Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 30

Lý Thiệp thuận miệng nói một câu rồi không dừng lại, cùng vị trưởng bối đi xuống lầu.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác đến mức không nói nên lời.

Cố Ngữ Chân cầm lấy chiếc trâm cài áo trong tay, hơi thở thoáng nghẹn lại một chút.

Anh biết người hôn anh là ai sao? Biết từ lúc nào?

Câu hỏi này còn chưa kịp nghĩ rõ, nam diễn viên đối diện đã lên tiếng, giọng điệu cực kỳ khách khí và thân thiện:

“Thì ra là bạn trai của Chân Chân, mà không nói sớm một tiếng, làm bọn tôi không kịp phản ứng. Đáng lẽ nên chào hỏi một tiếng mới phải.”

Một người khác thì nói thẳng:

“Nếu lúc nãy có nói gì không phải, cô đừng để bụng nhé.”

Mấy nữ diễn viên tuy không lên tiếng, nhưng rõ ràng từ thái độ ngó lơ trước đó đã chuyển thành kinh ngạc.

Dù sao thì trước giờ ai cũng nghĩ người chống lưng cho Cố Ngữ Chân là kiểu như Chu Nạp hay ông chú của ông ta, nào ngờ lại là một người đàn ông điển trai thế kia.

Chỉ trong chốc lát, ánh mắt nhìn cô cũng không còn sự coi thường như trước nữa.

Dù không chắc có phải là người yêu thật hay không, nhưng chỉ riêng chuyện trên bàn mạt chược có thể để cô thua đến hai chục triệu tệ mà không chớp mắt, cũng đủ cho thấy thân phận không đơn giản.

Phó Lê đứng bên cạnh cũng hiếm khi im lặng như vậy, không còn sôi nổi như lúc trước nữa.

Lúc này Cố Ngữ Chân mới kịp phản ứng, nhận ra cô đã ngồi trong phòng bao. Cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy ánh mắt mọi người đều có chút khác lạ, rõ ràng đã mặc định mối quan hệ của cô và anh là loại đó.

Nữ diễn viên ngồi cạnh ban nãy vốn không thèm bắt chuyện, giờ lại thân thiện bất ngờ:

“Chân Chân, cô gái đánh bài hôm qua là cô à? Anh ấy là bạn trai cô à?”

Chuyện này đương nhiên không thể thừa nhận, không thì mai lên hot search là cái chắc.

Hơn nữa, bản thân cô cũng đâu biết hiện tại giữa hai người rốt cuộc là mối quan hệ gì. Dù sao anh cũng chỉ đến trả lại cái trâm cài áo.

Cố Ngữ Chân nghĩ một lúc, rồi mở miệng:

“Không phải, cũng không có chuyện thua hai chục triệu như mấy người nói đâu. Hôm qua tôi đi dự tiệc với quản lý, tình cờ gặp bọn họ đang chơi bài, nên bị kéo lên chơi cùng thôi. Vì tôi không rành lắm, nên anh ấy mới đến giúp tôi. Anh ấy là bạn cùng bàn thời cấp ba, trước giờ vẫn là bạn bè khá thân.”

Lời giải thích này nghe có vẻ đầy đủ, nhưng lại không nói rõ được chuyện chiếc trâm, trâm cài áo đấy, đang đánh bài sao lại móc vào người bạn được?

Giải thích như thế lại càng khiến mối quan hệ trở nên mờ ám hơn, người ta có thể tưởng tượng được: bề ngoài thì là bạn bè, nhưng phía sau lại rất thân mật, không phải kiểu bạn bè đơn thuần.

Cố Ngữ Chân cũng biết điều đó, cô giơ tay ghim lại trâm lên áo khoác của mình, bình tĩnh nói:

“Ban đầu còn tưởng mất rồi, không ngờ lại bị móc vào áo khoác người khác. Hôm qua tôi mặc chiếc áo này, tiện tay vứt ở một góc, lúc lấy lại thì không thấy nữa. Tôi còn nhờ mọi người để ý giúp, may là tìm được rồi, không thì phải đền tiền.”

Nói xong câu này, mọi người mới hiểu ra. Với kiểu chào hỏi lạnh nhạt lúc nãy, quả thực không giống như kiểu người yêu gì cả.

Hơn nữa Cố Ngữ Chân nhìn qua rất trong sáng, kiểu học sinh giỏi từ nhỏ đến lớn không biết nói dối, lời cô nói rất có sức thuyết phục.

Quan trọng nhất là, Cố Ngữ Chân và Lý Thiệp quen nhau từ lâu, thời cấp ba đã là bạn cùng bàn. Nếu thật sự có ý với nhau, chỉ cần anh chịu chi hai chục triệu chơi bài như thế, thì sớm đã nâng cô lên mây trong giới rồi, đâu cần lận đận mấy năm vất vả thế này?

