Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 33

Cố Ngữ Chân đi theo phía sau Lý Thiệp, trời nắng gắt, đi bộ trên bãi cát lại mệt, cô bước không nổi nữa.

Lý Thiệp chân dài bước lớn, đi được mấy bước là phải quay đầu lại đợi cô.

Cố Ngữ Chân cảm nhận được áp lực từ ánh mắt anh, vội vàng bước nhanh hơn, chạy nhỏ theo kịp, nhưng khi anh đi tiếp, cô lại chậm dần, rồi lại bị kéo giãn khoảng cách đi bên cạnh anh cô rất hay tranh thủ lười một chút.

Lý Thiệp nhận ra mánh khóe lười biếng nhỏ của cô, quay đầu nhìn qua, cô lập tức lại hấp tấp chạy đến bên anh.

Lý Thiệp thấy cô ngoan ngoãn chạy tới, mặt lại làm ra vẻ vô tội, bỗng bật cười:

“Cố Ngữ Chân, nếu em không bị dị ứng, tôi đã định đánh em rồi đấy.”

Cố Ngữ Chân nghe thấy từ “đánh”, tim đập nhanh lên theo phản xạ, trong đầu chợt nghĩ đến vài hình ảnh không nên nghĩ đến, vì anh chỉ lúc đó… mới hơi quá đáng một chút.

Tai cô đỏ bừng, nhìn xuống bãi cát:

“Cát nóng chân quá…”

Lý Thiệp cúi đầu nhìn chân cô, mang giày rồi mà, đâu đến nỗi:

“Cởi ra tôi xem nào.”

Cố Ngữ Chân chỉ tiện miệng viện cớ, thật ra chỉ là đi không nổi nữa, nhưng lại sợ anh nghĩ cô yếu đuối.

Anh đã ngồi xuống, đưa tay định nắm lấy chân cô.

“Không cần đâu, nghỉ một chút là được rồi.” Cố Ngữ Chân né tránh, không cẩn thận đứng không vững, vội vàng nắm lấy vạt áo anh, suýt nữa thì ngồi lên vai anh.

Lý Thiệp giữ lấy chân cô giúp cô đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn, không nói lời nào.

Cố Ngữ Chân không dám nhìn vào mắt anh, sợ bị nhìn thấu.

Bên cạnh, An Phi đẩy cửa kính biệt thự ra, thấy hai người dây dưa với nhau thì hơi sững người, nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc:

“Còn chơi không? Mà hút điếu thuốc thôi mà lâu thế?”

“Chơi chứ.” Lý Thiệp đứng dậy, nhưng lại bị Cố Ngữ Chân túm chặt cổ áo.

Lý Thiệp liếc nhìn tay cô, bật cười một tiếng, rồi trực tiếp đưa tay vòng qua dưới đầu gối cô, cúi người bế bổng cô lên.

“A!” Cố Ngữ Chân không đề phòng, giật mình hét lên một tiếng, đến khi kịp phản ứng lại thì Lý Thiệp đã bế cô đi rồi.

Phía sau, An Phi khựng lại một bước, nhưng không nói gì.

Phía trước đang ồn ào thì chợt yên tĩnh trong giây lát, người đằng sau đi tới chưa từng gặp cô, liền trêu ghẹo:

“Ôi! Em gái này cướp ở đâu về thế?”

Lý Thiệp tùy tiện nói:

“Bám chặt ngoài kia không chịu buông, nên mang vào chơi một lúc.”

Câu này vừa nói ra, ánh mắt xung quanh nhìn sang đều trở nên mờ ám và đầy ẩn ý.

Cố Ngữ Chân nóng bừng cả mặt, anh đúng là vô lý đến mức không ai chịu nổi:

“Lý Thiệp, anh thả tôi xuống!”

Lý Thiệp chẳng buồn để ý, vừa thả cô xuống thì điện thoại reo. Anh nghe máy, tiện tay ngăn nhân viên phục vụ đang bưng rượu lại, chỉ vào chai nước khoáng ở dưới cùng, rồi đi sang một bên nói chuyện điện thoại.

Rượu mà nhân viên mang ra rất đẹp mắt, màu lam biếc lấp lánh trong ly thủy tinh, nhìn là biết loại dành cho con gái.

