Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 24

Buổi sáng ánh nắng chiếu vào khiến Cố Ngữ Chân có chút không mở nổi mắt, cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, việc đầu tiên là đưa tay sờ mắt mình, đúng như dự đoán, sưng vù rồi.

“Chân Chân, chị với anh Phó Lê bị chụp hình rồi!” Tiểu Ngư vội vàng chạy đến, cầm điện thoại dí thẳng vào mặt cô.

Cố Ngữ Chân vừa nghe câu đó liền tỉnh táo hẳn, lập tức giật lấy điện thoại, Tiểu Ngư đã đăng nhập sẵn tài khoản của cô.

Thông báo chuyển tiếp, bình luận, lượt thích và tin nhắn riêng đều hiện số màu đỏ nhấp nháy liên tục, hoàn toàn không kịp đọc từng cái.

Cô tùy ý bấm vào một bài viết, toàn là những lời chửi rủa dài ngoằng, có người còn công kích cả tuổi tác, nói Phó Lê nhỏ hơn cô 3 tuổi, vậy mà cô dám “trâu già gặm cỏ non”, mặt dày không biết xấu hổ.

Cố Ngữ Chân bấm thêm vài cái nữa, thấy lời lẽ ngày càng khó nghe, cô dứt khoát không xem nữa.

Tiểu Ngư cũng chưa từng thấy trận chiến mạng nào dữ dội như vậy, liền nói:

“Em đã liên lạc với anh Tích Uyên rồi, anh ấy nói không phải chuyện to tát, bảo chị cứ yên tâm ngủ tiếp.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Ngư cảm thán:

“May mà em được đi theo chị sang đây, công ty lớn có khác, kiểu khủng hoảng truyền thông như này mà chẳng coi là chuyện gì.”

Cố Ngữ Chân bật cười:

“Mau mang đá lạnh lại đây, mắt chị sưng đến nỗi không nhìn thấy em nữa rồi.”

Tiểu Ngư lúc này mới phát hiện mắt cô sưng dữ dội, hét lên một tiếng rồi hớt hải chạy đi lấy đá từ tủ lạnh.

Cố Ngữ Chân khẽ cười bất lực, thoát khỏi trang cá nhân để xem qua các chủ đề đang hot. Quả nhiên những bức ảnh bị chụp đã lên top, hơn nữa còn đang tiếp tục leo lên.

Tuy nhiên, ảnh chụp chỉ là cảnh hai người đứng trên đường, không có hành động nào quá đáng để khiến người khác hiểu lầm.

Cố Ngữ Chân nghĩ ngợi một chút là hiểu ra Trương Tích Uyên chắc chắn đã nhận được tin từ trước, liền bỏ tiền mua hết mấy tấm ảnh cô khóc hay được Phó Lê xoa đầu.

Chờ cho độ nóng tăng lên trong nửa ngày, đúng lúc đạt đến cao trào thì bên cô và bên đội ngũ của Phó Lê đồng loạt đăng ảnh ăn uống chung của cả đoàn, làm rõ là tiệc tụ họp đoàn phim.

Sau đó lại liên hệ với các tài khoản marketing, tung ra vài tin đồn mập mờ nửa thật nửa giả, khiến chuyện tình cảm của họ trở nên mơ hồ khó đoán.

Vừa có thể giữ chân fan couple vẫn tiếp tục “đẩy thuyền”, lại khiến fan riêng mỗi người không cảm thấy họ thật sự đang yêu nhau, ai nấy đều vui vì có độ hot.

Phim vẫn chưa phát sóng hết, nhưng độ hot đã tăng thêm một tầng, số liệu tăng gần gấp đôi.

Phó Lê được đẩy độ nổi tiếng lên một bậc, kéo theo cô cũng nước lên thì thuyền lên.

Trương Tích Uyên quả không hổ danh là quản lý hàng đầu, luôn biết cách mạo hiểm để giành thắng lợi, không bỏ sót bất kỳ điểm nhiệt nào dù đã lâu không làm quản lý nữa, kinh nghiệm vẫn lão luyện như xưa.

Tất nhiên, những chuyện này cô không cần tự mình lo, độ hot kéo theo là một chuỗi công việc không ngừng nghỉ.

