Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 37

Cố Ngữ Chân hoảng sợ đến mức lập tức lùi về phía sau, nhưng phía sau lại không còn đường lui, cả người cứng đờ, cảm nhận được mùi xà phòng nhẹ nhàng trên người anh, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, đầu óc trống rỗng vì căng thẳng.

Lý Thiệp thì vẫn ung dung tự tại, một tay ôm lấy cô, lười biếng lên tiếng: 

“Muốn đi thang máy sao?”

Trong tình huống này, ai có mắt cũng sẽ không bước vào. Tô Mạch giả vờ như không nhìn thấy Cố Ngữ Chân, mỉm cười nói: 

“Tôi đi thang máy khác.”

Lý Thiệp đưa tay nhấn nút đóng cửa thang máy: 

“Tầng mấy?”

Cô đứng bên trong hình như lúc này mới phản ứng lại là đang hỏi mình, nhẹ giọng đáp: 

“Hai mươi mốt.”

Tô Mạch nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại, nhặt chiếc túi dưới đất lên, vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc. Cô ấy thật sự không ngờ loại thiếu gia phong lưu như Lý Thiệp lại dây dưa với một cô gái ngoan hiền như Cố Ngữ Chân, hơn nữa còn khá mãnh liệt, dường như còn chẳng kịp về phòng.

Lần đầu tiên cô ấy nhìn nhầm người, hiếm khi bản thân lại đánh giá sai.

Ra khỏi thang máy, Lý Thiệp đi phía trước, trông cứ như đang trở về phòng mình vậy.

Cố Ngữ Chân đi phía sau, bước chân có phần loạng choạng. Cô thấy anh đi trước, không nhịn được mà đuổi theo hỏi: 

“Anh cũng ở khách sạn này sao?”

Lý Thiệp liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nhẹ bẫng: 

“Nếu tôi ở khách sạn này, còn cần hỏi số phòng của em sao?”

Lời này đã đủ thẳng thắn, ý là muốn vào cùng phòng.

Cố Ngữ Chân lập tức nín thở, không nói được gì.

Lý Thiệp đưa tay ra: 

“Thẻ phòng.”

Cố Ngữ Chân chạm vào ánh mắt anh, tim đập dữ dội, cúi đầu lấy thẻ phòng trong túi ra đưa cho anh, tim đập đến mức tay cũng run lên.

Lý Thiệp mở cửa phòng, đi vào như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, còn ung dung nhìn quanh căn phòng, nhàn nhã như thể đây là nơi anh đã quen thuộc từ lâu.

Cố Ngữ Chân đặt túi lên sofa, trên sofa bày đầy quần áo cô đã phối sẵn, nhìn qua rất bừa bộn.

Cô vội vã thu dọn cũng không kịp, có chút lúng túng, chỉ có thể tìm cớ đuổi anh đi: 

“Anh có muốn tắm trước không?”

Nghe vậy, Lý Thiệp quay đầu nhìn lại, hơi nhướng mày.

Cố Ngữ Chân vừa nói ra mới phát hiện lời cô nói có phần ám muội quá: 

“Anh đừng hiểu lầm, ý tôi là ngâm mình một chút sẽ dễ chịu hơn. Anh lái xe lâu vậy chắc cũng mệt rồi.”

Lý Thiệp bật cười, cúi người lại gần: 

“Em sợ tôi hiểu lầm cái gì?”

Cố Ngữ Chân lập tức cứng họng, nhìn vào mắt anh mà chẳng thể thốt ra lời.

Lý Thiệp chỉ cười, không nói thêm gì nữa.

Cố Ngữ Chân ngồi đờ ra trên ghế sofa một lúc lâu, rồi đứng dậy thu dọn quần áo phối sẵn đang bày trên ghế.

Cô có nhiều quần áo, mỗi lần đều phải lấy ra bày hết mới nhớ có những bộ nào, nhưng nhìn thì quả thật rất bừa bộn. Cô cũng không biết Lý Thiệp vừa rồi nhìn thấy có suy nghĩ gì.

Cố Ngữ Chân bỗng thấy hơi lo, với anh bây giờ vừa thân thuộc, lại vừa xa lạ.

Điện thoại lại rung lên một cái, là tin nhắn của Phó Lê gửi đến. Cô cầm lên nhìn lướt qua: 

“Cô về rồi à? Bọn tôi vẫn đang ở tăng hai, ngay gần khách sạn, muốn qua chơi không?”

“Không đâu, hôm nay tôi hơi mệt.”