Cố Ngữ Chân có hơi thèm, nhưng nhân viên đã thay bằng nước khoáng theo yêu cầu của anh.

Cô nhìn sang chỗ anh đang ngồi không xa, vẫn đang nói chuyện điện thoại, đành cúi đầu, dùng ống hút uống nước khoáng.

Cô đảo mắt nhìn quanh, mới phát hiện ra hầu hết mọi người đều ở đây, bảo sao lúc nãy bên kia vắng tanh, thì ra chỗ chơi bời thật sự là ở đây.

Lúc này hai cô gái khi nãy đi tìm bác sĩ cũng vừa quay lại, thấy cô ngồi đó thì dường như mới sực nhớ ra cô vẫn còn ở đây đợi.

Hữu Hữu bước tới, vẻ mặt có chút áy náy:

“Tôi quên mất là còn phải quay lại tìm cô, bác sĩ riêng không có ở đó, không lấy được thuốc thì làm sao bây giờ?”

Cố Ngữ Chân lấy tuýp thuốc mỡ trong tay ra:

“Tôi bôi rồi.”

Hữu Hữu nhìn thấy tuýp thuốc, lại liếc sang Lý Thiệp là người đã đưa thuốc cho cô, rõ ràng thuốc đó là anh mua cho.

Cố Ngữ Chân cũng cảm nhận được có chút bài xích trong ánh mắt họ, nhưng cô cũng chẳng định giao lưu thêm. Dù gì cô và nhóm người này cũng không hợp, từ trước tới giờ vẫn không thể hòa nhập nổi.

Ngẩng đầu lên, cô liền thấy Trương Tích Uyên cũng đến. Anh ấy rõ ràng cũng nhìn thấy cô.

Trước đó, anh ấy rời bàn cược sớm, sau đó cũng không còn thời gian quay lại, dạo gần đây cô vào đoàn quay phim, hai người hoàn toàn không có cơ hội gặp nhau.

Cố Ngữ Chân định đi qua chào hỏi anh ấy.

Vương Trạch Hào đã thay bộ đồ mới, đi dép xỏ ngón, từ xa đã chạy lại:

“Lại đây chơi cùng bọn tôi đi, bên chỗ anh Thiệp đang thiếu một người.”

Cố Ngữ Chân nhìn về phía Lý Thiệp, có cảm giác Vương Trạch Hào đang cố ý trêu chọc họ, còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị kéo đi luôn.

Trương Tích Uyên nhìn thấy cô bị kéo về phía Lý Thiệp, trầm mặc một lúc rồi cũng gọi điện thoại cho Trương Tử Thư.

Lần này Trương Tử Thư cuối cùng cũng bắt máy. Kể từ hôm cô ấy trực tiếp lên máy bay rời đi, thì hoàn toàn không nghe điện thoại, cả người bặt vô âm tín.

Nếu không liên hệ với studio bên cô ấy, thật sự không ai biết cô ấy đã đi đâu.

Bên Trương Tử Thư ồn ào vô cùng, hiển nhiên là cô ấy đang vui chơi trong quán bar, tâm trạng còn rất tốt:

“Có chuyện gì thế?”

Bên phía Trương Tích Uyên cũng không yên tĩnh hơn là bao, nhưng nghe được giọng nói, cô ấy chắc chắn biết anh ấy đang ở đâu:

“Giờ này còn chơi bời bên ngoài à?”

Trương Tử Thư chẳng buồn để tâm:

“Giờ này thì sao? Cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu thôi mà.”

Trương Tích Uyên không định nói nhiều. Tính cách của cô cháu gái này vốn mạnh mẽ, lời nói từ người khác hiếm khi lọt vào tai cô.

“Sau này con còn định quay về không? Con định thế nào với A Thiệp? Đừng để đến lúc bị người khác cướp mất rồi, lại quay về nói hối hận.”

Bên kia, Trương Tử Thư không biết có đang lắng nghe không, chỉ thản nhiên đáp:

“Sau này nếu có hối hận, người hối hận chắc chắn là anh ấy, không phải con.”

“A Thư, cậu ấy đã đợi con bao nhiêu năm rồi. Con dù thế nào cũng nên cho cậu ấy một câu trả lời, đừng cứ tuỳ hứng như vậy, để người ta cứ mãi chờ như thế.”

