Chưa được mấy ngày, Trương Tích Uyên đã thông báo cô đến công ty một chuyến. Kể từ khi ký hợp đồng với anh ấy, lịch trình của cô gần như không có ngày nghỉ. Đây là lần đầu tiên có thời gian ghé qua, dọc đường gặp không ít quản lý nghệ sĩ.
Người quen thì chào hỏi, không quen cũng chỉ gật đầu xã giao nhưng đa phần có lẽ đều đã nghe chuyện xảy ra với cô lần này.
Ảnh hưởng đúng là rất tệ. Một diễn viên bình thường mà bị đạo diễn đổi vai giữa chừng đã là tổn thất lớn, huống chi cô còn bị một đạo diễn nổi tiếng loại khỏi đoàn phim sau khi đã quay được hơn nửa số cảnh.
Hơn nữa còn là bên nhà đầu tư yêu cầu đổi người, nên không ai có thể đi giải thích khắp nơi được. Dù sao cũng không thể nói rằng người bỏ tiền ra là sai.
Cố Ngữ Chân lên đến tầng cao nhất, bước vào văn phòng. Trương Tích Uyên vẫn đang nghe điện thoại. Thấy cô đến, anh ấy ra hiệu cho cô ngồi ở sofa đợi một lát.
Cô chỉ có thể ngồi xuống, kiên nhẫn chờ.
Bên kia cuộc gọi kéo dài khá lâu, cuối cùng anh ấy mới cúp máy.
Cô lập tức đứng dậy đi tới:
“Bên đó nói sao rồi ạ?”
Trương Tích Uyên cũng đành phải nói thật:
“Đạo diễn Hứa bảo, sau này nếu có vai nào phù hợp nhất định sẽ mời cô, coi như là bù đắp.”
Cố Ngữ Chân khẽ mím môi:
“Không còn cách nào khác sao?”
“Phía đầu tư đã lên tiếng, chỉ định muốn Phương Hủ Hủ vào vai đó, thì chắc chắn không có đường lui đâu.”
Cố Ngữ Chân cảm thấy mơ hồ, không biết sắp tới sẽ ra sao. Vai nữ phụ trong “Bão Vũ Tương Chí” là một “ánh trăng trắng” đầy chiều sâu trong câu chuyện, là nhân vật thu hút nhất sau nữ chính nếu diễn tốt, thậm chí có khả năng đoạt giải nữ phụ xuất sắc nhất.
Để giành được vai này, cô đã đặc biệt học đàn cổ tranh và kinh kịch, từ chối không ít lời mời diễn khác. Khi quay thử cũng thể hiện rất tốt.
Đạo diễn Hứa cũng tiếc nuối thay cô nhưng có những chuyện… thực sự bất lực. Tài nguyên trong giới vốn ít ỏi, bị người khác giành mất rồi thì cũng chỉ có thể chấp nhận.
Trương Tích Uyên lặng im. Vai nữ phụ trong phim của đạo diễn Hứa và vai nữ phụ trong các phim khác hoàn toàn không thể so sánh với nhau, khác biệt một trời một vực.
Nói chờ cơ hội sau này, nhưng… phải chờ đến bao giờ? Tuổi xuân của nghệ sĩ nữ vốn rất ngắn, nếu không bật lên được lúc còn trẻ, thì gần như cả đời sẽ không thể nổi nữa.
Mất vai diễn này cũng đồng nghĩa với việc mất đi một bệ phóng rất lớn.
Trương Tích Uyên suy nghĩ một lúc lâu, chỉ đành sắp xếp lại hướng đi mới cho cô. Vừa đang tính toán thì điện thoại nội bộ vang lên, anh ấy nhấc máy, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng:
“Toàn bộ?”
Sau khi hỏi kỹ vài câu, anh ấy cúp máy, quay sang nhìn cô:
“Cô đắc tội gì với Bạch Mạt vậy? Cô ta hiện giờ đang hạ giá để tiếp cận những thương hiệu cô đang làm đại diện. Các hợp đồng quảng cáo của cô gần như bị cô ta cướp hết rồi.”
