Chỉ là một đoạn văn ngắn, nhưng mọi người đều hỏi tình hình của Chu Ngôn Nghiễn, thế nhưng tài khoản bí ẩn đó không trả lời gì thêm.
Tất cả như đang ngầm ám chỉ người kia đã chết, lập tức khiến dư luận bùng nổ, độ nóng tăng vọt, có người trực tiếp gán cho Lý Thiệp cái danh “hung thủ giết người”, bắt đầu lùng sục thông tin cá nhân, thậm chí cả đơn vị trước kia anh từng phục vụ cũng bị điều tra ra, mọi thứ đã không thể kiểm soát nổi nữa.
Cố Ngữ Chân bắt đầu thấy sợ, cô nhìn Lý Thiệp:
“Phải làm sao đây, có người nói Chu Ngôn Nghiễn tự sát rồi, bây giờ mọi người đều đang…”
Cô không nói tiếp được nữa, sợ anh nhìn thấy những thứ đó sẽ bị dồn đến phát điên.
Lý Thiệp nghe vậy thì trầm mặc.
Cố Ngữ Chân lo lắng cho anh, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể sốt ruột trong lòng.
Lý Thiệp im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn thấy cô đang nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng, anh khẽ cười, đưa tay ôm cô vào lòng:
“Đừng lo, anh không sợ những chuyện này.”
Cố Ngữ Chân sao có thể không lo, cô cứ nghĩ đến những hậu quả không thể lường trước được thì lại càng lo lắng hơn:
“Vậy… vậy anh sợ cái gì?”
Lý Thiệp nghe vậy nhìn cô, nhưng không trả lời là sợ gì, chỉ đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, đầu ngón tay khẽ v**t v*:
“Đừng sợ, loại người như hắn ta sẽ không tự sát đâu, mấy chuyện này qua một thời gian sẽ ổn thôi, anh không để tâm đâu.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy tuy thả lỏng được phần nào, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện của anh với quân đội thì vẫn thấy khó chịu.
Ông Lưu từng nói, lúc ở trong quân đội anh biểu hiện rất tốt, cũng thật sự yêu nghề, vậy mà giờ lại trở thành người bị tất cả sỉ nhục, bị nói là không xứng đáng, bị quân đội khuyên rời đi vốn đã là chuyện khiến anh không thể buông xuống, sao có thể nói không để tâm?
Cố Ngữ Chân biết rõ, anh chỉ đang dỗ dành cô mà thôi.
Chuyện ở hộp đêm xử lý xong thì trời cũng gần sáng.
Lý Thiệp đã hai ngày không ngủ, cô không nỡ để anh phải nghĩ ngợi thêm gì nữa, cũng không nhắc lại chuyện kia, mà chọn cách đi cùng anh về trước.
Về đến biệt thự Giang Ý, Cố Ngữ Chân lại có cảm giác như đã cách cả một thế giới.
Lý Thiệp tắm xong bước ra, Cố Ngữ Chân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trên mạng:
“Anh mau ngủ một giấc đi.”
Lý Thiệp đặt khăn lau tóc xuống, đưa tay ôm cô vào lòng, trong giọng nói còn mang theo ý cười:
“Ngủ cùng anh.”
Cố Ngữ Chân vùi vào lòng anh, ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh một mùi thơm sạch sẽ và ấm áp như ánh nắng. Trước đây khi còn học chung, mỗi khi ngồi cạnh anh cô thường hay ngửi thấy mùi hương này, rất quen thuộc và thanh mát.
Cô không từ chối, cũng vòng tay ôm lấy anh, rồi đột nhiên hỏi:
“Lý Thiệp, sao anh lại có thể ở trường cả một ngày như vậy được, anh đã nghĩ gì suốt quãng thời gian đó thế?”
Từ sáng đến tối, trọn vẹn cả một ngày. Với tính cách của anh, sao có thể ngồi yên một chỗ lâu như vậy?
Lý Thiệp nghe vậy, cánh tay ôm cô khẽ siết chặt lại:
“Không nghĩ gì cả.”