Cố Ngữ Chân đã liên tục hơn một tháng không có thời gian nghỉ ngơi vì quảng cáo, đại diện nhãn hàng, show thực tế, phỏng vấn, vào đoàn phim… hầu như bận đến nỗi chân không chạm đất, cuối cùng cũng có nửa ngày nghỉ hiếm hoi.

Cô đang xem một quyển sổ mẫu trang sức, vừa ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông phía đối diện bước ra, tay xách túi mua sắm chính là người đàn ông ngoại quốc lần trước, Brennen.

Vì quá bận rộn nên Cố Ngữ Chân gần như không có thời gian để nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, cảm xúc vốn đã bị cô đè nén xuống, nay lại bất ngờ trỗi dậy.

Tay cô hơi khựng lại khi đang lật trang sổ, định thu lại ánh nhìn, nhưng đúng lúc ấy, Trương Tử Thư cũng từ trong cửa hàng bước ra.

Lần này cô ấy thay đổi rất nhiều, mái tóc dài đã cắt ngắn, sau gáy trắng ngần còn xăm hình, môi đỏ rực rỡ, toát lên khí chất rất cá tính.

Cô ấy tiến lại khoác tay người đàn ông, cười tươi rồi hôn anh ta. Người đàn ông vòng tay qua vai cô ấy, cả hai vừa đi vừa cười đùa tình cảm.

“Cô Cố, cô thích mẫu nào ạ? Tôi có thể lấy ra cho cô xem.” Nhân viên phục vụ phía trước lên tiếng hỏi.

Cố Ngữ Chân gần như không còn tâm trí nào để để ý, đặt quyển sổ chọn mẫu xuống, bước nhanh ra ngoài vài bước, nhìn kỹ mới xác nhận cô không nhận nhầm người.

Dáng vẻ thân mật đó hoàn toàn là một cặp đôi đang yêu đắm đuối.

Cô ấy rõ ràng là đang yêu thật lòng… Thế còn anh thì sao?

Cố Ngữ Chân cảm thấy khó hiểu, rõ ràng  Trương Tử Thư đã quay về từ nước ngoài, hơn nữa rõ ràng là vẫn còn thích Lý Thiệp, vậy sao lại ở bên người khác?

“Chân Chân, mình còn tiếp tục mua sắm không?” Tiểu Ngư thấy cô cứ nhìn chằm chằm ra phía trung tâm thương mại, bèn hỏi đầy nghi hoặc.

Cố Ngữ Chân lắc đầu, đeo kính râm lên: 

“Không mua nữa, về trước đi.”

Về đến khách sạn, cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngẩn người. Bọn họ không thuộc cùng một giới, chỉ cần cắt đứt liên lạc thì nghĩa là trong cuộc đời của cô, anh sẽ hoàn toàn biến mất.

Cố Ngữ Chân ngồi yên lặng một lúc, rồi mở game lên, Vương Trạch Hào quả nhiên đang online.

Vừa vào game, cô liền mời cậu ta.

Vương Trạch Hào lập tức kéo cô vào phòng game, trong phòng đã có vài người nhưng không có anh.

Ảnh đại diện của anh cũng là màu xám, cô bấm vào hồ sơ xem thử, phát hiện anh đã không online trong thời gian gần đây.

Cố Ngữ Chân mím môi, có chút thất thần.

Lúc này, điện thoại rung lên vài cái là Vương Trạch Hào gửi tin nhắn tới.

Hào Trư đi học: “Trời mưa máu mất thôi, Bóng Rổ hôm nay lại online rủ bọn mình chơi game!”

Cố Ngữ Chân bỗng thấy hơi áy náy, cô cũng đâu phải lên đây để chơi game thật.

Xem Bóng Rổ: “Công việc bận quá, không có thời gian chơi. Hôm nay được nghỉ nửa ngày mới lên.”

Một con ếch: “Cái gì! Chỉ được nghỉ nửa ngày thôi á, thảm vậy luôn hả?”

Một cái miệng: “Chỉ có nửa ngày thì đừng nói nhảm nữa, vào game lẹ đi!”

Vương Trạch Hào lập tức bắt đầu trận đấu, mở voice nói chuyện trong game:

“Bóng Rổ, cậu làm công việc gì mà chỉ được nghỉ nửa ngày thế? Đi đào than hả?”