Nói cho cùng là mọi người không thể liên tưởng hai người lại với nhau. Nhà Lý Thiệp có nền tảng như vậy, chọn con dâu chắc chắn không đời nào chọn người trong giới giải trí, cùng lắm chỉ là chơi bời qua đường.

Hơn nữa anh còn là ông chủ chuỗi bar đêm, bản thân đã là kiểu người ăn chơi, loại phụ nữ nào chưa từng gặp? Hai người khác biệt quá lớn, mà Cố Ngữ Chân thì lại quá yên tĩnh, ít nói, chẳng thú vị gì rõ ràng không phải kiểu có thể giữ chân một người phóng khoáng như Lý Thiệp.

Dù vậy, chỉ riêng việc Cố Ngữ Chân có một người bạn như Lý Thiệp, lại còn nhớ trả lại cả cái trâm, cũng đã đủ khiến người khác phải thấy cô không phải người dễ đắc tội.

Huống hồ có thể tham gia vào một cuộc tụ như thế, thì đã không còn là người bình thường nữa rồi. Loại vòng tròn đó đều phải có bạn bè dẫn dắt mới vào được, mà muốn kết giao với loại bạn bè đó, khó như lên trời.

Chỉ cần có thể vào được, làm quen, tạo dựng một chút mối quan hệ, thì khi có tài nguyên gì, làm sao lại không ưu tiên người quen?

“Thì ra là vậy.” Phó Lê lúc này mới hiểu ra, cười nói: 

“Lần sau nếu có dịp, tôi mời anh ấy một bữa. Chuyện xe lần trước, tôi còn chưa kịp cảm ơn tử tế.”

Nghe vậy, mọi người đều phấn khích. Việc làm quen được với những người ở tầng lớp đó thực sự là điều rất khó, nên người trung gian lại càng quan trọng hơn.

Mà Cố Ngữ Chân, chính là người trung gian đó.

Bạch Mạt ngồi bên cạnh cầm đũa, gẩy gẩy đĩa salad rau trước mặt, hiếm hoi mở miệng:

“Lát nữa gọi anh ấy qua ăn chung đi, lần trước ở LZ, mọi người vẫn chưa kịp làm quen.”

Nghe thấy vậy, mấy nữ diễn viên càng thêm khâm phục Bạch Mạt, không ngờ cô cũng quen biết Lý Thiệp. Biết đâu hai người thật sự sẽ thành đôi.

Còn Cố Ngữ Chân thì tuyệt đối không có khả năng nữa rồi, dù sao đã quen nhau từ cấp ba, nếu thực sự có tình cảm thì đâu thể kéo dài đến tận bây giờ mới như vậy?

Bạch Mạt đã mở lời, mấy nam diễn viên cũng phụ họa:

“Đúng rồi đấy, anh ấy ở phòng bao số mấy, gọi qua ăn chung một bữa đi.”

Cố Ngữ Chân đương nhiên không thể gọi, mà với tính cách của anh thì cũng tuyệt đối không có kiên nhẫn ngồi đó xã giao.

Cô chỉ cười, lễ phép nói:

“Bọn tôi chỉ là bạn bè thôi, cũng không thân đến mức có thể gọi sang bàn ăn như vậy.”

Mọi người nghe thế thì cũng không nói gì thêm. Lời này đúng là có lý nếu là bạn gái thì còn dễ hiểu, nhưng chỉ là bạn học cũ thì đúng là không đủ thân thiết để anh phải qua lại tiếp đãi.

Phó Lê thấy cô có chút khó xử, bèn giơ ly rượu lên, chuyển hướng chủ đề:

“Thôi nào, sau này sẽ còn nhiều dịp, ăn trước đã.”

Mọi người cũng nể mặt Phó Lê, không nói gì thêm nữa.

Cố Ngữ Chân cầm ly nước lên uống một ngụm, ánh mắt vô thức dừng lại ở chiếc trâm cài trước ngực.

Anh làm sao biết được đó là của cô?

Là biết ngay từ đầu, hay là về sau thấy trâm cài mới nhận ra người hôn anh tối qua là cô?

Ngay giây tiếp theo, điện thoại trên bàn sáng lên báo có tin nhắn.

Cố Ngữ Chân cầm điện thoại lên xem, sau khi nhìn thấy nội dung, cô chớp mắt nhẹ một cái.

Là tin nhắn do anh gửi đến.

“Ăn xong thì đến tìm tôi.”

Cố Ngữ Chân hơi nín thở, lúc nhắn lại tay cũng có chút căng thẳng:

“Tìm anh làm gì?”

Bên kia chỉ trả lời ba chữ ngắn gọn:

“Em nói xem?”

Cố Ngữ Chân chợt nhớ đến nụ hôn tối qua, tim như đập nhanh hơn một nhịp.

Mọi người vẫn đang ăn uống rôm rả, nói chuyện không dứt, nhưng Cố Ngữ Chân bắt đầu hơi mất tập trung.

