Khi Anh Không Còn Yêu

Chương 24

Một người đàn ông ôm một người phụ nữ, nói với bố cô ấy, anh ấy đang theo đuổi cô ấy, muốn đưa cô ấy đi.

May mà bố tôi và Hứa Minh Trạch đã quen biết nhau nhiều năm, vì thế mới không trực tiếp đuổi người đi.

Giọng anh ấy trầm thấp mạnh mẽ, đối diện với sự khó xử của bố tôi, không kiêu ngạo không tự ti, lời nói chân thành, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.

Hóa ra, bác sĩ Vương là do Hứa Minh Trạch tự mình đến nhờ. Ban đầu tôi đã thắc mắc tại sao một người ở trên đỉnh trong ngành y như vậy lại đồng ý tiếp nhận một bệnh nhân nhỏ bé như tôi, hơn nữa chi phí chữa trị cũng không cao.

Hứa Minh Trạch thực sự là một người rất tốt. Một người đàn ông xuất sắc như vậy, tôi không xứng có được.

Từ khi tôi gặp nạn, bố tôi luôn lo lắng về chuyện hôn nhân của tôi. Giờ có một người đáng tin cậy, gia thế lẫn dung mạo đều tuyệt vời như vậy. Anh lại là một tinh anh trong xã hội, chân thành theo đuổi tôi, sao bố tôi có thể không động lòng chứ?

Thậm chí người này còn hứa rằng, nếu sau này kết hôn, toàn bộ tài sản của anh ấy sẽ chuyển sang tên tôi.

Để bố tôi yên tâm, anh ấy còn hứa mỗi ngày sẽ đưa tôi về nhà ăn cơm một bữa.

Hứa Minh Trạch đã đưa tôi đi, bế tôi rời khỏi trước mặt Lục Xuyên Tịch. Nhìn ánh mắt kinh ngạc không thể tin được của anh ta, tôi cảm nhận được một chút cảm giác sung sướng của sự trả thù.

Nhưng tôi lại cảm thấy rất buồn, đến giờ phút này, anh ta vẫn câm như hến, không chịu thổ lộ nửa lời với bố tôi và dì Lục, ẩn mình trong vỏ bọc của “anh trai”, bất động trước mưa gió.

Em gái Hứa Minh Trạch tình nguyện làm tài xế, để ghế sau cho tôi và anh ấy, nhưng anh ấy chỉ bảo tôi ngủ một giấc, đừng nghĩ gì nữa.

Khi tôi tỉnh dậy, em gái Hứa đã về trường, trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính chớp nháy.

“Vi Vi, em thấy đỡ hơn chưa?”

Hứa Minh Trạch đóng máy tính lại, bật đèn đầu giường, lại sờ trán tôi.

“Em…”

“Chiều nay em bị sốt, bây giờ xem ra đã đỡ nhiều rồi, dậy ăn chút gì đi, anh hâm nóng lại cho em.”

“Anh Hứa, em…”

Thấy anh định bước ra khỏi phòng khách, tôi phải lên tiếng gọi anh lại.

“Anh Hứa, đợi em tìm được nhà, em sẽ lập tức chuyển đi. Cảm ơn anh đã cho em ở nhờ trong thời gian này.”

“Vi Vi, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”

Anh ấy nhìn tôi một cách bình thản, ánh mắt sáng như trăng, như đang chờ tôi nói ra điều gì đó.

“Anh Hứa, em, xin lỗi, em…”

Nói đến đây, tôi đột nhiên bật khóc, không thể nói thêm câu nào.

Hứa Minh Trạch đột nhiên cười, anh ấy bước tới ôm tôi, thấp giọng nói:

“Vi Vi, em không cần cảm thấy áy náy, giúp em là hoàn toàn do anh tình nguyện.”

“Nếu em nghĩ em đã lợi dụng anh để đạt được mục đích, thì anh cũng không phải không lợi dụng gì.”

“Anh đã lợi dụng tình yêu của bố em, lợi dụng sự gấp gáp của em để thoát khỏi tình trạng hiện giờ. Trước mặt em và bố em, anh đã bày tỏ tình cảm, vừa để bố em chấp nhận, vừa để em hoàn toàn hiểu rõ lòng anh.”

“Vì vậy, Vi Vi, so với em, anh cũng không cao thượng hơn đâu.”

Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

“Có lẽ, chúng ta sinh ra là để dành cho nhau.”

“Nếu vậy, Vi Vi, hãy cứ tiếp tục lợi dụng anh, lợi dụng anh để bước ra khỏi trầm cảm, thoát khỏi Lục Xuyên Tịch, thậm chí báo thù anh ta cũng được. Hãy để anh cảm thấy em cần anh, phụ thuộc vào anh, nếu cuối cùng em quen với điều đó, thì với anh mà nói, đó chính là may mắn lớn nhất.”

“Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa anh Hứa cũng khóc theo đấy, dậy ăn cơm đi.”

Cánh cửa khép lại, tôi trốn trong chăn khóc không thành tiếng.

Tại sao tôi lại gặp Hứa Minh Trạch trong hoàn cảnh thế này chứ?

Bình Luận (0)
Comment