Cố Ngữ Chân giật mình.
Bạch Mạt làm vậy chẳng khác nào muốn phong sát (ngầm cấm sóng) cô…
Cô cắn nhẹ môi, khẽ nói:
“Vì Lý Thiệp.”
Trương Tích Uyên thoáng khựng lại, nhưng cũng không tỏ ra quá bất ngờ:
“Họ đang quen nhau à?”
Cố Ngữ Chân cụp mắt xuống, nghĩ đến tin nhắn kia, không nói gì.
Cô không trả lời, tức là mười phần thì đã chắc đến tám chín, Trương Tích Uyên có hơi nghi hoặc:
“Vậy còn cô thì sao?”
Cố Ngữ Chân chớp mắt khẽ:
“Tôi thích anh ấy… nhưng tôi không thể làm một trong số họ.”
Nghe đến đây, Trương Tích Uyên cũng hiểu ra, xem ra trước đó anh ấy đúng là đã nghĩ quá nhiều rồi. Anh ấy từng tưởng rằng Cố Ngữ Chân có chút gì đó đặc biệt trong mắt Lý Thiệp, ai ngờ chưa bao lâu đã lộ ra thêm một nữ minh tinh khác.
Nói thật thì, người hiểu rõ Lý Thiệp nhất vẫn là Tử Thư, dù gì hai người cũng thân nhau từ nhỏ.
Anh ấy cũng không tiện hỏi sâu hơn:
“Nếu là vì A Thiệp, vậy thì chuyện này cũng dễ giải quyết thôi. Vấn đề hiện tại cũng chưa đến mức nghiêm trọng. A Thiệp là người không có tính ổn định, kể cả với Bạch Mạt thì cũng sẽ không lâu dài. Cô nên tranh thủ tìm cơ hội, nhờ A Thiệp nói một câu với Bạch Mạt, kẻo sau này nếu họ chia tay, cô ta sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.”
“Bây giờ cô ta đã hạ giá để tranh giành hợp đồng với cô, cô hoàn toàn không thể đấu lại. Cô còn chưa bật lên được, còn cô ta đã là nữ chính suốt bao năm. Hiện tại lại nắm chắc vai nữ chính trong phim của đạo diễn Hứa. Đừng nói đến chuyện có lấy được giải hay không, chỉ riêng danh tiếng ấy thôi cũng đủ giúp cô ta lấy về vô số tài nguyên.”
“Người ta đứng giữa cô và cô ta, chắc chắn sẽ chọn cô ta. Cô nên cân nhắc tương lai của mình.”
Cố Ngữ Chân đi ra khỏi công ty, bầu trời âm u, từng hạt mưa nhẹ bắt đầu rơi.
Cô ghé ven đường mua một chiếc ô rồi đứng dưới mái hiên rất lâu mới nhấn nút gọi điện. Sau khi bấm gọi, cô đột nhiên thấy căng thẳng.
Nhưng điện thoại đổ chuông mãi mà không ai bắt máy, cuối cùng tự động ngắt.
Không nghe máy nữa rồi sao?
Cô nhớ lại trước kia khi sau chia tay, anh thật sự đã cắt đứt hoàn toàn.
Anh là kiểu người yêu đương dứt khoát, nói chia tay là chia tay, tuyệt đối không quay đầu, không nghe điện thoại cũng là chuyện bình thường.
Lời Trương Tích Uyên nói hôm nay, thật ra đã rất uyển chuyển, cũng rất nghĩ cho cô.
Anh ấy hoàn toàn có thể bỏ mặc cô, đổi người khác để quản lý. Diễn viên ngoài kia nhiều không kể xiết, tiện tay kéo ai vào cũng được.
Nhưng nếu chuyện này không xử lý rõ ràng, rất có thể cô sẽ không còn cơ hội nào để làm việc trong ngành này nữa.