“Anh ấy đúng là có đợi nhưng cũng đâu có cản được anh ấy chơi bời.” Trương Tử Thư nói nhanh, nhưng lát sau lại chậm rãi thêm một câu:

“Chú à, chuyện của bọn cháu, chú đừng xen vào nữa. Người không rõ thì sẽ không hiểu được.”

Trương Tích Uyên chỉ lớn hơn họ 7 tuổi, nhưng vai vế lại là chú, Trương Tử Thư gọi như vậy rõ ràng là muốn anh ấy đừng tiếp tục khuyên bảo.

Cô ấy rất tự tin vào tình cảm giữa mình và Lý Thiệp. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, từ lâu đã hiểu rõ đối phương hơn bất kỳ ai. Một mối quan hệ vài tháng, sao có thể so được với mười mấy năm gắn bó?

Cô ấy chưa từng nghĩ rằng sẽ thua bất kỳ ai, bởi cô ấy biết rõ vị trí của cô ấy trong lòng Lý Thiệp là số một, và cô ấy cũng biết anh rất trân trọng mối quan hệ giữa họ.

Lúc chia tay, anh đã từng nói nếu biết sẽ chia tay, thì thà chưa từng bắt đầu, tránh để mối quan hệ trở nên căng thẳng như vậy, đến cả bạn bè cũng không thể làm.

Hôm đó ở hộp đêm, anh cũng nói chỉ cần cô ấy gặp chuyện gì, bất kể lúc nào, chỉ cần gọi, anh đều sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Anh thà từ bỏ cơ hội ở bên nhau, cũng không muốn giống như những người yêu cũ trở mặt, không thèm nhìn mặt nhau nữa.

Họ có thể không ở bên nhau, nhưng sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù, không bao giờ đến mức hận thù nhau.

Trương Tích Uyên bất đắc dĩ cúp máy, quay đầu nhìn về phía xa xa thấy cô gái đang đứng cạnh Lý Thiệp, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Anh ấy tuy không nghĩ rằng ai có thể thay thế được vị trí của Trương Tử Thư trong lòng Lý Thiệp, nhưng cũng không thể không lo rằng Lý Thiệp có thể sẽ mềm lòng mà quan tâm tới người khác.

Con người vốn là máu thịt, huống hồ đối phương lại là người đã thầm yêu anh suốt mười năm. Dù không phải người yêu, thì cũng chắc chắn sẽ khác với những người khác.

Anh ấy là người làm việc chu toàn, suy nghĩ thấu đáo hơn lớp trẻ rất nhiều.

Bây giờ có thể cảm thấy không sao, nhưng sau này nếu họ thật sự muốn kết hôn thì sao?

Nếu giữa hai người chen vào một người thứ ba, thì cho dù có kết hôn, cũng chẳng ai được yên ổn.

Cả ba người đều sẽ tổn thương.

Và những chiếc gai trong lòng, sẽ mãi không nhổ ra được.

Cố Ngữ Chân chơi một lúc, không dám tiếp tục phơi nắng nữa, liền rời khỏi bãi biển, tiện tìm một phòng nghỉ gần đó để xem tình trạng da mặt. Quả nhiên, mẩn đỏ đã dịu đi phần nào.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng người tới gần.

“Cô ngôi sao nhỏ đó với A Thiệp có quan hệ gì vậy?”

“Là bạn học của anh ấy, trước đây chơi golf gặp lại, bị đạo diễn quy tắc ngầm, đúng lúc bị bọn mình bắt gặp.” Hữu Hữu đi tới bồn rửa tay, vừa dặm lại lớp trang điểm, vừa nói tiếp.

“Tớ nghe nói ở bàn cược, anh ấy cho cô ta hai chục triệu tệ để chơi?”

Hữu Hữu vừa tô son vừa thản nhiên nói: 

“Trước đó đã cho năm mươi vạn rồi, chắc là lấy cớ để cho tiền cô ta thôi. Dù gì cũng là bạn học cấp ba, ai nỡ nhìn bạn học bị quy tắc ngầm vì thiếu tiền? Gọi cô ta tới đánh bài, cho cô ta thắng vài ván, kiếm cái cớ cho tiền. Kiểu người nhà bình thường như cô ta, giúp được thì giúp thôi.”

