Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 116

Bên ngoài, khi đang ôm anh, Cố Ngữ Chân có chút ngượng ngùng:

“Lý Thiệp, anh sao vậy?”

Lý Thiệp lại chẳng nói gì, chỉ lười biếng ngẩng đầu nhìn cô, mở miệng:

“Em thấy con chó ở đâu?”

Cố Ngữ Chân lập tức bị kéo sang chuyện khác, giơ tay chỉ ra ngoài:

“Ngay chỗ em vừa xuống xe, nó đáng yêu lắm, còn biết chắp tay xin ăn nữa cơ. Em dẫn anh đi xem.”

Lý Thiệp đưa tay nhéo má cô một cái:

“Chờ anh đi lấy sữa cho em.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy liền gật đầu, ngồi xuống ghế, nhìn anh rời đi. Nhớ lại lúc nãy anh vừa gặp đã ôm cô, cô lại thấy có chút ngại ngùng.

Dưới chiếc mũ, khuôn mặt Cố Ngữ Chân hơi đỏ. Điện thoại rung lên, là Lâm Phất  gửi tin nhắn:

“Chân Chân, cậu và Lý Thiệp làm lành rồi à?”

“Làm lành rồi.” Cố Ngữ Chân trả lời rồi chợt nghĩ nếu không có chuyện của Chu Ngôn Nghiễn, có lẽ cô sẽ mãi mãi không biết đến những bức thư của Lý Thiệp. Nghĩ đến đó cô lại muốn cắn anh một cái:

“Trước đây anh ấy chưa từng nói lời nào thể hiện rằng thích tớ, tớ còn chẳng biết anh ấy nghĩ gì.”

Bên kia, Lâm Phất nhắn một đoạn rất dài, khiến Cố Ngữ Chân tưởng tượng ra được gương mặt ngoan ngoãn nghiêm túc của cô ấy:

“Hoắc Kỳ nói Lý Thiệp từ nhỏ đã là người sĩ diện, càng thích lại càng không nói, càng không biểu lộ. Hoắc Kỳ kể lúc nhỏ Lý Thiệp từng giúp Tống Phục Hành nuôi một con chó sói con, cậu ấy rõ ràng rất thích, vậy mà luôn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng mỗi ngày đều tự tay lau miệng, cho nó ăn, rất cưng chiều, nhưng lại không bao giờ thừa nhận rằng mình thích nó.”

Cố Ngữ Chân hơi ngẩn người.

Lâm Phất rất nghiêm túc nói tiếp:

“Lý Thiệp là kiểu người kiêu ngạo dễ xấu hổ, muốn nghe được gì từ miệng cậu ấy chắc khó lắm, Hoắc Kỳ nói, cậu phải nhìn vào những gì cậu ấy làm.”

Cố Ngữ Chân cả người như rơi vào suy nghĩ mông lung. Có lẽ thật sự là như vậy. Anh chưa bao giờ nói, nhưng hành động lại luôn biểu hiện rõ.

Cô vẫn đang ngẩn người thì có người đi đến phía trước:

“Ngữ Chân.”

Cố Ngữ Chân nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên là Trương Tích Uyên.

“Lâu rồi không gặp.” Anh ta từ bên trong đi ra, thấy cô thì mỉm cười mở miệng: 

“Bên đội ngũ quản lý sắp quyết định ký với ai rồi, chắc dạo này sẽ có tin.”

Đúng là đã lâu không gặp, kể từ sau khi Lý Thiệp suýt nữa làm sập công ty của anh ta.

“Cảm ơn.” Cố Ngữ Chân có chút ngượng ngùng, khách sáo đáp lại: 

“Nghe nói anh và bạn gái cũ quay lại rồi, chúc mừng.”

Trương Tích Uyên nghe xong thì ngạc nhiên: 

“Quay lại?” Anh ta dừng một chút, lập tức nghĩ đến hôm đó ra sân bay đón bạn gái cũ: 

“Là cậu ta nói với em đúng không?”

Cố Ngữ Chân nghĩ lại, đúng là vậy, hôm đó anh nói ra rất tự nhiên, như thể vô tình.

Trương Tích Uyên bất lực cười khẽ, lý trí giải thích: 

“Hôm đó anh chỉ đi đón cô ấy, rồi đưa cô ấy về. Anh và cô ấy sớm đã kết thúc rồi, sẽ không có khả năng nữa.”

Cố Ngữ Chân khựng lại, không ngờ lại là kết quả như vậy. Lý Thiệp đúng là không từ thủ đoạn, đến cả chuyện người khác cũng dám bịa đặt. Tối hôm đó anh nói cứ như thật.

Trương Tích Uyên nói xong thì nhìn cô:

“Anh đã trả lại nhẫn cho A Thiệp rồi.” Anh ta liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, dường như có chút ghen tị: 

“Tên nhóc này từ trước đến giờ chẳng để tâm đến gì, không ngờ lại gặp may.”

Cố Ngữ Chân hơi ngượng.

“Đang nói chuyện gì mà vui vậy?” Lý Thiệp trở lại, thấy Trương Tích Uyên đứng đó thì chân mày nhíu lại, rõ ràng không hoan nghênh.

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn anh, anh liếc xuống cô một cái, rõ ràng là không vui.

Trương Tích Uyên rõ ràng cố tình chọc tức anh, định gỡ gạc chút thể diện: 

“Tôi với Ngữ Chân chỉ nói vài chuyện mà cậu không nghe được thôi.” Nói xong quay sang cô chào:

“Anh đi trước đây, sau này có cơ hội gặp lại.”

Cố Ngữ Chân không ngờ Trương Tích Uyên lớn từng này rồi mà còn trẻ con như thế.

Lý Thiệp nhìn theo bóng anh ta rời đi, đưa sữa cho cô, như thể thuận miệng hỏi: 

“Hai người vừa nãy nói gì vậy?”

Cố Ngữ Chân bất chợt muốn trêu anh: 

“Chỉ là mấy chuyện rất bình thường thôi.”

Lý Thiệp im lặng đợi một lúc, thấy cô vẫn không nói thì hơi cúi người, đưa tay nhẹ nhàng nhéo má cô, giọng đầy cưng chiều: 

“Sau này em làm việc trong giới giải trí, anh biết làm sao đây, anh bây giờ đã bắt đầu ghen rồi.”

Cố Ngữ Chân không ngờ anh lại nói ra những lời như vậy, tim lập tức lệch một nhịp. Cúi đầu thì thấy anh đang cầm chiếc nhẫn trong tay: 

“Anh cầm nhẫn này làm gì vậy?”

“Đem đi nấu chảy.” Lý Thiệp lười biếng nói, hoàn toàn không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn đó nữa. Nhưng để ở chỗ Trương Tích Uyên thì anh lại càng khó chịu hơn.

Cố Ngữ Chân không ngờ anh còn trẻ con hơn cả Trương Tích Uyên, khóe môi không sao nén nổi. Lý Thiệp nhận ra cô cố ý trêu anh, bèn cúi xuống, hôn cô một cái thật mạnh: 

“Đừng hỏi mấy chuyện không quan trọng này nữa.”

Cố Ngữ Chân lập tức không nhịn được mà bật cười.

Tai Lý Thiệp đỏ bừng, nghiến răng nói sát bên tai cô: 

“Cố Ngữ Chân, em mà còn cười nữa thì tối nay tự biết hậu quả.”

Cố Ngữ Chân vẫn không nhịn được cười, đưa tay ôm lấy eo anh, tựa vào ngực anh: 

“Em với anh ta chẳng có gì cả, từ đầu đến giờ chỉ là bạn bè thôi.”

Lý Thiệp nghe vậy thì đuôi mắt khẽ cong, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, rồi nói tiếp sau một lúc: 

“Sau này có gặp cũng đừng để ý đến anh ta, ông chú đó già rồi, không thích hợp làm bạn với em đâu.”

Cố Ngữ Chân bật cười thành tiếng. Còn chưa kịp uống ly sữa anh mua cho, mà cô đã nếm được vị ngọt rồi.

Anh chàng này đúng là… kiêu ngạo một cách đáng yêu.

Cô nắm tay anh cùng nhau bước ra ngoài, bên đường con chó nhỏ khi nãy vẫn còn đó, nằm dưới ánh nắng tắm nắng.

Cố Ngữ Chân bẻ một cây xúc xích cho nó ăn, rồi quay lại nhìn Lý Thiệp đang ngồi thoải mái nhìn cô cho chó ăn.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, chợt nhớ ra điều gì, thấy tâm trạng anh có vẻ tốt, liền suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc mở lời:

“Lý Thiệp, chuyện của Chu Ngôn Nghiễn thực sự không ảnh hưởng gì đến anh sao?”

Lý Thiệp tỏ vẻ chẳng để tâm:

“Có thể ảnh hưởng gì được? Không phải bọn họ đã giải thích rồi sao? Người cũng được cứu về rồi, tụ điểm giải trí cũng hoạt động lại bình thường, chẳng có gì cả.”

Lời anh nói nghe có vẻ thản nhiên, nhưng Cố Ngữ Chân lại nghe ra một sự khó nói thành lời, anh nói tất cả mọi thứ, nhưng lại không nói gì về bản thân anh.

Cô khẽ mím môi:

“Vậy còn anh thì sao?”

Nghe vậy, Lý Thiệp không trả lời ngay mà trầm mặc.

Cố Ngữ Chân cảm thấy đau lòng, đưa tay nắm lấy tay anh:

“Có phải trong lòng anh vẫn còn khó chịu không?”

Những chuyện như vậy sao có thể nói buông là buông? Dù giai đoạn khó khăn nhất đã qua, nhưng có những vết thương lại rất khó phai mờ.

Lý Thiệp cụp mắt xuống, bình thản mở miệng:

“Không phải khó chịu, mà là có những thứ, dù anh không muốn, cũng đã thay đổi. Anh từng nói với Chu Ngôn Nghiễn, cho dù quay lại lần nữa, anh vẫn sẽ quay về cứu họ, nhưng đó chỉ là về hành động. Hành động của anh sẽ cứu, nhưng tư tưởng của anh thì không còn như trước nữa.”

Làm việc tốt mà không được báo đáp một câu nói khiến người ta lạnh lòng biết bao.

Ngực Cố Ngữ Chân cũng nhói đau, không chỉ vì sự đau lòng của anh.

Cô biết điều khiến anh khó chịu không phải là những hiểu lầm hay lời chửi mắng, mà là vì… chính bản thân anh, tư tưởng anh, đã không còn như trước nữa.

Cô nhớ hồi còn đi học, anh luôn sống đúng với cảm xúc của anh nghĩ gì làm nấy, luôn lương thiện, và chẳng bao giờ làm ngơ trước những bất công.

Anh làm tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ lòng tốt, từ bản tâm. Nhưng bây giờ… chính anh lại phải đối mặt với con người lạnh lùng của chính mình, làm sao mà không thấy khó chịu được?

Anh đang trơ mắt nhìn chính mình rời xa cái bản tâm lương thiện ban đầu.

Bình Luận (0)
Comment