Phó Lê rất nhanh nhắn lại:

“Bạn của cô còn ở đó không? Kiều Kiều và A Thần muốn xin cách liên lạc với anh ấy, có tiện không?”

Lúc trước đã nổi giận rồi, nếu còn đưa WeChat nữa thì chắc là chửi cho xối xả luôn.

Cố Ngữ Chân nghiêm túc trả lời:

“Anh ấy về rồi, chắc là không tiện cho…”

Cô mới gõ được nửa câu thì đột nhiên dừng lại.

A Thần?

A Thần chẳng phải là nam diễn viên đó sao? Sao lại muốn WeChat của Lý Thiệp?

Cô lập tức xóa dòng chữ vừa gõ, gõ một hàng dấu hỏi:

“A Thần muốn số của anh ấy làm gì???”

Một lúc sau Phó Lê mới trả lời:

“Cậu ấy khá thích bạn của cô. Nếu không tiện thì thôi, tôi sẽ nói lại với họ.”

Cố Ngữ Chân: “…”

Chẳng trách Lý Thiệp giận đến thế, với tính cách của anh, nhịn đến khi ăn xong bữa đúng là khó lắm rồi.

Lý Thiệp tắm xong bước ra, ngồi bên mép giường dùng khăn lau tóc.

Cố Ngữ Chân lập tức đặt điện thoại xuống, bước lại gần anh, cầm lấy khăn, như đang chuộc lỗi:

“Để tôi lau cho anh.”

Lý Thiệp nhìn cô cầm khăn qua, ngẩng mắt liếc cô một cái, giọng hơi lười biếng:

“Giờ mới chịu nhìn tôi rồi?”

Cố Ngữ Chân vừa lau tóc cho anh vừa lí nhí:

“Tôi có bao giờ không nhìn anh đâu?”

Lý Thiệp không nói gì, tóc bị cô lau đến bù xù, tóc mái còn hơi ướt rũ xuống trán. Anh vẫn giống như trước, dáng vẻ bình tĩnh, yên lặng, khiến cô bất giác mềm lòng.

Ánh mắt cô vô thức dừng lại trên khuôn mặt anh. Anh đúng là như uống nhầm thuốc bảo quản, bao nhiêu năm rồi mà không thay đổi chút nào, vẫn đẹp trai như vậy. Đến mức giờ cả đàn ông cũng muốn xin số điện thoại của anh, đúng là có bản lĩnh thu hút ong bướm.

Cô bỗng thấy ngứa răng, tay liền bất giác xoa xoa loạn lên.

Lý Thiệp đột nhiên vươn tay ôm eo cô, hỏi bằng giọng hơi trêu chọc:

“Em đang xoa chó đấy à? Trước kia tôi lau tóc cho em là như vậy sao?”

Cố Ngữ Chân bị anh kéo lại, dựa sát vào người anh, tim đập nhanh không kịp phản ứng. Đúng là ban nãy cô xoa đầu anh chẳng khác gì đang lau lông cho chó cưng.

Tiếng rung nhẹ vang lên, là điện thoại cô để bên cạnh giường có tin nhắn mới.

Cố Ngữ Chân lập tức vươn người qua anh, cầm lấy điện thoại trên giường, vẫn là Phó Lê nhắn tới:

“Làm sao bây giờ, tôi bị họ quấn lấy đến mệt rồi, cứ đòi bằng được số của bạn cô.”

Anh ta còn gửi theo một icon bất lực.

Cố Ngữ Chân mới nhớ ra ban nãy cô còn chưa trả lời, sợ Lý Thiệp phát hiện, vội cúi đầu, né ánh mắt anh mà nhắn lại.

Cô hơi nhón người, khuỷu tay chống lên mép giường, không tựa vào chân anh, tư thế đó khiến phần eo và hông nổi bật rõ ràng, eo thon, đường cong hiện rõ.

Lý Thiệp nhìn cô, không nói gì, như đang thưởng thức. Anh hơi nhấc chân lên, khiến eo cô hạ thấp hơn nữa.

Cố Ngữ Chân không nhận ra, vô thức làm theo động tác của anh, nằm rạp lên đùi anh, tay gõ nhanh trên màn hình:

“Bạn tôi… anh ấy thích con gái…”

Phó Lê trả lời rất nhanh, gửi một biểu cảm “đã hiểu”:

“Được rồi, tôi sẽ tìm cách xử lý cậu ta.”

Cố Ngữ Chân thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, cô bỗng thấy đau ở mông, vội đưa tay ra đỡ, hơi đau thật, anh ra tay mạnh quá!