Cô còn đang do dự thì điện thoại đột nhiên đổ chuông là ông Lưu.
Cô hơi ngạc nhiên, bắt máy:
“Ông Lưu, có chuyện gì ạ?”
Ông Lưu nghe điện thoại hơi chậm vì tai có chút kém, nghe thấy giọng cô phải mất một nhịp mới phản ứng lại:
“Chân Chân, cháu có thể giúp ông liên lạc với A Thiệp được không? Mấy ngày này đúng lúc trùng với khoảng thời gian xảy ra nhiệm vụ trước kia. Những năm trước, mỗi dịp thế này ông đều để Bôn Bôn ở bên cậu ấy để được an ủi.”
“Nhưng lần này người mang Bôn Bôn đến không để ý, làm mất nó rồi. Không biết nó chạy đi đâu, mấy hôm rồi không tìm thấy. Bôn Bôn từng cứu mạng cậu ấy. Giờ chắc chắn tâm trạng không ổn đâu. Cháu đi xem giúp ông được không? Người nhà cậu ấy thì cứng đầu, đến chỉ tổ cãi nhau. Ông không muốn bà của cậu ấy biết chuyện, tuổi cao rồi, sợ bà lo quá sinh bệnh thì không hay.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy thì ngẩn người:
“Chuyện đó xảy ra đúng hôm nay ạ?” Nếu không thì ông cũng không gấp như vậy.
“Đúng, là hôm nay. Tìm Bôn Bôn mấy hôm nay không thấy. Đến hôm nay thì đột nhiên không liên lạc được với A Thiệp, ông lo lắm, không biết có chuyện gì rồi.”
Cả đầu Cố Ngữ Chân như trống rỗng:
“Cháu hiểu rồi, cháu đi ngay bây giờ.”
“Được được!” Ông Lưu liên tục đồng ý:
“Nếu gặp được cậu ấy thì nhắn giúp ông một câu, Bôn Bôn thì ông nhất định sẽ tìm lại cho cậu ấy, bảo cậu ấy đừng lo.”
Cố Ngữ Chân lập tức đáp lời, vội vàng cúp máy rồi bắt xe đến nơi Lý Thiệp đang sống.
Biệt thự nằm giữa lưng chừng núi, cách cổng chính khá xa, chỉ cho xe riêng vào.
Cô buộc phải xuống xe, che ô, giống như lần trước, đi bộ lên dốc. Vất vả lắm mới đến được trước cửa.
Cô giơ tay gõ mạnh lên cửa:
“Lý Thiệp!”
Rồi ấn chuông một lúc nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả.
Biệt thự này đã có từ lâu, kiểu dáng cổ điển nhưng rất đẹp. Bên ngoài tường đôi khi có rêu xanh leo lên, in vệt lên tường như những dấu tích rất nên thơ.
Cô vòng sang bên hông, đến cạnh cửa sổ, giơ tay che ánh sáng rồi nhìn vào trong qua lớp kính tầng một không có ai.
Lòng càng lúc càng nôn nóng, cô cúi người, định lật tấm thảm trước cửa để tìm chìa khóa. Nhưng rồi lại chợt nhớ ra: như vậy hình như không ổn, nhỡ đâu Bạch Mạt đang ở trong thì sao?
“Đang làm gì đấy?” Sau lưng bất ngờ vang lên một giọng nói.
Cố Ngữ Chân khựng lại, tay còn đang nắm mép tấm thảm, ngẩng đầu nhìn lên.
Lý Thiệp đứng đó như chẳng có chuyện gì, mặc đồ thường ngày đơn giản, tóc mái rũ xuống trông như một chàng trai sinh viên trẻ trung. Không xa phía sau là chiếc xe đang đỗ rõ ràng anh vừa mới từ siêu thị về, tay còn xách một túi lớn toàn đồ ăn.
Anh đứng cách đó không xa, nhìn cô đang cầm mép thảm trước cửa nhà mà bên dưới đó, chính là chỗ anh giấu chìa khóa.