Cố Ngữ Chân không nhịn được mà bật cười đúng là câu trả lời rất hợp với tính cách của anh. Anh vốn dĩ là người không hay vướng bận điều gì, thời trung học cũng đã như vậy rồi.
Thế nhưng, chính một người có tính cách như anh, vậy mà cũng bị chuyện đó dằn vặt đến mất ngủ.
Cố Ngữ Chân chợt nghĩ đến Chu Ngôn Nghiễn, lòng cô thoáng trầm xuống.
Cô nằm yên lặng, chờ đến khi hơi thở của anh dần đều trở lại, mới cẩn thận ngồi dậy.
Không ngờ Lý Thiệp vẫn tỉnh, đôi mắt còn ngái ngủ, kéo tay cô lại:
“Em đi đâu thế?”
Cố Ngữ Chân không nghĩ sẽ làm anh thức giấc, liền nhẹ giọng đáp, cúi đầu hôn lên môi anh một cái:
“Em ra ngoài gọi cuộc điện thoại, không về thì phải báo với bố mẹ một tiếng, anh ngủ tiếp đi.”
Lý Thiệp vẫn còn buồn ngủ, nghe vậy thì nhắm mắt ngủ tiếp.
Cố Ngữ Chân rời khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa, xuống lầu rồi lập tức gọi điện cho Vương Hạo, bảo anh ta đưa cô đến nhà họ Chu.
Cô muốn biết rốt cuộc Chu Ngôn Nghiễn đang muốn gì.
Vương Hạo đến rất nhanh. Nhưng vào được nhà họ Chu không phải chuyện dễ dàng, bởi vì tất cả người trong nhà đều từ chối gặp khách.
Cố Ngữ Chân kiên nhẫn chờ đợi suốt cả buổi sáng. Mãi đến lúc gần trưa, khi mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, cô mới thấy mẹ của Chu Ngôn Nghiễn đi ra, nét mặt đầy u sầu.
Cô lập tức mở cửa xe và bước xuống.
Vương Hạo vội hỏi:
“Cô Cố, thật sự không cần tôi đi cùng sao?”
“Không cần, anh chờ tôi ở đây. Tôi chỉ hỏi rõ rồi sẽ ra ngay.”
Cố Ngữ Chân nói rồi đóng cửa xe, nhanh chóng bước về phía mẹ của Chu Ngôn Nghiễn, chặn trước mặt bà:
“Chu phu nhân, tôi là bạn gái của Lý Thiệp, chắc bà cũng biết tôi đến đây vì chuyện gì rồi?”
Mẹ của Chu Ngôn Nghiễn nghe vậy thì khựng lại, dường như không ngờ là cô đến tìm:
“Cô còn dám đến đây?”
Cố Ngữ Chân nhìn thẳng vào bà, nghiêm túc nói:
“Tôi cũng không ngờ một người đi cứu người lại có thể bị mọi người đổ tội thành hại người.”
Bà ấy nghe vậy thì thần sắc thoáng dao động.
“Tôi biết bà yêu con trai mình, nhưng cứ bao che như vậy, liệu có thật sự tốt cho cậu ấy không?”
Bà im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
“Vào nhà rồi nói.”
Cố Ngữ Chân bước vào trong, quan sát xung quanh đúng như lời Lý Thiệp nói, Chu Ngôn Nghiễn hoàn toàn không có ý định tự sát, bởi vì trong nhà họ Chu, mọi thứ đều trật tự, không hề có lấy một chút hỗn loạn. Nếu thật sự có chuyện tự tử, nhà họ đã rối tung cả lên rồi.
Người giúp việc mang trà lên, nhưng Cố Ngữ Chân không uống, mà nhìn sang bà ấy:
“Bà có biết chuyện trên mạng không? Có tài khoản tung tin rằng con trai bà tự sát.”
Bà ấy không hề phủ nhận, chỉ nói thẳng:
“Chuyện đó đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Ngay cả người lớn nhà họ Lý cũng không nói gì, cô lấy tư cách gì mà nói?”
