Vào mùa mưa, thời tiết thay đổi nhanh, cơn mưa nhỏ tan thành sương mù, khiến không khí tràn ngập hơi nước mỏng manh.
Mặt đất lát bê tông loang lổ những vệt nước, dưới ánh sáng hiện lên lờ mờ, phản chiếu thành quầng sáng nhẹ.
Cố Ngữ Chân buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh, đứng yên tại chỗ chờ quay xong cảnh.
Từ xa, tiếng cười đùa náo nhiệt trên sân thể thao vọng lại, khiến người ta có ảo giác như quay trở về thời học sinh.
Cô quay đầu nhìn về phía các nam sinh đang chơi bóng rổ ở đằng xa, rồi lại thu hồi ánh mắt, cúi đầu dùng mũi chân khẽ chạm vào vũng nước nhỏ dưới đất, mặt nước mơ hồ phản chiếu hình bóng của cô.
Một cô gái trông như trợ lý chạy lúp xúp đến, đưa cho cô một chiếc cốc nước:
“Chân Chân, bên kia nói cảnh này quay xong là không cần quay bổ sung nữa, có thể về rồi. Chị có muốn vào xe đợi trước không?”
Cố Ngữ Chân lắc đầu, nhận lấy cốc nước, rút ống hút ra rồi cúi đầu uống một ngụm:
“Chị chờ ở đây cũng được.”
Tiểu Ngư nghe vậy cũng nhìn về phía sân bóng rổ, cảm thán một câu:
“Anh Phó Lê đẹp trai thật đấy, vừa rồi có rất nhiều cô gái nhìn anh ấy hét lên ấy. Tiếc là hồi em đi học chẳng gặp được kiểu nam thần như vậy, tuổi trẻ của em chẳng có gì sôi nổi cả.”
Cố Ngữ Chân uống nước chanh, chua chua ngọt ngọt. Cô liếc nhìn sân bóng rổ phía xa, rồi nhẹ giọng nói:
“Gặp được cũng chưa chắc là chuyện tốt…”
Tiểu Ngư ánh mắt đầy mơ mộng:
“Tất nhiên là chuyện tốt rồi! Nếu em mà gặp, tuổi trẻ của em coi như không uổng!”
Cố Ngữ Chân thì thào:
“Đợi đến khi em gặp rồi sẽ hiểu thôi.”
Khi thật sự biết rằng trên đời có người như vậy tồn tại, thì về sau sẽ chẳng còn ai lọt vào mắt được nữa.
Đã từng thấy được một mặt trời độc nhất vô nhị, thì dù có bao nhiêu ngôi sao, làm sao có thể lọt vào ánh nhìn được chứ?
Giọng cô rất nhỏ, Tiểu Ngư không nghe rõ cô nói gì, chỉ cảm thấy cô luôn mang một vẻ đẹp rất trầm lặng, toàn thân toát lên sự sạch sẽ và thuần khiết, yên tĩnh như một học sinh, mà lại là kiểu học sinh ngoan hay bị những nam sinh hư hỏng đẹp trai để ý.
Cô ấy nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Cố Ngữ Chân khi chơi game, hơi kinh ngạc:
“Chân Chân, chị chơi game giỏi quá! Chắc hồi đi học hay chơi lắm nhỉ? Vừa rồi chơi hay thật đấy, ban đầu đạo diễn còn lo cảnh đó phải tìm người biết chơi thật mới đóng được cơ.”
Cố Ngữ Chân cắn nhẹ ống hút, khẽ đáp:
“Cũng coi như là lúc trước thường chơi…”
Nhưng thật ra, thứ cô mê không phải là game… mà là người chơi game đó.
Hồi học cấp ba, cô hoàn toàn không biết chơi game.
Nhưng người đó thì biết chơi, mà lại chơi rất giỏi.
Anh không thích học, hay chơi game ngay trong lớp. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên màn hình, mỗi lần đều đánh cho đối thủ không ngóc đầu lên nổi.
Hồi đó, anh là bạn cùng bàn của cô. Mỗi lần chơi bóng rổ xong quay lại lớp, anh chẳng bao giờ gọi cô nhường chỗ, mà cứ tiện tay ném bóng ra sau lớp, rồi nhấc chân bước thẳng từ khoảng trống giữa lưng cô và ghế để vào chỗ.
Về sau thấy thế phiền quá, anh ném luôn cặp lên bàn cô, đổi chỗ với cô.
Anh ngồi ngoài, cô ngồi trong. Anh cũng chẳng sợ giáo viên phát hiện, cứ ngang nhiên chơi game.