Điện thoại lại sáng lên, thêm một tin nhắn nữa.

“Em ở phòng bao số mấy?”

Anh định tới đây sao?

Cố Ngữ Chân liếc nhìn những người trong bàn tiệc, người cô quen thuộc nhất cũng chỉ có Phó Lê, mấy người còn lại khó tránh khỏi lời đồn thổi.

Cô nhắn lại:

“Tôi ăn xong rồi, để tôi qua chỗ anh nhé.”

Bên kia hình như chần chừ một lúc rồi mới trả lời:

“Bãi đậu xe.”

Cố Ngữ Chân lập tức cầm điện thoại rời khỏi phòng bao, vội vã chạy vào thang máy, xuống tầng hầm giữ xe.

Lý Thiệp đang đứng ở cửa, ngậm điếu thuốc, dáng vẻ lười biếng dựa vào xe chờ cô.

Nghe thấy tiếng bước chân cô chạy tới, anh ngẩng đầu nhìn.

Cố Ngữ Chân vội vã chạy lại gần, hơi thở có chút gấp gáp.

Lý Thiệp liếc qua cô một cái, ánh mắt dừng lại trên người cô:

“Ăn no rồi?”

“Ừ.” Cố Ngữ Chân ổn định lại hơi thở, thật ra ăn cũng gần xong rồi.

“Tôi đưa em về.”

Lý Thiệp đút tay vào túi lấy chìa khóa xe, mở khóa xe rồi bước về phía ghế lái, mở cửa xe.

Anh đợi cô… chỉ để đưa cô về sao?

Cố Ngữ Chân có chút không hiểu rõ lắm, nhưng cuối cùng tất cả thắc mắc lại chỉ hóa thành một câu:

“Có tiện không?”

Lý Thiệp liếc cô một cái, uể oải đáp:

“Không tiện thì tôi để em ở đây luôn à?”

Cũng đúng.

Cố Ngữ Chân nghĩ vậy, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Cô vừa ngồi vững, Lý Thiệp cũng vào xe, đến khi cửa xe đóng lại, khoảng cách gần trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh của xe khiến không khí trở nên mờ ám, khó nói rõ.

Cố Ngữ Chân bất giác nhớ lại cảnh tối qua, bờ môi ấm nóng của anh từng lướt qua môi, má, cổ cô, hơi thở nóng bỏng khi chạm vào dường như đến giờ vẫn còn cảm giác tồn tại.

Anh lái xe rời khỏi bãi đậu, bên trong xe càng trở nên yên tĩnh. Cô cảm thấy hơi không tự nhiên.

Phải đến khi xe ra khỏi bãi đỗ, lên đường có người qua lại, bầu không khí mới bớt căng thẳng một chút.

Cố Ngữ Chân liếc nhìn anh bằng khóe mắt, anh dường như không định nói gì, cũng chẳng định nhắc đến chuyện chiếc trâm cài áo.

Cô bỗng nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn anh:

“Hôm qua anh thua bao nhiêu vậy?”

Lý Thiệp một tay đặt trên cửa sổ xe, tay kia nắm vô lăng, dáng vẻ thảnh thơi:

“Không nhiều.”

Làm sao có thể không nhiều được?

Cố Ngữ Chân hơi run giọng, nói ra con số đó:

“Thật sự là… hai chục triệu tệ sao?”

Lý Thiệp liếc cô một cái, bật cười:

“Không phải em biết rồi à?”

Cố Ngữ Chân hoàn toàn choáng váng, giọng cũng cao lên:

“Anh… sao anh không nói cho tôi biết chứ!”

Lý Thiệp nhướng mày, giọng lười nhác:

“Không phải em chơi rất vui sao?”

Cố Ngữ Chân đầu óc trống rỗng:

“Tôi sẽ trả lại cho anh…”

Lý Thiệp nghe vậy liếc nhìn cô một cái, khóe môi khẽ cong lên, nhưng không nói thêm gì.

Cố Ngữ Chân gần như muốn khóc, cô bắt đầu nghiêm túc tính toán, đếm bằng ngón tay từng khoản chi phí, trừ phần công ty trích hoa hồng, tính gộp lại thì đúng là tổn thất nặng nề…

Chẳng bao lâu, xe dừng lại trước cổng khách sạn nơi cô ở.

Cố Ngữ Chân vẫn còn chìm trong cơn sốc về hai chục triệu, thấy đến nơi thì như người mất hồn, mở dây an toàn:

“Tôi lên trước đây, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Cô đưa tay đẩy cửa xe nhưng cửa lại bị khóa.

Cô dừng lại một giây, quay đầu nhìn về phía anh.

Lý Thiệp quay sang nhìn cô, giọng nói chậm rãi, lười biếng mà trêu chọc:

“Em định trả thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment