh thực sự có việc rất quan trọng cần làm.” Tiêu Trí Viễn mỉm cười nói, “Thôi thì em cho anh ba tiếng nhé?”

Vợ?

Thật sự là sốt cao đến hỏng não rồi ư? Cô nhíu mày - kết hôn được bốn năm, anh lúc bình thường sẽ gọi cô là “Tử Quan”, lúc tức giận sẽ gọi là “Tang Tử Quan!”; lúc châm chọc thì là “Tiêu phu nhân” – nhưng chưa bao giờ gọi là “vợ” cả.

Nếu là bình thường cô nhất định sẽ coi như không nghe thấy. Nhưng hôm nay… Tử Quan quyết định kìm nén, cố nói lý với anh: “Thôi thì nghe ý kiến bác sĩ vậy, nếu bác sĩ đồng ý em cũng chẳng có ý kiến gì.”

Trong con ngươi đen láy thâm thúy có một chút ranh ma lóe lên, trên khóe môi Tiêu Trí Viễn là nụ cười khi đã thành công: “OK”

Không biết anh dùng cách gì mà bác sĩ lại có thể bật đèn xanh cho anh, bác sĩ chỉ nói phải trở về trước buổi trưa. Tử Quan thấy anh thay quần áo, dù thế nào cũng vẫn lo lắng: “Em đi với anh nhé?”

Anh đang đóng cúc áo, nghe thấy vậy tay anh lập tức khựng lại, suýt nữa tưởng rằng bản thân nghe nhầm: “Gì cơ?”

“Em đưa anh đi!” Tử Quan nhìn bệnh án được treo trên đầu giường anh, “Anh vẫn đang sốt, em hơi lo.”

Anh cong môi, nụ cười rất đẹp: “Anh đang “thụ sủng nhược kinh”.” (sợ hãi vì được sủng ái)

Xe đi ra khỏi bệnh viện, vẫn là đi về phía ngoại ô.

Tử Quan hơi lo cho sức khỏe của anh, vì vậy cô liên tục liếc về phía anh, dường như là muốn xác định anh có khả năng sẽ ngất xỉu hay không: “Không đi đến công ty à?”

“Ừ!” Anh vẫn bị ho, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, chắc là anh đã nhận ra sự lo lắng của cô nên quay đầu lại rồi nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không hôn mê nữa đâu. Lát nữa anh đi gặp khách hàng, em ở lại đây tắm suối nước nóng nhé, không lâu đâu.”

“Chuyện thu mua sao rồi?” Tử Quan cũng đã xem tin tức, theo như phân tích của giới truyền thông thì tình hình của Thượng Duy không được xem là lạc quan, “Anh quyết định mặc kệ mọi thứ ư?”

“Ừ.” Anh trả lời rất lấp lửng, hoặc là không nghe cô nói nên trả lời cho có mà thôi.

Đang nói chuyện thì xe dừng lại. Iris đứng ở trước cửa khu du lịch suối nước nóng, tiến nhanh về phía này, lên tiếng chào hỏi họ.

“Sếp Tiêu, sức khỏe anh không vấn đề gì chứ?” Cô nàng nhỏ giọng nói, “Thực ra, anh cũng không cần đích thân làm nhiều việc thế đâu, đã có giám đốc Trần ở đây, sức khỏe quan trọng hơn.”

“Không sao đâu.” Khuôn mặt Tiêu Trí Viễn có vẻ rất hứng khởi, “Không thấy tôi mang theo bên mình một bác sĩ chăm sóc riêng hay sao?”

Tử Quan tức giận mà lườm anh: “Anh nói chuyện nhanh nhanh lên một chút rồi quay lại bệnh viện ngay, em vào phòng khách chờ anh.”

Suối nước nóng tỏa ra những làn khói dày đặc, áo choàng tắm đặt bên cạnh, ngay cả dép cũng rất sạch sẽ, những ly rượu được rót đầy, phía đối diện bên ngoài là cảnh núi non hùng vĩ.

Nhưng Tử Quan hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, cô chỉ ngồi lên giường xem TV, rồi cầm một chiếc cặp nhiệt độ và thuốc ra khỏi phòng.

Tiêu Trí Viễn đang họp trong phòng họp nhỏ trên tầng hai, Iris đi xuống cầu thang: “Xem chừng còn phải một lúc nữa mới xong.”

“Cô đem thuốc vào cho anh ấy đi.” Tử Quan thì thầm dặn dò “Nhất định phải ép anh ấy uống hết nhé?”

Iris đầy vẻ khó hiểu nhìn cô một cái: “Được.”

“Sao vậy?” Tử Quan lúng túng nhìn cô nàng, “Có gì buồn cười à?”

“Lần đầu tiên tôi trông thấy chị… Ừm, quan tâm anh ấy.”