Cô quay đầu nhìn thủ phạm, vành tai đỏ ửng lên:

“Anh… sao lại đánh tôi?”

Lý Thiệp nhìn cô, trong mắt rõ ràng có ẩn ý, nhưng lời nói ra lại là chuyện khác:

“Tóc còn chưa lau khô.”

Cố Ngữ Chân nghe giọng nói trầm thấp của anh, tim đập loạn nhịp, vội vàng ngồi thẳng dậy, cầm khăn lau tóc cho anh.

Điện thoại lại rung lên, phá vỡ bầu không khí mập mờ.

Lý Thiệp cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại của cô.

Cố Ngữ Chân cũng nhìn sang, vẫn là Phó Lê, lần này anh ta gửi một đoạn ghi âm rất dài chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?

Cô vươn tay lấy điện thoại:

“Để tôi xem có việc gì gấp không.”

Lý Thiệp không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô nhắn tin.

Cố Ngữ Chân không dám để anh nghe thấy, nên lập tức chuyển đoạn ghi âm thành văn bản:

“Em gái à, làm ơn giúp tôi đi, cho tôi số điện thoại của bạn em đi. Bạn em nhìn là biết không phải dạng người quá khuôn phép, thích con gái không có nghĩa là không thích con trai, chưa thử sao biết không hợp? Tình cảm là thứ có thể nuôi dưỡng được mà, biết đâu anh ấy chưa nhận ra mình thích con trai?”

Cố Ngữ Chân trợn tròn mắt, sốc đến mức đơ người luôn.

Lý Thiệp bỗng thản nhiên hỏi:

“Không phải tin nhắn thoại sao? Sao không nghe?”

Cố Ngữ Chân vẫn còn đang choáng, nghe anh hỏi liền hoảng hốt quay sang, trông như làm chuyện mờ ám.

Lý Thiệp thấy biểu hiện của cô thì ngay lập tức sa sầm mặt, đưa tay ra:

“Đưa đây.”

Cố Ngữ Chân vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng.

Lý Thiệp cau mày sâu hơn, thân người hơi nghiêng về phía trước, túm cô như túm gà con, giơ tay giật lấy điện thoại cô đang giấu sau lưng.

Cố Ngữ Chân đâu đủ sức chống lại anh, dễ dàng bị lấy mất điện thoại. Cô vội đưa tay ra giành lại, nhưng bị anh phản tay ấn xuống đùi, không nhúc nhích được.

Cô gấp đến mức bật thốt:

“Lý Thiệp, anh đang xâm phạm quyền riêng tư đấy!”

Lý Thiệp giữ chặt cô không buông, giọng mang vẻ lưu manh:

“Em có chỗ nào mà tôi chưa ‘xâm phạm’ qua?”

Cố Ngữ Chân đỏ bừng cả mặt, bị giữ chặt trên đùi anh, không thể nhúc nhích, xấu hổ đến mức nói không nên lời.

Lý Thiệp dùng một tay cầm điện thoại, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình. Điện thoại đã khoá, anh thử dấu vân tay mở được.

Lý Thiệp nhướng mày một cái, cúi đầu nhìn cô.

Cố Ngữ Chân đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Sau khi chia tay, cô vẫn chưa xóa dấu vân tay của anh vì cô không nỡ.

Cô chỉ giữ lại như một kỷ niệm, không ngờ hôm nay lại bị rơi vào tay anh.

Lý Thiệp liếc cô một cái rồi tiếp tục nhìn vào màn hình. Trên đó là đoạn chat với Phó Lê, tên được lưu rõ ràng, trò chuyện cũng khá nhiều. Anh không hứng thú đọc chữ, trực tiếp bấm vào tin nhắn thoại.

Cố Ngữ Chân muốn ngăn lại thì đã quá muộn. Đoạn ghi âm vang lên giọng của A Thần rõ ràng vọng khắp phòng.

Ghi âm còn có cả giọng nũng nịu lẫn sự ám muội của đàn ông, sống động như thật.

Cố Ngữ Chân tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lý Thiệp buông tay ra, liếc sang cô hỏi:

“Ý gì đây? Muốn xin số điện thoại của tôi?”

Cố Ngữ Chân mở mắt nhìn anh, vẻ mặt vô tội:

“Tôi đã nói với họ rồi, anh thích con gái mà.”

Lý Thiệp nhìn cô một lúc lâu, dường như lúc này mới hiểu rõ tình hình.

Điện thoại lại vang lên một đoạn ghi âm khác. Sắc mặt Lý Thiệp không tốt chút nào, anh bấm nghe.

