Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 70

Từ Qua vốn tưởng rằng tối nay Lục Thịnh sẽ đến, kết quả ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Tình yêu cuồng nhiệt của Từ Qua bị dập tắt trong nháy mắt, vị trí vết thương hiểm hóc, cô không có cách nào xoay người, chỉ có thể trằn trọc nhìn trần nhà ảm đạm.
Ngày hôm sau Từ Qua bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đầu óc còn mơ màng, cô đặt điện thoại lên tai, bắt máy theo bản năng, "Tôi là Từ Qua."
"Sáng nay Từ tổng ngất xỉu ở khách sạn, bây giờ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu."
Từ Qua mê man mấy giây, mở mắt ra, "Từ tổng nào cơ?"
"Bố cô."
Đầu Từ Qua ong ong rồi nổ tung, trống rỗng.
"Xuất huyết não, ông ấy đột nhiên ngất xỉu, tình huống rất nghiêm trọng."
Thời gian trầm mặc dài dằng dặc, Từ Qua nghe thấy giọng nói của mình, "... Bệnh viện nào?"
"Ở cùng bệnh viện với cô, chúng tôi đang ở khách sạn gần đó."
Cúp điện thoại, Từ Qua vẫn mê man, cô để điện thoại xuống, định ngồi dậy thì bị điều dưỡng giữ chặt bả vai, "Cháu làm gì thế? Vết thương vỡ ra đấy."
Từ Qua ngẩng đầu nhìn điều dưỡng.
"Cháu sao thế? Xảy ra chuyện gì thế?" Sắc mặt Từ Qua trắng bệch, mặt đầy nước mắt.
"Dì gọi điện cho bạn trai của cháu, cháu đừng đừng nhúc nhích."
Từ Qua nắm chặt chăn khiến chăn nhăn thành nếp, cô nhìn điều dưỡng chăm chú. Từ Qua không biết bây giờ mình phải làm gì, nên phản ứng thế nào, cô cứ nhìn người trước mặt, không nghe thấy bà ấy đang nói gì, cũng không đoán được bà ấy đang làm gì, cô chỉ ngẩn người nhìn bà ấy.
Mãi đến lúc điều dưỡng đặt điện thoại bên tai Từ Qua, trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc, "Từ Qua, xảy ra chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì thế?"
Nước mắt Từ Qua tuôn trào, cổ họng nghẹn ngào.
"Em nghe thấy anh nói gì không? Từ Qua?" Lục Thịnh nôn nóng, "Anh sẽ đến ngay."
"Bố em xảy ra chuyện." Tinh thần Từ Qua sụp đổ, Lục Thịnh trở thành cọng cỏ cuối cùng của cô, "Bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, anh không cần qua vội, cứ đi làm việc của anh đi. Em sẽ qua nhìn ông ấy."
"Em nằm yên đó, em đã như vậy đi nhìn cái gì?" Lục Thịnh cao giọng, giọng điệu nghiêm khắc, "Không được đi loạn, anh sẽ đến ngay."
Từ Qua hít mũi, giọng nói nghẹn ngào, cô bối rối không biết phải làm sao, "Lục Thịnh —— "
"Nghe lời, đừng nóng vội. Ba em đang ở bệnh viện nào? Tình hình cụ thể ra sao?"
"Ở cùng bệnh viện với em." Từ Qua hít sâu một hơi, điều hòa cảm xúc, cố gắng nhớ lại những gì người phụ nữ kia vừa nói, "Có lẽ phải phẫu thuật ngay."
"Được." Lục Thịnh nói, "Em đừng vội, anh đến đó xem."
Điện thoại bị cúp máy, Từ Qua nhìn màn hình điện thoại, chỉ cảm thấy trời đất đều tối đen, không có một tia sáng.
"Cháu gái?"