Một con ếch: “Đào than còn đỡ khổ hơn đó.”

Cố Ngữ Chân hơi muốn cười, liền gõ trả lời:

“Tôi làm diễn viên rồi.”

Vương Trạch Hào: “Diễn viên? Bóng Rổ, cậu chắc đẹp trai lắm nhỉ?”

Một cái miệng: “Được đóng phim chắc chắn là soái ca rồi. Mà sao người cậu thích lại không thích cậu? Có phải tại cậu thụ động quá không?”

Cố Ngữ Chân thấy câu này thì tay điều khiển nhân vật trong game hơi khựng lại.

Một con ếch: “Cái miệng cậu đúng độc, người ta đang buồn mà cậu cứ chọc vào chỗ đau.”

Một cái miệng: “Miệng tớ độc thì sao, liên quan gì đến cái đồ xấu xí như cậu?”

Một con ếch: “Phì! Ông đây đẹp trai hơn cậu gấp mấy lần nhé!”

Vương Trạch Hào ngắt lời bọn họ: “Thôi đủ rồi, đừng đấu võ mồm nữa, đối phương đánh tới nhà rồi kìa!”

Cố Ngữ Chân không nhịn được cười. Đợi họ tranh cãi xong, cô mới nhẹ nhàng gõ chữ hỏi:

“Còn người kia đâu rồi, sao không thấy online chơi game?”

Micro bỗng nhiên im lặng một lúc lâu.

Vương Trạch Hào mãi sau mới lên tiếng:

“Haiz… Đừng nhắc nữa, anh ấy bị nhốt rồi.”

Cố Ngữ Chân hơi sững người:

“Bị nhốt? Anh ấy sao vậy?”

“Là vài năm trước trong quân đội xảy ra chút chuyện. Sau đó có sự cố, gây ra một người chết, một người tàn tật. Rõ ràng là cả nhóm cùng nhau, vậy mà mọi chuyện đều đổ hết lên đầu anh ấy. Gần đây, chú Lý (bố anh ấy) đi dự tiệc, bị hậu bối nhà họ Chu nói thẳng chuyện đó trước mặt, tức đến mức đánh anh ấy một trận rồi lôi về nhà xử theo gia pháp luôn. Chú Lý xuất thân quân đội, ra tay cực kỳ nặng, mấy ngày liền anh ấy không xuống nổi giường.”

Một cái miệng: “Cái gì vậy, chuyện đó vẫn chưa xong à?”

Vương Trạch Hào thở dài:

“Cậu nói đúng rồi đấy, vẫn chưa xong đâu. Có khi sẽ đeo bám cả đời. Anh ấy cũng không biết sao lại thành như vậy, rõ ràng ai gặp chuyện này cũng không chịu nổi.”

Kênh voice im lặng một lúc, rõ ràng là mọi người trong nhóm đều là người trong giới, đều biết chuyện đó.

Cố Ngữ Chân bỗng không biết phải nói gì, cô chơi thêm vài ván rồi tìm cớ thoát game.

Cô mở khung chat với Lý Thiệp, bên trong vẫn là đoạn trò chuyện từ một năm trước.

Khi đó anh hỏi cô muốn đi đâu chơi?

Đúng lúc anh rảnh, có thể dẫn cô đi chơi vài hôm.

Cố Ngữ Chân lặng lẽ lướt lên xem lại đoạn tin nhắn cũ.

Lúc làm bạn trai, Lý Thiệp thật sự rất tốt với cô. Chỉ cần có thời gian rảnh, anh đều đưa cô đi ăn món ngon, chơi chỗ vui.

Anh hầu như không có thứ gì là không biết chơi, học gì cũng nhanh, dạy cô chơi cũng cực kỳ kiên nhẫn.

Cố Ngữ Chân nghĩ đến đó, tim như có chút căng tức, cô chậm rãi đặt điện thoại xuống, rồi lại nhớ tới cảnh thân mật trong trung tâm thương mại hôm trước, không khỏi thở dài.

Từ sau khi ký hợp đồng với Trương Tích Uyên, cô phải tham gia nhiều hoạt động và tiệc tùng hơn hẳn.

Anh ấy dẫn dắt người rất chu đáo, mỗi lần đi tiệc đều chủ động đưa cô đi làm quen người trong giới.