Cố Ngữ Chân khẽ chớp mắt, chậm rãi buông tay xuống.

“Bảo sao, tớ cứ tưởng A Thiệp thật sự để ý loại ngôi sao hạng ba như thế, còn không bằng Bạch Mạt bị chụp hình hôm qua, dù sao người ta cũng là đại minh tinh.” Cô gái kia nói, rồi như nghĩ đến gì đó, bổ sung, “Nhưng có Tiểu Thư rồi thì mấy người này cũng chẳng có cửa đâu. Cơn nghiện thuốc của A Thiệp không phải do Tiểu  Thư mà ra à? Giờ đến cả một điếu thuốc cũng không rời tay.”

Tay Hữu Hữu đang cầm thỏi son dừng lại một chút, rồi cất son vào túi:

“A Thiệp nhìn qua là biết kiểu người rất phóng túng trên giường, thích Tiểu Thư là thật đấy, nhưng nếu cô ấy không quay về, thì bên cạnh anh ấy không thể nào thiếu phụ nữ. Với Bạch Mạt hay cô sao hạng ba này cũng chỉ là vui đùa một chút thôi. Anh ấy từng yêu bao nhiêu bạn gái rồi, có ai là lâu dài đâu? Tất cả đều là quá khứ rồi.”

Giọng nói càng lúc càng xa, xung quanh dần yên tĩnh trở lại.

Cố Ngữ Chân ngồi thật lâu, sau đó lấy điện thoại ra, tìm kiếm từ khóa “Bạch Mạt” quả nhiên dòng đầu tiên chính là tin tức tình ái của Bạch Mạt.

Ảnh chụp lén hơi mờ, không thấy rõ mặt, nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay đó là xe của Lý Thiệp. Hôm đó anh dùng chiếc xe này để trả lại trâm cài áo, cũng là đưa cô về khách sạn.

Nơi bị chụp chính là trước cổng khách sạn, Bạch Mạt bước xuống xe, người đàn ông trong xe không nhìn rõ mặt, chỉ thấy rõ bàn tay đang đặt trên vô lăng, các đốt ngón tay rõ ràng, thon dài và đẹp đẽ.

Chỉ nhìn một bàn tay cũng có thể tưởng tượng ra người đó đẹp trai đến mức nào.

Phía dưới có rất nhiều bình luận, mà nội dung thì đều… lệch hướng. Có người trách paparazzi: “Biết chụp tay mà không biết chụp mặt? Tay rõ như thế, mặt lại mờ, rõ ràng là cố tình giữ lại không khí thần bí!”

Bình luận đứng đầu lượt thích:

“Chụp rõ mặt rồi có khi lại thất vọng, để lại một chút thần bí vẫn là tốt nhất.”

Rất nhiều người đồng tình: “Tay thế kia đúng chuẩn nam thần, nhưng mặt thì chưa chắc đâu.”

Vì để gương mặt đạt đến độ “cực phẩm”, còn khó hơn cả có một đôi tay đẹp.

Cố Ngữ Chân nhìn bàn tay ấy cô hoàn toàn không cần tưởng tượng, gương mặt của anh tuyệt đối sẽ không khiến ai thất vọng. Nếu không thì tại sao từ nhỏ đến lớn, lại có nhiều cô gái mê anh đến thế?

Bên dưới có fan cố kiểm soát bình luận, nói rằng:

“Đây là xâm phạm quyền riêng tư. Bịa đặt thật đáng xấu hổ. Rõ ràng chỉ là bạn bè bình thường!”

Nhưng dòng bình luận sớm đã không thể kiểm soát nổi:

“Nếu là giả, studio của Bạch Mạt sớm đã lên tiếng đính chính rồi. Giờ im lặng tức là ngầm thừa nhận đấy nhé.”
 

“Cũng chỉ có fan mới tin bạn bè bình thường lại cùng về khách sạn tối hôm trước, sáng hôm sau mới rời đi.”
 

Cố Ngữ Chân đọc bình luận một hồi lâu, rồi lặng lẽ cất điện thoại đi.

Cô chợt nghĩ đến cái “trước đó” mà anh từng nói.

Khi anh gọi tên cô, rõ ràng là lúc đó… anh không hề nhận ra cô.

Lúc cô bước vào, anh đã tắt đèn, trong phòng tối om, trước khi hôn nhau, đến người cũng chưa nhìn rõ, làm sao có thể nhìn thấy chiếc trâm cài áo?

Anh từ trước đến nay vốn là kiểu con trai rất giỏi trong chuyện yêu đương, đương nhiên sẽ không nói ra lời nào khiến con gái tổn thương.

Cố Ngữ Chân ngồi thêm một lát rồi mới bước ra ngoài, lúc này dị ứng trên mặt đã dịu đi rất nhiều, chỉ còn một ít vết đỏ nhàn nhạt.

Lúc ấy Trương Tích Uyên cũng chuẩn bị rời đi, đứng dậy đi đến chỗ họ, nhìn về phía Lý Thiệp, nói:

“Đoàn phim có việc, tôi đưa cô ấy về trước.”

Lời anh ấy nói tự nhiên đến mức như thể Cố Ngữ Chân vốn dĩ là do anh ấy đưa đến đây.

Lý Thiệp không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Cố Ngữ Chân tâm trạng có chút phức tạp. Sau khi rời khỏi đảo tư nhân, ngồi vào xe của Trương Tích Uyên, tầm mắt cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có đại dương mênh mông không thấy bờ.

Trương Tích Uyên đang lái xe, mở miệng hỏi:

“Cô và A Thiệp đang hẹn hò sao?”

Cố Ngữ Chân sững người một chút, đột nhiên không biết nên trả lời mối quan hệ hiện tại của họ như thế nào.

Trương Tích Uyên lại nói:

“Tôi nghĩ chắc cô cũng đã biết, Trương Tử Thư là cháu gái tôi.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy không lên tiếng. Đúng là lần đánh bài đó cô mới biết chuyện.

Nhưng chuyện này thực ra không liên quan gì đến cô, Trương Tích Uyên đối xử với cô rất có tâm, nếu không thì cô cũng không thể thăng tiến nhanh đến vậy trong giới.

Trương Tích Uyên thấy cô không ngạc nhiên, mới nói tiếp:

“Nếu thật sự hai người ở bên nhau, tôi khuyên nên suy nghĩ kỹ. A Thiệp từ nhỏ đã gọi tôi là anh trai, tôi cũng luôn xem cậu ấy như em ruột.”

“Từ rất lâu rồi, cậu ấy đã thích Tiểu Thư. Hồi đó thường hỏi tôi rằng cô bé thích gì, ghét gì. Đến sinh nhật thì cậu ấy tự tay chuẩn bị những món quà mà con bé thích, chưa từng bỏ lỡ lần nào.”

“Cô cũng biết tính A Thiệp, cậu ấy chưa từng phải tốn công theo đuổi ai. Có biết bao cô gái thích cậu ấy. Nhưng người duy nhất khiến cậu ấy phải để tâm theo đuổi, chính là Tiểu Thư, bởi vì đó là người mà cậu ấy yêu. Còn những cô gái khác, chỉ là người yêu cậu ấy đó là sự khác biệt.”

“Tôi nói những lời này không phải vì Tiểu Thư là cháu tôi, mà là vì tôi nhìn thấy họ lớn lên cùng nhau, nên mới khuyên cô một câu đừng trở thành người bị tổn thương trong chuyện tình cảm của họ.”

“Bây giờ họ vẫn còn là bạn. Chỉ cần cô ấy về nước là A Thiệp sẽ đến gặp ngay. Điều đó cho thấy cậu ấy rất trân trọng mối quan hệ này. Cô thử nghĩ xem, nếu hai người thật sự ở bên nhau, cô có thể chấp nhận việc bạn trai mình cứ thỉnh thoảng lại đi gặp người con gái mà cậu ấy từng dốc lòng yêu không?”

“Cô không sợ một ngày nào đó tình cũ nối lại sao?”

“Nếu cô có tinh lực để đề phòng, chi bằng hãy tập trung toàn lực vào sự nghiệp. Tôi đảm bảo với tố chất và ý chí của cô, chưa đến hai năm sẽ lọt vào hàng ngũ top đầu.”

Bình Luận (0)
Comment