Điều dưỡng gọi mấy lần Từ Qua mới hoàn hồn, trả lại di động rồi lau mặt, "Cháu muốn yên tĩnh một lúc, cháu sẽ không đùa giỡn với cơ thể của mình đâu."
"Vậy được."
Điều dưỡng rời đi, Từ Qua kéo chăn che mặt, cô không biết bây giờ mình phải làm gì.
Bọn họ đã xem hết đống CD, phát hiện một cái CD đáng nghi trong số đó. Nội dung bên trong vô cùng ít ỏi, chỉ có hai hàng số.
Lục Thịnh tiến vào phòng thẩm vấn lần nữa, nhìn Chu Trạch ngồi ở đối diện, hắn vẫn cúi đầu như cũ, giữ nguyên dáng vẻ dầu muối không ăn. Lục Thịnh đặt đĩa CD lên bàn, mở miệng, "Đây là đồ của anh?"
Chu Trạch ngẩng đầu liếc qua, ánh mắt khẽ động, lập tức khôi phục bình thường, "Cái gì?"
Lục Thịnh cầm CD lật xem, nói, "Anh lưu vào mà anh không biết nó là cái gì?"
Chu Trạch rời ánh mắt, "Tôi không biết anh đang nói gì."
Lưu Dương nghiêng đầu nhìn Lục Thịnh, Lục Thịnh đứng dậy, "Tạm ngừng thẩm vấn."
Anh cầm CD đi ra ngoài, Lưu Dương cũng đi theo, nói, "Dãy số ở trong đó có ý nghĩa gì? Mật mã hay là cái gì khác?"
"Điều tra thêm xem có tài liệu ẩn nào không." Lục Thịnh đưa CD cho Lưu Dương, nói, "Máy tính của hắn có tài liệu ẩn khác không?"
"Không có, chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều lần."
"Những CD khác gì sao?"
Lưu Dương lắc đầu.
Lưu Dương đau đầu nhìn chằm chằm dãy số này, dãy số ở hàng thứ hai còn có xen lẫn chữ cái, rốt cuộc nó đại biểu cho cái gì? Cái CD này mới được lưu dữ liệu vào, bọn họ đã thẩm vấn mẹ Chu Trạch, căn nhà đó ngoại trừ Chu Trạch thì không có ai đến, đây chính là đồ của Chu Trạch.
"Là một loại mật mã chúng ta không biết sao?"
Lục Thịnh nhìn dãy số, nhíu mày nửa ngày, "Tôi đến bệnh viện đã, lát nữa nói tiếp."
"Bên Từ Qua có việc?"
"Không phải, chuyện khác."
Lục Thịnh đi thẳng đến bãi đỗ xe, lên xe nổ máy lái ra ngoài, dãy số này có ý nghĩa gì? Ba Từ Qua thế nào rồi? Trong điện thoại cảm xúc của Từ Qua không hề ổn định.
Lục Thịnh sợ cô lại xảy ra chuyện.
Trên đường đi bị kẹt xe, Lục Thịnh đến bệnh viện đã là mười giờ, anh đỗ xe rồi bước nhanh về phía phòng cấp cứu.
Anh chợt dừng bước, vội quay người nhìn thấy Hạ Hầu Ngọc đang ở cổng bệnh viện. Lục Thịnh hơi nhíu mày, anh ta đến bệnh viện làm gì?
Còn đang suy nghĩ, Hạ Hầu Ngọc đã rời khỏi tầm mắt của anh.
Đối với Hạ Hầu Ngọc, Lục Thịnh vẫn chưa hiểu rõ vài chuyện nên anh không đuổi theo. Lục Thịnh rời mắt, tiếp tục đi về phía khoa cấp cứu. Bước vào khoa cấp cứu, anh vừa định gọi cho Từ Qua thì trông thấy người phụ nữ gọi là trợ lý sinh hoạt vẫn luôn đi theo Từ Phú Xuân.
Lục Thịnh bước thẳng đến, vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác, anh khẽ giật mình, "Tô Nhiên?"