Như thế, mỗi lần cô nhìn lên bảng, không thể tránh khỏi việc ánh mắt chạm vào anh, đôi khi, khóe mắt toàn là hình bóng anh.
Cô ngồi gần anh, trong lớp yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở đều đặn của anh, khiến cô không thể nào làm ngơ được.
Một lần, cô vô tình nhìn thấy tên nhân vật game của anh, là ba chữ cái tiếng Anh, nhìn một lần đã nhớ.
Lúc ấy cô bỗng nảy ra suy nghĩ: Nếu mình cũng chơi cùng một game với anh, thì có lẽ sẽ cảm thấy gần hơn một chút.
Cô đã luyện tập một thời gian, mới chơi được coi như tạm ổn, nhưng chưa bao giờ dám nói với ai.
Cô sợ người khác biết bí mật nho nhỏ này của mình.
Một lần tình cờ, cô gặp anh trong game.
Ba chữ viết tắt bằng tiếng Anh, đơn giản đến mức nhìn là nhận ra ngay.
Nhìn thấy anh và cô trong game cùng đi chung một con đường, trái tim cô đập nhanh đến mức như muốn vỡ tung, thậm chí tay cũng run lên.
Cô bỗng cảm thấy đó là lần may mắn nhất trong đời như thể lời cầu nguyện được hồi đáp, một người bình thường được vận may ưu ái một cách tình cờ, thật sự quá đỗi hạnh phúc.
Ván đó, cô chơi rất tốt.
Về sau, một người bạn thân của anh đã kéo cô vào danh sách bạn trong game, mỗi khi thiếu người thì sẽ gọi cô vào chơi cùng.
Cô thường xuyên nghe thấy anh chỉ huy, pha trò trong game, giọng nói mang theo tiếng cười rất dễ nghe.
Mỗi lần nhìn thấy tên tài khoản của anh, giống như tận mắt nhìn thấy anh, vừa hồi hộp, lại có thêm một cảm giác ngọt ngào không thể nói rõ.
Tiếc thay, cái sự may mắn không thể nói thành lời ấy, đối với một cô gái bình thường như cô…lại giống như một viên thuốc đắng bọc đường, dư vị cuối cùng chỉ là vô tận chua xót.
Cái tên game rất đơn giản đó, hóa ra lại là tên viết tắt của cô gái mà anh thích.
Một chữ viết tắt đầy ẩn ý.
Anh dùng cái tên đó để chơi game suốt mấy năm liền, cũng giống như việc anh thích cô gái đó suốt từng ấy thời gian.
Ngày hôm đó, tất cả sự ngọt ngào từng âm thầm đánh cắp được, trong khoảnh khắc đều hóa thành đắng chát, tim như bị ai bóp nghẹt, đau đến mức nghẹn thở.
Từ đó về sau, cô không bao giờ chơi trò chơi ấy nữa, cũng không dám nhìn lại cái tên tài khoản ấy lần nào.
Bên kia cũng quay xong, những “học sinh” đóng vai quần chúng tản đi dần, đây là cảnh cuối cùng cần quay bổ sung trong bộ phim học đường này.
Phó Lê cũng đã hoàn tất công việc, đi về phía bên này, nhận lấy chiếc khăn lông từ trợ lý để lau mồ hôi:
“Lâu rồi không gặp, chúng ta đi ăn một bữa nhé?”
“Ừ.” Cố Ngữ Chân đóng nắp chai nước lại, xác nhận bên kia đã thu dọn xong, rồi cùng anh ấy rời khỏi phim trường, đi về phía bãi đỗ xe.
Trợ lý của Phó Lê đi lấy xe, Phó Lê ngồi vào ghế phụ lái, Cố Ngữ Chân và Tiểu Ngư ngồi ghế sau.
Xe từ từ lăn bánh, rời khỏi ngôi trường, cũng rời xa cả tiếng ồn ào náo nhiệt của sân trường.
Cố Ngữ Chân nhìn qua cửa sổ, dõi theo hình ảnh ngôi trường ngày càng xa khỏi tầm mắt.
“Nghe nói đây là trường cấp ba cũ của cô, cô từng học ở đây à?” Phó Lê quay đầu hỏi.
“Ừm, cũng lâu rồi chưa quay lại.”
“Tôi nghe nói có một khóa học sinh ở đây rất nổi tiếng, nổi đến mức cả thành phố đều biết, nghịch ngợm khó quản, không coi ai ra gì.”
“Đúng vậy, chính là khóa của tôi.”