Thấy anh bình an, Cố Ngữ Chân thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút lúng túng. Nếu họ không quen nhau, với hành động này thì đúng là bị gọi bảo vệ cũng không oan.
Cô buông mép thảm xuống, nói:
“Ông Lưu nhờ tôi đến xem tình hình của anh. Ông ấy bảo Bôn Bôn nhất định sẽ tìm lại được, bảo anh đừng lo.”
“Tôi biết rồi.” Lý Thiệp đáp gọn, không nói gì thêm, xách túi đồ tiến đến, lấy chìa khóa ra định mở cửa.
Cố Ngữ Chân nhìn anh bình tĩnh như vậy, nhất thời không biết nên nói gì. Nghĩ một lúc, cô vội lấy trong túi xách ra một món đồ:
“Bật lửa của anh… Lúc trước tôi định gửi lại, nhưng thứ này không được phép gửi bưu điện.”
“Vứt đi là được rồi.” Lý Thiệp rõ ràng chẳng để tâm, vừa nói vừa đưa tay mở cửa.
Cô cầm bật lửa trong tay, đột nhiên chẳng biết nên tiếp tục câu chuyện ra sao. Thấy anh xách theo một túi đầy đồ ăn, trông có vẻ vẫn ổn, cô định nói lời tạm biệt nhưng rồi nhớ đến ngày hôm nay, vài năm trước… lại thấy không yên tâm nổi.
Cô nhìn anh đang thay dép ngay cửa, anh yên lặng đến mức khác thường, sự yên lặng ấy khiến người ta cảm thấy… nặng nề.
Giống như chỉ còn lại một cái xác không hồn, trống rỗng hoàn toàn.
Tim cô chợt căng thẳng, không dám rời đi:
“Tôi có thể vào ngồi một lát không?”
Lý Thiệp thay dép xong, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô trông chẳng có gì bất thường, lạnh nhạt đáp:
“Tuỳ em.”
Nói xong, anh xách túi thức ăn đi thẳng vào bếp.
Cố Ngữ Chân đứng ở cửa một lúc, rồi cũng bước vào, đóng cửa lại, thay dép rồi đi về phía bếp.
Anh đã bắt đầu nấu cơm, trông chẳng có gì lạ, giờ ăn đúng lúc, ăn uống lành mạnh.
Cô quay đầu nhìn lên bàn, thấy chiếc điện thoại anh tùy ý để đó, liền đặt bật lửa lên cùng bàn.
Cô ngẩng lên nhìn ngày hôm nay 25 tháng 4, chính là ngày đó.
Bên ngoài trời lại đang mưa cảnh tượng giống hệt năm ấy.
Cô bắt đầu thấy lo lắng, tiến vào bếp, nhìn anh đang thái rau:
“Có cần tôi giúp không?”
“Không cần.” Lý Thiệp mở nắp nồi, nước bên trong đã sôi, anh đổ rau vào, rồi xoay người đến bên tủ lạnh, bắt đầu sắp xếp chỗ đồ ăn mới mua.
Cố Ngữ Chân nhìn anh làm mọi việc một cách đều đặn, ngăn nắp, rõ ràng rất bình thường, nhưng cô vẫn cứ cảm thấy có điều gì không đúng, mà lại không nói ra được.
Cô chỉ đành quay ra ngoài, ngồi vào bàn chờ anh.
Không lâu sau, trong bếp đã lan tỏa mùi thơm, món ăn trông có vẻ rất ngon.
Đây là lần đầu tiên Cố Ngữ Chân thấy anh tự nấu ăn, hóa ra tay nghề cũng khá tốt.
Trước kia, anh hiếm khi xuống bếp, cũng không có thời gian. Mỗi lần họ gặp nhau đều là đi ăn bên ngoài, mà nơi nào cũng ngon.
Đang nghĩ đến đây, cô bỗng khựng lại, cuối cùng nhận ra điều bất thường.