Cố Ngữ Chân nghe vậy liền thấy xót thay cho Lý Thiệp thì ra chỉ cần con dao không rơi vào người nhà họ, họ sẽ chẳng cảm thấy đau.
“Chu phu nhân, bà bảo không nhắc lại, là vì con dao đó không rơi vào con trai bà nên bà mới có thể thản nhiên nói vậy. Nếu hôm nay người cứu người là con trai bà, cuối cùng lại bị người khác vu oan, bà nghĩ mình có nuốt trôi không? Con trai bà và Triệu Chiêu bỏ mặc người gặp nạn, quay lưng bỏ đi, đó là vong ân bội nghĩa. Còn bây giờ trên mạng lại dựng màn kịch này, tôi không tin là bà không biết chuyện. Nếu không có sự dung túng và tiếp tay của bà, một mình Chu Ngôn Nghiễn không thể làm nổi.”
Sắc mặt bà ấy trầm xuống, rõ ràng là chưa từng có vãn bối nào dám nói chuyện với bà như thế:
“Tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào ăn nói như cô, đúng là không có giáo dưỡng.”
“Giáo dưỡng là để dành cho người biết tôn trọng mình.” Cô nhìn thẳng vào bà ta, từng câu nói đều lạnh lùng và rõ ràng:
“Chu phu nhân, việc con trai bà làm thì gọi là có giáo dưỡng sao? Bà dám đảm bảo những thứ đang lan truyền trên mạng không phải do chính cậu ta tung ra à? Lý Thiệp vì tấm lòng lương thiện mà không muốn nói ra sự thật, nhưng không có nghĩa là bà có thể lợi dụng sự lương thiện đó để làm tổn thương anh ấy.”
Nghe đến đây, bà ấy bỗng nhiên kích động, giọng cũng cao lên:
“Vậy cô muốn tôi làm gì? Ngôn Nghiễn giờ đã thành ra thế này, nó cũng đã rất đáng thương rồi. Lý Thiệp ít ra vẫn còn lành lặn, cuộc đời sau này của nó chưa bị hủy hoại, tại sao không thể thương hại con tôi một chút?”
Câu nói ấy khiến Cố Ngữ Chân nghe mà đau nhói cả lòng ngực, cô cũng đã có được câu trả lời, liền không muốn nói thêm gì nữa.
“Tôi từng nghe ông Lưu nói, con trai bà trước đây không phải người như vậy cũng từng là người xuất sắc, kiêu hãnh. Nhưng bà có từng nghĩ rằng, chính vì bà luôn thương hại cậu ta mà dung túng những hành vi độc ác ấy, đã khiến cậu ta ngày càng trở nên u tối? Nếu như ngay từ đầu bà đã ngăn cản, thì mọi chuyện đâu đến nỗi này? Bà cứ mãi bao che cho điều sai trái, sau này nếu cậu ta giết người, bà cũng sẽ đưa dao cho cậu ta sao?”
“Không thể nào!” Mẹ của Chu Ngôn Nghiễn lập tức ngắt lời cô.
“Không thể xảy ra sao? Nhưng chẳng phải chuyện đó đang diễn ra rồi à? Loại hành vi hèn hạ, ti tiện như vậy trước đây con trai bà có bao giờ làm không?”
Bà ấy thở gấp, rõ ràng không trả lời nổi.
“Bà nên khuyên con mình sớm dừng tay đi. Hiện tại người nhà họ Lý vẫn chưa biết sự thật. Nếu biết, bà nghĩ bà cụ nhà họ Lý sẽ để cháu mình phải chịu uất ức như thế sao?” Cố Ngữ Chân không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.
Căn nhà chìm trong im lặng. Bà ấy nhìn theo bóng cô rời khỏi, tâm trí hỗn loạn. Khi cảm xúc dần lắng xuống thì chỉ còn lại sự hoảng loạn mơ hồ.
Chu Ngôn Nghiễn từ sân sau đẩy xe lăn tiến vào, hiển nhiên đã nghe được hết mọi chuyện, anh ta bình tĩnh mở miệng:
“Mẹ, đừng để ý đến cô ta, chuyện này đã qua lâu rồi, dù họ có nói gì thì cũng chẳng ai tin, nhà họ Lý cũng không thể tin đâu.”