Cũng may Cố Ngữ Chân đã từng tham gia vài tiệc kiểu này, so với lần đầu thì cũng thành thục hơn nhiều. Hơn nữa, hiện tại cô đã có ekip tạo hình cố định, chẳng còn phải đau đầu chuyện mặc gì trang điểm ra sao nữa.

Trương Tích Uyên gần như quen biết với mọi người, cũng có không ít người chủ động chào hỏi anh ấy, thậm chí hỏi thăm cả trưởng bối trong nhà.

Lúc này Cố Ngữ Chân mới phát hiện, đây không chỉ là buổi tiệc trong giới giải trí, mà cả giới chính trị và thương mại cũng đều có mặt.

Cô ý thức được điều đó, càng thêm cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc không xa.

Anh đang đứng ở bàn champagne, trông có vẻ khá chán chường. Áo thun đen, quần dài tối màu, phong cách đơn giản và thoải mái. Cả người cao gầy sáng sủa, rõ ràng mặc đồ màu tối nhưng lại toát lên một sức hút lạ lùng.

Cố Ngữ Chân chú ý thấy sắc môi anh có chút nhợt nhạt, đột nhiên nhớ tới những gì Vương Trạch Hào nói, không biết bây giờ anh đã đỡ hơn chút nào chưa.

Cô đang nhìn thì anh bất chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt cô, dường như chẳng hề bất ngờ, rõ ràng là đã sớm thấy cô rồi.

Trong mắt anh lộ ra vài phần lạnh nhạt, hiển nhiên là không có ý định chào hỏi.

Cố Ngữ Chân khẽ siết chặt ly rượu trong tay, đây là lần đầu tiên cô bị anh nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt như vậy còn tệ hơn cả người xa lạ.

Ngực cô như bị chặn lại, nghẹn một cách khó hiểu.

Trương Tích Uyên lúc nói chuyện cũng nhìn thấy Lý Thiệp, quay đầu sang, giọng ôn hòa:

“Cô qua chào bạn học một tiếng đi.”

Cố Ngữ Chân gật đầu. Thật ra cô cũng không quen giao tiếp xã giao với người lạ, có cơ hội rời đi một chút thì dĩ nhiên không từ chối.

Cô bước về phía đó, vốn không có ý định làm phiền anh, chỉ định tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ.

Mới đi được vài bước, cô đã nghe thấy có người hạ giọng bàn tán:

“Lý Thiệp sao dám đến đây? Không phải nói hôm nay Chu Ngôn Nghiễn cũng sẽ tới sao?”

“Là bố anh ta ép tới đấy, lát nữa chắc cũng ép đi xin lỗi thôi.”

“Với cái tính bất cần đời của anh ta mà chịu xin lỗi sao? Nếu chịu thì đã xin từ lâu rồi. Chu Ngôn Nghiễn là người xuất sắc như vậy, bị anh ta hại thành thế kia, thật đáng tiếc.”

“Thế mà vẫn còn may đó, người kia thì chết rồi, chẳng qua vì nhà có thế lực, mới không có ai làm gì được.”

“Mấy cậu ấm con nhà quyền thế này thì có ai ra hồn đâu, kẻ như hắn còn bỏ trốn lúc xảy ra chuyện, nói ra đúng là mất mặt.”

Cố Ngữ Chân dừng lại, ngẩng đầu liền thấy Lý Thiệp đang nhìn chằm chằm vào ly champagne trên bàn, không nói lời nào.

Bọn họ nói chuyện không hề nhỏ tiếng, anh chắc chắn đã nghe thấy. Mái tóc trước trán anh hơi rũ xuống, hiếm thấy vẻ yếu đuối hiện rõ như vậy.

Cố Ngữ Chân nhìn thấy sắc môi tái nhợt của anh, trong lòng bỗng dâng lên sự xót xa.

Lý Thiệp đứng im lặng một lát, sau đó quay người đi ra ngoài.

Cô vội vàng đặt ly rượu xuống, bước nhanh đuổi theo. Bên ngoài là ban công sân vườn, ba cánh cửa lớn mở song song, bên dưới là một biển hoa rực rỡ. Bên cạnh lan can sắt uốn có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi xe lăn.