Tô Nhiên đột nhiên nhìn thấy Lục Thịnh cũng ngẩn người, cô lập tức hoàn hồn, vuốt tóc mai cười gượng, "Sao anh lại ở đây?"
Tô Nhiên là bạn gái cũ của Hạ Hầu Ngọc, bọn họ yêu nhau từ hồi học cấp 3, đã từng là một cặp đôi truyền thuyết. Chỉ là sau khi tốt nghiệp bọn họ liền chia tay, Lục Thịnh không gặp lại Tô Nhiên nữa.
Bây giờ Tô Nhiên lại đứng chung với người phụ nữ kia, nhưng gương mặt hai người đều ẩn chứa địch ý. Lục Thịnh có một suy đoán to gan, mở miệng nói, "Từ Qua là bạn gái của tôi."
Hiển nhiên Tô Nhiên cũng bất ngờ, cô im lặng mấy giây mới hoàn hồn, cười lúng túng, "Tôi chưa nghe Tiểu Qua nói, không biết hai người đang yêu nhau."
Tô Nhiên lấy bố Từ Qua, bây giờ là mẹ kế của Từ Qua.
Lục Thịnh thực sự không biết phải nói tiếp về đề tài này thế nào, quay đầu nói với trợ lý, "Tình huống bây giờ thế nào?"
"Đột nhiên xuất huyết não, vừa được đưa vào phòng phẫu thuật." Trợ lý nhìn Lục Thịnh, lại nhìn Tô Nhiên, muốn nói lại thôi, "Từ tiểu thư không đến sao?"
"Sức khỏe cô ấy không tốt."
Trợ lý đứng đợi một lát, nói, "Thời gian phẫu thuật còn rất dài, tôi đi ra ngoài một lát rồi quay lại."
Trợ lý rời đi, trong hành lang chỉ còn lại Lục Thịnh và Tô Nhiên, Lục Thịnh mở miệng, "Vừa nãy tôi nhìn thấy Hạ Hầu Ngọc."
Sắc mặt Tô Nhiên biến đổi, lập tức nói, "Sáng nay tôi nhận được điện thoại liền vội vàng chạy từ thành phố B đến, tình cờ gặp Hạ Hầu ở sân bay. Anh ấy tiện đường đưa tôi đến đây."
Hạ Hầu Ngọc đến bệnh viện là vì Tô Nhiên.
"Cô... kết hôn lúc nào?" Tô Nhiên nói thời gian, khi đó mẹ Từ Qua vừa qua đời. Lục Thịnh đút một tay vào túi quần, đứng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật.
"Mẹ."
Sau lưng vang lên tiếng gọi, Lục Thịnh quay đầu nhìn thấy một bé trai đang chạy đến, anh lùi về sau một bước tránh đi, bé trai chạy đến ôm Tô Nhiên. Một người phụ nữ trung niên đi theo cách đó không xa, vừa thở vừa nói, "Đứa bé chạy nhanh quá."
Tô Nhiên nắm chặt tay đứa bé, nhìn Lục Thịnh, "Đây là con trai tôi." Bé trai không biểu đạt thiện ý với Lục Thịnh mà trừng mắt nhìn anh, núp sau lưng Tô Nhiên.
"Cục cưng, gọi chú —— anh đi."
Bé trai làm mặt quỷ với Lục Thịnh, không hề chào anh.
"Con cô bao nhiêu tuổi?" Lục Thịnh hỏi.
"Bảy tuổi."
Đứa bé bảy tuổi, vậy là cô ta mang bầu trước khi vợ Từ Phú Xuân qua đời?
Đứa bé giống Tô Nhiên, chỉ có hàng lông mày hơi giống Từ Phú Xuân.
Lục Thịnh gửi tin nhắn cho Trương Vũ, "Chuyện hôm qua anh muốn cậu điều tra, làm đến đâu rồi?"