Mẹ của anh ta nghe vậy, nhìn vẻ mặt u ám của anh ta đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, nhớ lại khi anh ta bị thương, khóc lóc trước mặt bà, nói là họ đã làm hại Lý Thiệp, hại người đã cứu anh ta.
Lúc đó bà đã nói gì? Khi ấy bà quá đau lòng, chỉ biết nói rằng chuyện đó không liên quan đến anh ta, bảo anh ta đừng để trong lòng.
Giờ thì thật sự báo ứng rồi. Chỉ một câu nói đó thôi cũng đã tạo nên hiệu ứng cánh bướm. Người con trai từng kiêu hãnh và xuất sắc kia dường như không bao giờ quay lại nữa.
Chu Ngôn Nghiễn ngồi trong nhà, nhìn làn sóng dư luận trên mạng lan rộng, gương mặt không chút biểu cảm. Tài khoản đó vốn là của anh ta, anh ta chính là muốn xem bộ dạng Lý Thiệp khi thân bại danh liệt sẽ như thế nào.
Anh ta ngồi yên một lúc, thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Nghe thấy tiếng ngăn cản, anh ta đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Lý Thiệp rõ ràng đang kích động, bước nhanh vào, người bên ngoài hoàn toàn không ngăn được.
Mẹ của Chu Ngôn Nghiễn vội vàng ra cản:
“A Thiệp, nó thật sự không có ở đây, nó đang ở bệnh viện.”
Lý Thiệp tóc hơi rối, rõ ràng là vừa ngủ dậy đã chạy đến. Vừa ngẩng đầu lên thấy Chu Ngôn Nghiễn, anh nhếch cằm, giọng ngang ngược:
“Không phải đang ở đây sao?”
Bà ấy không ngờ anh ta lại tự mình ra mặt, lập tức không nói được gì nữa.
Chu Ngôn Nghiễn cười nói:
“Mẹ, để con nói chuyện riêng với cậu ấy một lát.”
Nhưng Lý Thiệp lại chẳng có hứng thú nói chuyện với anh ta, chỉ liếc quanh một vòng rồi hỏi:
“Cố Ngữ Chân đâu?”
“Cô ấy tới rồi đi rồi.” Chu Ngôn Nghiễn vừa nói vừa đẩy xe lăn ra.
Lý Thiệp không thấy người, lập tức xoay người bỏ đi, rõ ràng không muốn dây dưa gì thêm.
Chu Ngôn Nghiến thấy anh đến cả chuyện trên mạng cũng không nhắc tới, bèn lên tiếng gọi lại:
“Gấp gáp thế, không nói chuyện một chút sao?”
Lý Thiệp dừng chân, quay đầu lại nhìn anh ta:
“Tôi với cậu thì có gì đáng nói?”
Chu Ngôn Nghiễn không ngờ anh lại bình tĩnh đến thế, anh ta không hiểu nổi, nụ cười trên mặt cũng dần tắt đi: “Cậu không cảm thấy sao? Giờ ai ai cũng biết chuyện rồi.”
Lý Thiệp chẳng buồn phí lời:
“Giả thì mãi mãi không thành thật được, trong lòng cậu rõ hơn ai hết. Cho dù mọi người đều nghĩ như vậy, thì cũng không thay đổi được sự thật.”
Chu Ngôn Nghiễn nhanh chóng nhận ra điều gì đó:
“Vội vã đi tìm người à? Sợ cô ấy chạy mất sao?”
Nghe vậy, Lý Thiệp nhìn anh ta, vẻ mặt vốn dửng dưng lập tức căng thẳng.