Lý Thiệp nhìn thấy anh ta nhưng không để tâm, chỉ tựa người vào lan can rồi châm thuốc.

Người đàn ông ngồi xe lăn lặng lẽ ngắm cảnh, trông trắng bệch và yếu ớt, rõ ràng là ít khi ra ngoài. Khi thấy Lý Thiệp đi tới, anh ta do dự một chút rồi tự đẩy xe về phía anh.

Cố Ngữ Chân dừng bước, không tiếp tục tiến lại gần.

Người đàn ông trẻ tuổi trông tái nhợt yếu ớt, hiển nhiên không thường ra ngoài. Anh ta đẩy xe tới trước mặt Lý Thiệp, nở nụ cười nhợt nhạt: 

“Lâu rồi không gặp, A Thiệp.”

Lý Thiệp liếc nhìn anh ta, không nói gì, quay đầu tiếp tục hút thuốc.

Người đàn ông dường như không để ý, lại mở miệng: “Chắc chắn những lời họ nói khiến cậu không thoải mái, xin lỗi nhé, chuyện đó là bọn tôi có lỗi với cậu.”

Lý Thiệp nghe đến đây mới nhìn anh ta một cái: 

“Vậy thì cậu hãy đi giải thích rõ với bọn họ, rốt cuộc là bọn cậu đến cứu tôi, hay là tôi quay lại cứu bọn cậu?”

Sắc mặt Chu Ngôn Nghiễn lập tức trắng bệch, cuống cuồng kéo tay anh: 

“A Thiệp, là tôi có lỗi với cậu, là bọn tôi không nên bỏ lại cậu… nhưng xin cậu, đừng nói ra, tôi đã thành ra thế này rồi, nếu lại phải gánh thêm tội danh đó, tôi thật sự sẽ không sống nỗi.”

Lý Thiệp không nói gì, rút tay lại.

Chu Ngôn Nghiễn thực sự hoảng loạn, giọng nói trở nên tuyệt vọng:

“A Thiệp, dù gì cũng là anh em một thời, nếu cậu thực sự nói ra… vậy thà tôi chết cho xong!”

Lý Thiệp khẽ cười một tiếng, dường như chẳng buồn tranh cãi thêm, dập tắt điếu thuốc rồi quay người bước vào trong.

Chu Ngôn Nghiễn yên lặng ngồi đó, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Lý Thiệp. Thấy anh không có ý định nói gì thêm, sắc mặt anh ta mới dần dịu lại.

Anh ta quay xe lăn định trở vào, nhưng lại thấy Cố Ngữ Chân đang đứng đó, vẻ mặt thoáng hiện lên một tia hoảng hốt.

Chốc lát sau, anh ta lập tức lấy lại bình tĩnh, có vẻ không chắc cô có nghe thấy gì không, liền cất giọng hỏi:

“Xin hỏi, cô là…?”

Cố Ngữ Chân nghĩ đến nét mặt vừa rồi của Lý Thiệp, nghĩ đến sự im lặng của anh, nghĩ đến những lời chỉ trích nặng nề từ bố anh, trong lòng bỗng cảm thấy đau đớn khó chịu.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt rất lâu rồi mới nói:

“Anh không thể chịu nổi điều tiếng đó, vậy thì để anh ấy gánh thay à?”

Vẻ ôn hòa trên gương mặt Chu Ngôn Nghiễn khựng lại trong thoáng chốc. Một lúc sau, anh ta bình thản đáp:

“Hiện giờ anh ấy vẫn tốt hơn tôi, anh ấy đâu có bị mất đôi chân?”

Trong lòng Cố Ngữ Chân bỗng bốc lên một ngọn lửa giận, nhưng khi nhìn thấy đôi chân trống trơn của anh ta, cô lại không biết phải nói gì. Cô cố nén lại cảm xúc rồi mở miệng:

“Nhưng rõ ràng anh chỉ cần nói một câu ‘không liên quan đến anh ấy’ là có thể làm rõ mọi chuyện, sao lại để anh ấy gánh thay?”

Chu Ngôn Nghiễn nhìn cô, không nói gì nữa.

Cố Ngữ Chân nói tiếp, giọng nghẹn lại:

“Anh cũng nói là anh em một thời, vậy sao lại lợi dụng lòng tốt của anh ấy để trói buộc anh ấy như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment