Sau khi lên xe, Cố Ngữ Chân không nói gì. Lý Thiệp cũng không lên tiếng, chỉ âm thầm dập tắt điếu thuốc, rồi lái xe rời đi.
Gió lùa qua cửa kính xe, thổi tan mùi thuốc lá nhàn nhạt, mang theo cả mùi hương mát lạnh từ người anh.
Cố Ngữ Chân bỗng nhiên cảm thấy có chút căng thẳng. Khi còn yêu nhau, anh chưa từng nổi giận với cô, cũng chưa từng làm lơ cô như thế này.
Xe chầm chậm lăn bánh về phía trước. Trong xe im lặng đến mức không có cả tiếng nhạc.
Cố Ngữ Chân bắt đầu thấy muốn xuống xe quả thật là cô đã gây phiền phức cho anh, mà còn là lần thứ hai.
Cô còn đang do dự, định lên tiếng thì chiếc xe đã dừng lại.
Là một nơi khá trang trọng, kiểu như địa điểm họp hành chính thức, cách khách sạn ban nãy cũng không xa, chẳng trách anh đến nhanh như vậy.
Ở phía trước, Vương Hạo đã xuống xe để mở cửa. Cố Ngữ Chân quay sang nhìn Lý Thiệp đang mở cửa xe bước xuống, khẽ lên tiếng:
“Vậy tôi đi trước…”
Lý Thiệp không quay đầu lại, chỉ ném lại một câu:
“Đợi tôi làm xong việc, tôi đưa em về.”
Nói xong, anh lập tức xuống xe.
Vương Hạo đến mở cửa xe bên phía cô, Cố Ngữ Chân đành lặng lẽ bước xuống, đi theo sau anh.
Lý Thiệp đi rất nhanh, đã bước vào trong tòa nhà.
Cố Ngữ Chân vốn định đuổi theo và nói rằng không cần anh đưa về, nhưng khi đến bên cạnh anh, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, cô bỗng dưng không mở miệng nổi.
Đến nơi, đó là một hành lang dài trải thảm đỏ, hai bên là các phòng họp lớn, cuối hành lang là khu vực nghỉ ngơi.
Anh đưa tay đẩy cửa ra, bên trong đã có vài người đàn ông trung niên mặc vest đang ngồi đợi.
Bầu không khí nghiêm túc đến nặng nề, còn nghiêm hơn cả lúc nãy.
Lý Thiệp mở cửa nhưng không vào trước, rõ ràng là đang nhường cô.
Cố Ngữ Chân đành cắn răng bước vào, dưới ánh mắt của mọi người trong phòng.
Người đàn ông trung niên ngồi chính giữa ghế sofa cười với Lý Thiệp:
“Đưa người về được là tốt rồi, cứ tưởng xảy ra chuyện gì rồi chứ.”
Lý Thiệp ngồi xuống sofa, liếc mắt nhìn Tôn Nghiêu bên cạnh, thái độ lạnh nhạt, hờ hững.
Tôn Nghiêu chỉ biết cười trừ, mồ hôi lấm tấm trên lưng từ lúc nhận điện thoại đến giờ, ánh mắt sắc như dao kia vẫn chưa buông tha ông ta, chắc chắn là đắc tội không nhẹ.
Trong một nơi trang trọng như thế này, sự xuất hiện của một người ngoài cuộc như Cố Ngữ Chân quả thật rất bất thường, cô cố gắng thu mình lại, không đợi Lý Thiệp mở lời, đã tự động ngồi xuống bên cạnh anh.
Ánh mắt Tôn Nghiêu nhìn về phía cô, vẻ mặt đầy quan tâm:
“Cô Cố không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Cố Ngữ Chân vội đáp lời, cảm nhận được sự thiện chí. Vị này chắc là “Tổng giám đốc Tôn” đã gọi điện lúc nãy.
Lý Thiệp mở miệng nói một cách hờ hững:
“Bạn tôi đúng lúc ở gần đây, tiện thể đưa đến ăn bữa cơm.”
Anh không nhắc gì đến chuyện vừa xảy ra, cũng không giải thích vì sao lại rời đi giữa chừng.
Những người xung quanh, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đều mang vẻ “hiểu mà”.
Cố Ngữ Chân có phần xấu hổ, ánh mắt của họ nhìn cô với Lý Thiệp… không được trong sáng cho lắm.
Cứ như cô là tình nhân được bao nuôi của Lý Thiệp vậy…
Lần đầu tiên trong đời cô gặp tình huống kỳ lạ thế này, cứ như đang đóng phim truyền hình, cô cố tình dịch người ra xa khỏi Lý Thiệp, giữ khoảng cách, nét mặt nghiêm túc hẳn lên.
Cô không muốn để mọi người hiểu nhầm, rằng anh không nghiêm túc đến đây để bàn việc.
Tuy hành động không lớn, nhưng ý đồ giữ khoảng cách lại rất rõ ràng.
Mọi người xung quanh có chút khó hiểu.
Lý Thiệp liếc nhìn cô một cái, trong mắt không biểu hiện cảm xúc gì.
Cố Ngữ Chân bắt gặp ánh nhìn ấy, trong lòng hơi hoảng, ánh mắt mang theo chút oan ức.
Lý Thiệp không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc cô lần nữa rồi thu lại ánh mắt, mở miệng:
“Chúng ta tiếp tục đi.”
Cố Ngữ Chân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tay ghế, yên lặng làm “người tàng hình”.
Cuộc bàn chuyện nhanh chóng tiếp tục. Lý Thiệp vẫn giữ dáng vẻ bông đùa, bất cần như thường lệ, nhưng những người khác rõ ràng cảm nhận được đó chỉ là bề ngoài không khí dần nghiêm túc, căng thẳng hơn, ngay cả cách nói chuyện với anh cũng trở nên cẩn trọng.
Cố Ngữ Chân nghe không hiểu gì cả, càng nghe càng mơ hồ, ánh mắt không tự chủ lại nhìn về phía anh. Hôm nay hiếm khi thấy anh ăn mặc chỉnh tề như vậy, trông vẫn đầy sức hút. Màu sắc bộ đồ tuy đơn giản, nhưng mặc trên người anh lại có cảm giác tùy ý, gợi cảm một cách lười nhác.
Trước đây khi còn yêu nhau, anh bận rộn, cô làm nghề người mẫu cũng lúc nhàn lúc bận. Nếu xét về thời gian làm việc, thật sự không có nhiều lúc được gặp nhau.
Cô từng rất bám anh, mà anh thì dứt khoát đưa cô theo cùng khi đi bàn việc, đàm phán xong thì rủ nhau đi ăn khuya, đi chơi.
Có một khoảnh khắc, Cố Ngữ Chân cảm giác như quay về khoảng thời gian trước kia, nhưng cô lập tức quay đi chỗ khác, tìm thứ gì đó để phân tán sự chú ý, cố gắng không nghĩ đến những chuyện cũ.
Không ngồi ngẩn ra bao lâu thì nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên. Rõ ràng mọi người đều đang bàn chuyện, chẳng ai định ăn, món ăn này là chuẩn bị cho cô.
Một mình ăn, Cố Ngữ Chân vẫn hơi ngại ngùng, sợ gây ấn tượng không tốt cho anh.
Lý Thiệp bất ngờ dừng nói chuyện, gọi người phục vụ:
“Cho cô ấy một ly sữa ấm.”
Sữa rất nhanh được mang đến, đặt trước mặt cô.
Cố Ngữ Chân liếc nhìn anh một cái, rồi bưng sữa lên uống mấy ngụm, sau đó bắt đầu ăn.
Cô từ từ ăn no, nhưng họ vẫn chưa bàn xong chuyện.
Ăn xong, cô bắt đầu thấy buồn ngủ, tựa vào sofa, từ từ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, cô phát hiện có một chiếc áo khoác đắp trên người, rất ấm áp.
Bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện, giọng của anh đã hạ xuống, thấp hơn cả trước khi cô ngủ.
Những người bên cạnh cũng hạ thấp giọng, ngay cả động tác tay chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Cố Ngữ Chân nửa mê nửa tỉnh, không phân biệt được là hiện tại hay quá khứ.
Cô từ từ ngồi dậy, vẫn còn choáng váng, dụi dụi mắt, rồi theo phản xạ ngả vào người Lý Thiệp, tay ôm lấy cánh tay anh, mặt vô thức dụi nhẹ vào cánh tay ấy.
Trước đây, mỗi lần ngủ dậy cô đều thích dụi anh như thế. Nếu phải chờ lâu, cô lại bám lấy anh lúc rảnh rỗi, làm nũng một cách ngây ngô. Anh mỗi lần đều bật cười, xoa nhẹ mặt cô đang mơ màng, rồi thừa lúc không ai để ý, cúi đầu hôn cô một cái vừa táo bạo vừa ngông cuồng. Cô mỗi lần đều lo bị người khác thấy, nhưng lại không kìm được muốn lại gần anh.
Lý Thiệp dừng nói chuyện, cúi đầu nhìn cô.
Xung quanh cũng im bặt.
Cố Ngữ Chân lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Lý Thiệp, lập tức hoàn toàn tỉnh táo.
Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, ngồi nghiêm chỉnh như một học sinh:
“Xin lỗi, tôi ngủ mê quá.”
Người bên cạnh cười nói:
“Cô bé này bám người ghê, chắc là thấy chuyện chúng ta bàn quá khô khan, nên buồn chán rồi.”
Lý Thiệp không tiếp lời. Trước kia anh còn sẽ khách sáo, bây giờ thì không cần nữa, bản tính thật dần lộ ra, chẳng buồn nể mặt ai.
Cố Ngữ Chân có chút nóng mặt, vô thức nghĩ đến chuyện trước kia.
Hồi đó, mỗi khi cô làm xong việc đều đến chờ anh. Anh còn đang bàn chuyện làm ăn, cô mệt quá thường ngủ gật.
Hồi đó không giống bây giờ. Khi ấy sự nghiệp anh mới bắt đầu, còn trẻ, chẳng ai để tâm đến một người trẻ như anh, chưa nói đến việc anh còn dắt theo bạn gái.
Anh vốn là người tính tình phóng khoáng, người khác nhìn thấy cũng chẳng để ý lắm, nhưng ấn tượng chắc chắn là kiểu người không thành đại sự. Trong giới làm ăn, chẳng ai vì anh là con cháu nhà nào mà đặc biệt nể mặt.
Hơn nữa, gia đình anh lúc đó cũng phản đối việc anh kinh doanh mấy lĩnh vực giải trí như thế, gần như còn ra mặt chèn ép, nên khó khăn gấp bội.
Lúc đó, tất nhiên không ai quan tâm đến bạn gái của anh đang ngủ, cũng không ai tự giác mà nói nhỏ lại.
Cho nên khi ấy, tiếng ồn xung quanh khiến cô ngủ chẳng ngon, còn mắt anh đầy tơ máu, mấy hôm liền không ngủ, nhưng mỗi lần thấy cô bị tiếng động làm thức giấc, anh đều nhẹ nhàng vỗ vai trấn an.
Lâu dần cô cũng quen, mỗi lần chờ anh bàn chuyện xong đều có thể ngủ ngon lành.
Nhưng bây giờ không còn như xưa nữa, mà hình như cô còn làm anh trông giống như một kẻ không đứng đắn…
Cố Ngữ Chân có chút áy náy, cô cởi áo khoác trên người xuống, đưa lại cho anh.
Người đàn ông trung niên kia cũng rất biết điều, lên tiếng nói:
“Chắc là mệt rồi, hôm nay cũng bàn gần xong rồi, vậy không làm phiền hai người nữa. Chuyện của chúng ta cứ thế quyết định nhé?”
“Ừ, vậy đi.” Lý Thiệp nhận lấy áo khoác, đứng dậy, trả lời qua loa, không nói thêm một chữ.
Người trung niên cũng đứng dậy tiễn họ, tiễn ra tận cửa mới dừng lại.
Vừa ra khỏi cửa thì đụng ngay một nhóm người đi tới, người đứng giữa nhìn là biết thân phận không thấp, ánh mắt quét qua, khí thế áp người.
Người trung niên thấy Lý Thiệp, nhìn dáng vẻ như đang bàn việc, bên cạnh lại có một cô gái đi cùng, lập tức nhíu chặt mày:
“Con đi bàn chuyện làm ăn mà còn dẫn theo phụ nữ?”
Người trung niên tiễn họ ra vội vàng giải thích:
“Lý lão gia, không có chuyện gì đâu, chỉ là tiện đường đón người đến có việc một chút.”
“Anh không cần giải thích thay nó, tính cách nó thế nào tôi quá rõ rồi, xưa nay không phải là người làm ăn đứng đắn gì cả!”
Người trung niên nói xong cũng không dừng lại, đi thẳng về phía trước, rõ ràng không muốn nói thêm với Lý Thiệp.
Người đi cùng sau lưng cũng bất ngờ trước tình hình, nhìn Lý Thiệp một cái, chào hỏi rồi đi theo:
“Thiếu gia bây giờ làm ăn phát đạt, cũng là chuyện tốt, tạo ra công ăn việc làm, chúng ta cũng nên lui về sau rồi, giờ là thời của lớp trẻ.”
Người trung niên kia là người nóng tính, nghiến răng:
“Làm ăn to thì có ích gì, mà đến lúc nguy cấp thì bỏ trốn, coi bộ dạng gì? Nhà họ Lý chúng tôi chưa từng có ai chỉ biết lo cho thân mình, anh nói xem sao lại dạy ra được một đứa không có trái tim như vậy, tôi thà nó chết đi còn hơn để người ta sau lưng chỉ trỏ mắng chửi!”
Giọng nói ngày càng to, xung quanh cũng lặng hẳn đi, không ai dám lên tiếng.
Lý Thiệp cũng không nói gì thêm, quay người bỏ đi.
Lên xe rồi, anh vẫn im lặng.
Cửa sổ xe mở, anh nhìn ra bên ngoài, ánh mắt không biết đang rơi vào đâu.
Gió lùa qua cửa sổ, thổi bay mái tóc và cổ áo anh, anh không nói một lời, hiếm khi trầm mặc như vậy. Tuy ngồi lười biếng như thường, nhưng lại toát ra một loại cảm giác nặng nề áp lực.
Đến cả bố ruột cũng không tin anh sao? Không phải lẽ ra nên vô điều kiện tin con mình không phải loại người như vậy sao?
Cố Ngữ Chân nghĩ đến những lời cay độc lúc nãy, không hiểu mấy năm nay anh đã phải gồng gánh qua như thế nào, và cô gái anh từng thích sao lại chưa từng xuất hiện?
Chẳng lẽ cô ta cũng không hiểu gì sao?
Cố Ngữ Chân bỗng thấy rất đau lòng, không muốn để tâm trạng anh cứ mãi bị kéo xuống bởi những lời lẽ đó.
Cô nhìn anh thật lâu, rồi nghiêm túc lên tiếng:
“Lý Thiệp, tôi tin anh không phải loại người đó. Tôi vẫn luôn ở đây. Nếu anh buồn, có thể nói với tôi.”
Lý Thiệp quay sang nhìn cô, như vừa sực nhớ ra cô vẫn đang ở bên cạnh, và cũng nhớ đến chuyện lúc nãy với phó đạo diễn Chu.
Anh nhìn cô, nói:
“Gan em cũng to thật, dám đi ăn với Chu Nạp.”
Cố Ngữ Chân vội vàng lắc đầu, ngồi thẳng lên nhìn anh:
“Là họ tự tìm đến tôi, không biết từ đâu mà lòi ra! Tôi nào dám giao du với đám người đó chứ!”
Lý Thiệp hơi nhướn mí mắt, nhìn cô một cái:
“Nếu em muốn lăn lộn trong giới, thì kiểu người đó em bắt buộc phải tiếp xúc, không hiểu à?”
Cố Ngữ Chân không dám cãi lại, dựa lưng vào ghế, im lặng một lúc rồi khẽ nói:
“Tôi không muốn những việc mình làm đều không có kết quả.” Người mình thích thì đã chẳng có kết quả, sự nghiệp chẳng lẽ cũng phải trắng tay sao?
Anh im lặng một hồi, rồi bất ngờ hỏi:
“Hồi cấp ba em từng nói nhà muốn em làm giáo viên, sao tự nhiên lại đổi nguyện vọng?”
Cố Ngữ Chân khựng lại, có chút nghẹn lời, cô không nói ra được lý do.
Vì cô muốn học cùng trường đại học với anh, muốn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh.
Từ nhỏ cô đã hiểu chuyện, biết điều, biết chừng mực, biết cái gì nên làm, cái gì không nên. Đây là lần duy nhất trong đời cô lựa chọn bồng bột và nổi loạn nhất bất chấp hậu quả.
Lý Thiệp thấy cô không trả lời, lập tức xác định được điều gì đó, hiếm khi thấy anh nổi giận:
“Em nghĩ mình còn nhỏ lắm à? Vì một chuyện chẳng có kết quả mà đổi cả nguyện vọng, đáng không? Cuối cùng thì vẫn bỏ cuộc giữa chừng đấy thôi.”
Cố Ngữ Chân bị những lời đó làm tổn thương, có chút xấu hổ:
“Chuyện đó… đâu liên quan đến anh…”
Lý Thiệp nói với giọng thờ ơ, như thể đang châm chọc: “Vậy sao em còn nói tin tưởng tôi? Thứ em tin, chẳng phải là hình ảnh tôi trong tưởng tượng của em thôi sao.”
Anh nhìn sang, trong mắt vừa có vẻ trêu chọc lại vừa lạnh nhạt:
“Lần đầu tiên em thấy tôi hồi cấp ba, lẽ ra đã phải biết tôi là loại người thế nào rồi.”