Chỉ là… cái sự nổi đình nổi đám ấy chẳng liên quan gì đến cô cả, cái thời thanh xuân ngông cuồng bất kham ấy cũng không phải của cô. Cô luôn luôn ngoan ngoãn, tuân thủ quy tắc, bình thường đến mức mờ nhạt.
Phó Lê không khỏi kinh ngạc:
“Ghê vậy luôn? Không nhìn ra luôn đó. Có từng gặp phải trai hư không?”
Cố Ngữ Chân trầm mặc.
Anh… có được tính là trai hư không?
Không thích học, trốn tiết chơi game, thậm chí thi cử cũng chẳng buồn đi, tính cách thì ngạo mạn, bướng bỉnh, chẳng ai quản được, mang theo sự ngông cuồng tùy hứng đặc trưng của tuổi trẻ, là kiểu người mà một học sinh nghiêm túc và quy củ như cô chưa bao giờ dám có.
“Rầm!” Một tiếng va chạm lớn vang lên phía trước.
Cố Ngữ Chân còn chưa kịp phản ứng, cả người theo quán tính đập mạnh vào lưng ghế trước.
Tiểu Ngư hét lên, đưa tay ôm lấy mũi, đau đến mức nước mắt muốn trào ra.
Trợ lý nắm chặt vô lăng, nhìn chiếc xe phía trước, hoảng loạn:
“Xong rồi anh ơi! Em hình như gây chuyện rồi!”
Phó Lê nhìn chiếc xe phía trước, nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng trấn an:
“Không sao, tôi xuống xem thử.”
Anh ấy mở cửa bước xuống xe.
Cố Ngữ Chân cố chịu đau, ngẩng đầu nhìn ra thấy một chiếc xe màu đen đang đậu phía trước.
Chiếc xe đó chắc chắn không rẻ, e là chuyện này không thể giải quyết đơn giản được.
Phó Lê và trợ lý xuống xe kiểm tra, phần đuôi xe trước bị móp nặng, khá nghiêm trọng.
Phó Lê vòng quanh xe tìm số liên lạc, nhưng không có, đoán chừng chủ xe chỉ tiện đậu tạm ven đường, chắc sẽ quay lại sớm.
Đang nghĩ như vậy thì bỗng có người từ phía sau cất giọng lười biếng:
“Đậu ở đây mà cũng đụng được à?”
Giọng nói mang theo ý trêu chọc, như thể chẳng coi chuyện này ra gì cả.
Cố Ngữ Chân vừa bước xuống xe thì nghe thấy tiếng đó, bất ngờ nhìn về phía đầu xe.
Người đứng trước xe, vẫn giữ khí chất phóng túng, ngạo mạn như xưa.
Quần dài, áo thun đen, toàn thân cao ráo, sạch sẽ, rõ ràng là một màu sắc trầm tối, vậy mà mặc lên lại toát ra một vẻ tùy ý nhưng cuốn hút.
Trong tay anh cầm một chai nước, chắc là vừa tạt ngang vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua nên mới đậu xe tạm ở đây.
Ánh mắt anh cũng nhìn thấy cô, tầm mắt dừng lại trên bộ đồng phục học sinh mà cô đang mặc.
Cố Ngữ Chân đột nhiên không biết nên làm biểu cảm gì, tay chân cũng chẳng biết để đâu.
Phó Lê ngẩng đầu nhìn sang, thấy anh thì sững người trong giây lát, không ngờ chủ xe lại có ngoại hình nổi bật đến thế, hơn nữa khí chất và giọng nói đều đầy vẻ ngông nghênh, đẹp trai bất cần.
“Xe này là của anh à? Xin lỗi nhé, tài xế của tôi vừa rồi không để ý, nên mới đâm vào. Anh xem thử xem xe bị hư hại thế nào để chúng tôi xử lý bồi thường.”
Phía sau xe bị đâm móp như vậy, Phó Lê cũng hiểu là sẽ phải bồi thường không ít, tính ra thì bộ phim đang quay coi như xem như công cốc rồi.
Trợ lý đứng bên cạnh đã sợ đến phát khóc, người từng lái xe thì biết ngay chiếc xe này không phải loại rẻ tiền chút nào.
Lý Thiệp nghe vậy thì bước xuống một bậc tam cấp, một chân vẫn đặt trên bậc, người hơi cúi xuống nhìn vào phần đuôi xe bị đâm, dáng vẻ nhàn nhã, thản nhiên, như thể chiếc xe đó không phải của anh.
Cố Ngữ Chân tiến lên phía trước, ánh mắt không tự chủ được rơi lên người anh.