"Em đã gửi đến hòm thư của anh."
Lục Thịnh bấm điện thoại đăng nhập hòm thư, Tô Nhiên không ngừng dò xét Lục Thịnh, thời gian không để lại dấu vết trên người Lục Thịnh, trông anh vẫn giống như năm đó.
"Bây giờ Từ Qua thế nào?"
Lục Thịnh ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Tô Nhiên, "Vẫn ổn."
"Nghe nói cô ấy xảy ra chuyện, tôi vốn định đến thăm nhưng bố cô ấy không đồng ý, tôi không thể làm gì khác..." Tô Nhiên nói rồi cười, giơ tay vuốt tóc mai, "Tôi không xứng với chức."
Lục Thịnh không muốn nói tiếp chuyện này với cô ta nữa, anh chuyển đề tài, "Phẫu thuật mất bao lâu?"
"Bác sĩ nói bảo phải mất ba, bốn tiếng. Anh bận thì đi trước đi."
Điện thoại của Lục Thịnh đổ chuông ngay lúc này, Lục Thịnh chỉ chỉ điện thoại, ra hiệu, "Tôi nghe điện thoại."
Lục Thịnh rời đi, sắc mặt Tô Nhiên khó coi, lộ ra vẻ âm trầm. Cô lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nhanh chóng gửi tin nhắn, "Em gặp Lục Thịnh, anh ta là bạn trai của con gái Từ Phú Xuân."
Gửi xong tin nhắn, Tô Nhiên nắm điện thoại trong lòng bàn tay, mím chặt môi.
"Mẹ?" Bé trai ngẩng đầu gọi cô.
"Ra bên kia chơi." Tô Nhiên thay đổi sắc mặt, tức giận mắng cậu bé, ôm cánh tay đi đến cạnh cửa sổ, cắn móng tay. Điện thoại đổ chuông, cô vội vàng bắt máy.
"Làm việc theo kế hoạch, đừng hoảng hốt." Giọng của anh vẫn dịu dàng như trước kia, có tác dụng trấn an lòng người.
"Liệu anh ta có phát hiện ra cái gì không?"
"Em sao thế?" Giọng Hạ Hầu Ngọc truyền ra từ điện thoại, bình tĩnh không lay động, "Em không làm gì hết nhớ không? Em không làm thì sợ cái gì? Phải đối mặt thế nào thì cứ làm thế đấy."
Tô Nhiên hít sâu một hơi, sắc mặt dịu xuống, "Vâng."
"Ở nơi đông người đừng gọi điện thoại cho anh." Hạ Hầu Ngọc nói, "Quan trọng nhất là nhớ đổi số điện thoại, đừng tự chui đầu vào rọ."
Tay Tô Nhiên đẫm mồ hôi, "Vâng."
"Gần đây chúng ta hạn chế gặp mặt để tránh rắc rối."
"Lỡ như..."
"Không có lỡ như." Hạ Hầu Ngọc nói, "Có anh ở đây, em không cần sợ, tất cả đều nằm trong kế hoạch."
Lần nào Hạ Hầu Ngọc cũng làm được thứ mà cô muốn, Hạ Hầu Ngọc chính là người không gì không làm được, lần nào anh cũng có cách giúp Tô Nhiên thoát khỏi khổ ải. Tô Nhiên, mày nhất định phải tin tưởng anh. Từ nay về sau, cô sẽ trở thành người sạch sẽ, không cần quấn lấy người đàn ông ghê tởm kia nữa.
Tô Nhiên nắm chặt điện thoại, cảm giác căng chặt khiến cô tỉnh táo đôi chút. Cô nghiến răng, ngày trước cô vì tiền bán tình yêu, bây giờ cô muốn mua lại tình yêu. "Sau khi mọi chuyện kết thúc... Chúng ta sẽ cao chạy xa bay, được chứ?"

Bình Luận (0)
Comment