Lần này là giọng của Phó Lê:

“Chân Chân, điện thoại tôi bị cướp rồi, cô đừng để ý đến cậu ta!”

Cố Ngữ Chân vội vàng vươn tay định lấy lại điện thoại, nhưng Lý Thiệp lập tức bấm ghi âm phản hồi lại, giọng nhàn nhạt nhưng nghe như sắp đánh người:

“Gọi cậu ta ra đây cho tôi.”

“Anh đừng làm bậy!” Cố Ngữ Chân vội vàng giật lại điện thoại, thu hồi đoạn ghi âm vừa gửi đi.

Lý Thiệp ở bên cạnh bình thản hỏi:

“Thu hồi làm gì?”

Cố Ngữ Chân có chút hoảng hốt:

“Bây giờ anh đang dùng điện thoại của tôi, người ta sẽ nghĩ lung tung đấy.”

Tuy cô thu hồi rất nhanh, nhưng không rõ bên kia có kịp nghe không. May mắn là Phó Lê không nhắn lại, chắc là chưa kịp mở lên.

Cố Ngữ Chân định nói gì đó để xoa dịu không khí. Dù gì nhìn vẻ mặt Lý Thiệp cũng không dễ chịu, chắc không chấp nhận nổi việc có đàn ông xin số anh. Nhưng cô vừa mới quay đầu, chưa kịp mở miệng thì đã bị anh ấn ngã xuống giường:

“Em nhắn cho hắn là: tôi đang ở trong phòng em.”

Cố Ngữ Chân luống cuống:

“Ban ngày tôi còn nói chúng ta chỉ là bạn…”

Lý Thiệp cúi sát lại, ép hỏi:

“Nói hay không?”

Cố Ngữ Chân gần như nghẹt thở vì hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt, khiến tim cô co rút lại theo phản xạ.

“Không được, người ta sẽ đồn lung tung mất…” Cô lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào anh, vội quay đầu nhìn về phía điện thoại.

Ngay giây sau đó, điện thoại đã bị anh lấy đi, anh cúi đầu gõ bàn phím màn hình, rõ ràng là đang định gõ câu vừa rồi.

Cố Ngữ Chân hoảng lên, lập tức ngẩng đầu hôn anh.

Khi Lý Thiệp vừa gõ xong chuẩn bị bấm gửi, bất ngờ cảm thấy một đôi môi mềm mại áp lên môi mình.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên mờ mịt và ám muội.

Cố Ngữ Chân bị ánh nhìn ấy khiến có chút không tự nhiên, thấy anh chống tay nghiêng người đè lên cô, cô đã hoàn toàn không còn tâm trí nghĩ đến chiếc điện thoại nữa.

Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, hơi thở bắt đầu gấp gáp.

Lý Thiệp tiện tay ném điện thoại sang một bên, cúi đầu hôn cô.

Cố Ngữ Chân cảm nhận được vòng tay anh ôm lấy cô khi hôn, tim đập nhanh đến mức khó mà kiềm chế.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa:

“Chân Chân.”

Lý Thiệp như thể không nghe thấy, vẫn giữ lấy cô, hôn cô đầy khiêu khích. Cô cũng không thể phân tâm, tâm trí đều đặt hết lên người anh.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, bên ngoài giọng nói hơi lo lắng vang lên:

“Chân Chân, chị không sao chứ? Em vào nhé?”

Lúc này Cố Ngữ Chân mới khẽ đẩy anh ra, Lý Thiệp cũng dừng lại, có chút mất hứng, nhưng vẫn buông cô ra.

Cố Ngữ Chân vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng chỉnh lại quần áo rồi đi ra mở cửa.

Lý Thiệp lùi người tựa lưng vào giường, trông đầy lười biếng.

Bên ngoài, Tiểu Ngư vừa thấy cô bước ra thì thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng lên tiếng:

“Anh Phó Lê nói chị không trả lời tin nhắn nên bảo em đến xem chị có sao không.”

Lý Thiệp cười lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường, không buồn nghe nữa. Anh tiện tay châm một điếu thuốc, lúc đó điện thoại đặt trên bàn khẽ rung lên.

Anh cầm lấy điện thoại đang kẹp giữa các ngón tay, một tin nhắn hiện lên:

Bạch Mạt: “Anh rốt cuộc là có ý gì? Tại sao hôm nay lại đối xử với tôi như vậy?”

Lý Thiệp nhướng mày, vẫn giữ vẻ cợt nhả, cầm điếu thuốc trả lời một câu:

“Ý gì là ý gì?”

Bình Luận (0)
Comment