“Tôi là thấy anh ấy bị bệnh nên mới rủ lòng thương đấy.” Tử Quan nghiêng đầu đi, chối bay chối biến.

Iris cầm thuốc đi lên tầng trên, Tử Quan đang định quay về phòng khách thì ngoài cửa có tiếng bước chân. Quay đầu lại liền trông thấy Tiểu Chu cùng một người lạ đang đi vào. Cô trốn không được bèn đứng tại chỗ gật đầu, mỉm cười với Tiểu Chu. Về phần người lạ kia, có lẽ người đó cũng không biết cô, trợ lý của Tiêu Trí Viễn trước giờ đều có rất nhiều người, những người kia không biết cô là ai cũng không có gì là lạ.

“Sếp Đổng, mời đi bên này, sếp Tiêu đang ở trong phòng họp trên đó…” Tiểu Chu dẫn người khách bên cạnh đi lên cầu thang, bất ngờ người khách ấy lại vòng lại, đi thẳng về phía Tử Quan.

“Cô Hạ, đã lâu không gặp!” Ngữ khí của người đó dường như là rất thân thiết, còn vươn tay ra với Tử Quan nữa.

Tử Quan mặt mày cứng đờ, “Ông nhận nhầm người rồi, tôi không phải họ Hạ.”

“Ồ? Cô là thư ký của sếp Tiêu phải không? Trước đây chúng ta đã gặp mặt rồi, còn từng uống rượu nữa, cô Hạ nghìn chén không say, tửu lượng rất tốt nha.”

“Đúng là ông nhận nhầm người rồi.” Tử Quan rất thản nhiên nói tiếp, “Tôi họ Tang.”

Cuối cùng vẫn là ông ta lên lầu cùng Tiểu Chu, Tử Quan vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Trí Viễn hơi cúi người, dựa vào tay vịn cầu thang, trong im lặng, anh đã thu tất cả diễn biến vừa rồi vào mắt. Tử Quan định coi như không thấy anh nên quay người về phòng, đứng xa như vậy nhưng cô nghe thấy rất rõ tiếng thăm hỏi rất xã giao của Tiêu Trí Viễn.

Sếp Đổng này là vị khách rất quan trọng ư? Nếu không phải vậy thì vì sao Tiêu Trí Viễn lại không quản bệnh tật mà tự mình tới đón tiếp?

Trong lòng Tử Quan bề bộn, tuy mắt thì chăm chú xem TV nhưng chẳng xem được bất cứ thứ gì.

Cộc cộc cộc.

Tử Quan đứng dậy đi mở cửa, trông thấy Iris đứng bên ngoài: “Hoa quả này cho chị đấy.”

Tử Quan kéo cô vào nói chuyện phiếm, rất tự nhiên, trọng tâm câu chuyện đi tới chuyện bạn trai: “Tiêu Trí Viễn nói cô có bạn trai rồi?”

Mặt Iris co rúm: “Là sếp Tiêu nói sao?”

“Là thật à?” Tử Quan cười tủm tỉm, “Để tôi đi nói với anh ấy, sau tám giờ tối không nên làm phiền đến cô nữa, cho cô nhiều thời gian yêu đương.”

“Vậy tiền lương sếp Tiêu trả cho tôi sẽ phải làm sao?” Iris đã hồi phục vẻ bình thản, mỉm cười nói: “Hơn nữa, sếp Tiêu vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi.”

Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Iris đứng lên, “Tôi đi xem họ đã xong chưa.”

Tiêu Trí Viễn làm xong việc, Tử Quan ngồi xe cùng anh đi thẳng về bệnh viện. Có lẽ là công việc bàn bạc rất thuận lợi nên tuy vẻ mặt anh có chút mỏi mệt nhưng tâm trạng vẫn thật tốt.

Tử Quan kiểm tra thân nhiệt anh trên xe, vẫn sốt cao như trước, cô lo lắng nhìn anh: “Có thấy tim đau không?”

Anh lắc đầu, đưa tay ngăn việc cô đi tìm thuốc, nói: “Sắp về đến bệnh viện rồi.”

Tử Quan nhìn bờ môi dãn ra của anh, nụ cười cũng chỉ nhàn nhạt nhưng đầy dịu dàng, trái tim cô lại đập nhanh và loạn nhịp… Mãi đến lúc anh khẽ nhéo tay cô cô mới giật mình hoàn hồn: “Người ban nãy đã tưởng em là chị ấy đấy.”

Nụ cười của anh dần khép lại, chậm rãi buông tay cô, mắt nhìn thẳng về phía trước, “Chúng ta lúc trước đã thỏa thuận rồi mà.”

Tử Quan im lặng một lát rồi khẽ nói: “Xin lỗi.”

Họ đã thỏa thuận với nhau rằng sẽ không bao giờ nhắc đến người này.
Bình Luận (0)
Comment