Chu Ngôn Nghiễn lập tức nhận ra phản ứng đó, ánh mắt đầy ác ý:
“Cậu thì có thể không sao, nhưng cô ấy thì chưa chắc. Cô ấy thích cậu vì điều gì? Chẳng phải vì từ nhỏ đến lớn cậu luôn nổi bật sao? Cô ấy nhìn trúng chỉ là những điều kiện bên ngoài thôi. Hiện tại có thể chưa có vấn đề gì, nhưng thời gian lâu dài, liệu cô ấy còn có thể không để ý đến những chuyện này sao? Thật ra đúng hay sai không quan trọng, chỉ cần mọi người đều nói vậy, thì đó chính là lỗi của cậu.”
Lý Thiệp nhìn anh ta, không nói một lời.
Chu Ngôn Nghiễn như thể tìm được điểm yếu của anh, vô cùng đắc ý:
“Lý Thiệp, có những thứ cho dù cậu sợ cũng vô ích. Cậu hồi cấp ba yêu bao nhiêu cô bạn gái, cô ấy đều biết cả đúng không? Hai người hình như còn vì Trương Tử Thư mà chia tay? Cậu cứ không có chừng mực như vậy, con gái nhà người ta sao có thể chấp nhận đi theo một kẻ đào hoa như cậu? Tôi thấy cô ấy sau khi chia tay với cậu cũng không phải không thể yêu người khác, điều đó chứng tỏ cậu chẳng có gì đặc biệt cả, có thì cũng được, không có cũng chẳng sao. Đợi đến lúc thời gian trôi qua, cô ấy cũng sẽ vứt bỏ cậu thôi. Bây giờ đứng bên cạnh cậu, chẳng qua là vì thấy cậu đáng thương. Cậu nên cảm ơn tôi, nếu không phải tôi gây ra chuyện này, cô ấy chắc gì đã còn để ý đến cậu?”
Lý Thiệp chớp mắt một cái, cảm thấy cả lồng ngực đều bị đè nén đến khó thở.
Không khí xung quanh yên lặng đến mức kỳ lạ và ngột ngạt, như một sợi dây cung bị kéo căng mãi, nhưng chưa đến mức đứt.
Sau vài giây im lặng, anh không nói gì, quay người bước đi.
Đi được vài bước, anh dừng lại, quay đầu lại nhìn:
“Chu Ngôn Nghiễn, cho dù tôi biết trước sẽ gặp những chuyện như thế này, nếu được làm lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ quay lại cứu các người.”
Chu Ngôn Nghiễn nghe vậy thì sững sờ:
“Cái gì cơ?”
Lý Thiệp bình thản nói:
“Ý là, tôi và cậu không giống nhau, mãi mãi cũng không giống.”
Anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn, sẽ không giống bọn họ. Anh sống không thẹn với lòng, đường đường chính chính, không có gì phải giấu.
Chu Ngôn Nghiễn nghe xong, nhìn anh đi ra ngoài, im lặng hồi lâu, rồi giơ tay hất đổ lọ hoa trên bàn trà bên cạnh, phát điên mà đập phá mọi thứ. Mảnh thủy tinh vỡ tung tóe khắp sàn.
Mẹ anh ta nghe thấy động tĩnh thì giật mình hoảng hốt chạy tới, lại thấy anh ta như phát điên, đang điên cuồng đập phá:
“Ngôn Nghiễn!! Con đừng làm mẹ sợ!”
Chu Ngôn Nghiễn thực sự đã phát điên rồi. Bao lâu nay, chỉ cần nghe thấy cái tên “Lý Thiệp”, anh ta lại thấy hết thảy bóng tối trong lòng mình bị phơi bày, hoàn toàn không thể đối diện nổi với con người như thế của chính mình.
Anh ta cứ tưởng rằng khi dồn Lý Thiệp đến nước này, đối phương sẽ giống anh ta cũng sẽ trở nên tăm tối, giận dữ, phát cuồng. Nhưng không, Lý Thiệp lại chẳng hề để tâm.
Vậy anh ta là gì? So với Lý Thiệp, anh ta tính là gì chứ? Chỉ là con chuột chạy qua đường ai cũng muốn đuổi đánh, chỉ xứng với dơ bẩn, tầm thường!
Chu Ngôn Nghiễn như tung một cú đấm vào không khí, sức lực đều cạn kiệt, chỉ còn lại sự thảm hại không chịu nổi của chính mình.