Lý Thiệp nhìn lướt qua chỗ xe bị đâm, ngẩng đầu liếc cô một cái, rồi tùy tiện nói:
“Thôi bỏ đi, là bạn học thì khỏi bồi thường.”
Phó Lê nghe vậy thì khựng lại, chiếc xe này chắc chắn trong nước không sửa được, nhất định phải gửi ra nước ngoài, mà chi phí lẫn thời gian đều không phải là con số nhỏ.
Cứ vậy mà bỏ qua sao?
Anh ấy nhìn theo ánh mắt của Lý Thiệp, quay sang hỏi Cố Ngữ Chân:
“Hai người quen nhau à?”
Cố Ngữ Chân cụp mắt xuống, gật đầu:
“Là bạn học cấp ba.”
“Trùng hợp vậy?” Phó Lê hoàn toàn không ngờ tới.
Cô quay sang nhìn Lý Thiệp, cứng nhắc mở miệng:
“Lâu rồi không gặp… Lý Thiệp.”
Hai chữ sau cùng, cô hạ giọng xuống, như thể sợ nói lớn quá sẽ để lộ ra điều gì đó.
Lý Thiệp nghe vậy thì khựng lại một chút, sau đó mới quay sang nhìn cô, khẽ bật cười, giọng lười biếng và thong dong:
“Ừ, đúng là lâu thật.”
Cố Ngữ Chân không biết cái khựng lại đó của anh là vì nhớ ra cô chậm, hay là vì cảm thấy bối rối…
Lý Thiệp đứng thẳng người lên, nhìn hai người họ, liếc thấy đồng phục học sinh trên người cả hai thì nhướng mày, giọng có phần trêu chọc:
“Hai người ăn mặc cũng… khá là hợp nhau đấy?”
Lúc này Cố Ngữ Chân mới chợt nhận ra cô và Phó Lê đều mặc đồng phục học sinh. Ở trong trường quay thì không lộ rõ, nhưng vừa ra ngoài thì… giống hệt như đang mặc đồ đôi vậy.
Cô vội vàng giải thích:
“Cậu ấy là bạn diễn của tôi, dạo gần đây chúng tôi đang quay phim học đường, cậu ấy đóng vai nam chính.”
Lý Thiệp nghe vậy thì hơi nhướng mày, mỉm cười, rõ ràng không để tâm lắm.
Phó Lê cũng nhận ra rằng thái độ của Cố Ngữ Chân với Lý Thiệp có chút lạ, nên tất nhiên không muốn bỏ qua món nợ này vì “tình bạn học”. Anh ấy lập tức lấy điện thoại gọi cho cảnh sát giao thông, nhưng lại không biết địa chỉ, liền đưa điện thoại cho cô:
“Chân Chân, cô nói địa chỉ với cảnh sát giúp tôi.”
Sau đó quay sang Lý Thiệp:
“Thôi cứ gọi cảnh sát đi, xe hỏng thế kia, thiệt hại bao nhiêu tôi chịu trách nhiệm, không thể để anh gánh một mình được.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy liền nhận lấy điện thoại, vừa định nói ra địa chỉ.
Lý Thiệp bất ngờ đưa tay ra lấy điện thoại, tay anh chạm vào mu bàn tay cô.
Cố Ngữ Chân lập tức cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, ngước lên nhìn vào mắt anh, cả người như rơi vào trạng thái trống rỗng.
Xung quanh rõ ràng rất ồn ào, nhưng âm thanh dường như bỗng chốc trở nên xa xôi, yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Lý Thiệp cúp máy, trả điện thoại lại cho cô:
“Thôi khỏi phiền, đều là bạn học cả.”
Vừa nói vừa tiện tay chỉ về chiếc xe, liếc cô một cái:
“Tôi đi trước, còn có việc.”
Phó Lê tiễn anh rời đi, sau đó quay lại, vẻ mặt khó hiểu:
“Bạn học bình thường mà vậy luôn hả? Tiền sửa xe này không nhỏ đâu nhé?”
Anh ấy vừa nói vừa tỏ vẻ khó hiểu:
“Nếu không phải quan hệ đặc biệt, thì sao lại chẳng nán lại nói thêm vài câu, đi thẳng luôn như vậy?”
Cố Ngữ Chân nhìn theo chiếc xe anh rời đi, ánh mắt dần cụp xuống, không nhìn theo nữa.
Anh tất nhiên sẽ không dừng lại. Đối với anh, cô chỉ là một người từng quen biết bình thường đến mức không để lại bất kỳ ấn tượng gì.