Anh vốn là người không có kiên nhẫn để nấu ăn, thế mà hôm nay lại đi mua cả đống đồ về rồi tự tay nấu nướng quá mức bất thường.
Càng nghĩ, cô càng thấy lo.
Lý Thiệp lúc này đã bưng thức ăn ra bàn:
“Em có muốn ăn không?”
Anh chỉ nấu vài món đơn giản, chan lên cơm, nhìn cũng khá bắt mắt, có cảm giác ngon miệng.
Nhưng Cố Ngữ Chân lúc này đâu còn tâm trí để ăn. Cô nhìn anh, lo lắng nói:
“Anh ăn đi, tôi ít khi ăn tối.”
Lý Thiệp không nói thêm gì, ngồi xuống bàn, cầm thìa ăn cơm một cách yên lặng.
Cố Ngữ Chân cứ nhìn anh lặng lẽ ăn.
Không gian xung quanh rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, nhỏ nhẹ nhưng không thể phớt lờ.
Lý Thiệp đang ăn thì ngẩng đầu lên, nhìn cô:
“Em không về sao?”
Cố Ngữ Chân làm sao dám về. Cô nhìn anh, khẽ đáp:
“Tôi muốn đợi mưa tạnh rồi hãy đi, được không?”
Lý Thiệp nghe vậy thì quay sang nhìn cô, không nói gì.
Bị ánh mắt anh nhìn tới, trái tim cô bất giác khựng lại một nhịp.
Câu vừa rồi của cô nghe ra quá mập mờ, nếu không vì tình huống hôm nay, cô chắc chắn sẽ không bao giờ dám nói kiểu lời như vậy.
Mà mưa kiểu này, rất khó tạnh trong thời gian ngắn. Cô còn nói muốn đợi mưa ngừng… chẳng phải ngầm hiểu là muốn ở lại cả tối sao? Nam nữ ở cùng một nhà, lúc đêm xuống… rất dễ xảy ra chuyện gì đó.
Lý Thiệp nhìn cô một lúc, không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong, anh bưng bát vào bồn rửa:
“Tôi lên ngủ đây. Nếu mưa chưa ngừng, em tự tìm phòng mà ngủ.”
Ngủ… sớm vậy sao?
Cố Ngữ Chân nhìn đồng hồ còn chưa đến 5 giờ chiều.
Cô thu lại ánh mắt, gật đầu, khẽ đáp:
“Được.”
Lý Thiệp lên tầng, đóng cửa phòng lại. Mọi thứ trông bình thường đến lạ.
Cố Ngữ Chân ngồi chờ thêm một lúc, thấy anh không trở ra nữa, chắc là đã thật sự đi ngủ.
Cô bèn đứng dậy, vào bếp giúp anh rửa bát, rồi vẫn không yên lòng, rón rén lên lầu, đến trước cửa phòng, len lén hé cửa nhìn vào.
Anh đang nằm nghiêng trên giường, đắp chăn, quay lưng về phía cửa yên lặng đến mức có vẻ như đã ngủ rồi.
Cố Ngữ Chân cuối cùng cũng yên tâm hơn, nhẹ nhàng khép cửa lại, báo bình an cho ông Lưu, sau đó xuống tầng một tìm một phòng khách rồi ngủ lại ở đó.
Càng thấy anh như không có chuyện gì, cô lại càng không yên lòng.
Cô vốn là người ngủ rất nhẹ, trừ khi quá mệt mới có thể ngủ sâu.
Vừa trở mình một cái, cô lập tức nghe thấy bên ngoài có tiếng động mở mắt nhìn ra, ánh sáng bên ngoài lờ mờ xuyên qua khe cửa.
Vì lo lắng, ban nãy cô không đóng hẳn cửa, chỉ khép hờ để lại một khe nhỏ.
Cô liếc nhìn điện thoại đã gần 11 giờ đêm.
Anh còn thức sao?
Cố Ngữ Chân lập tức xuống giường, đẩy cửa ra. Bên ngoài chỉ có một chiếc đèn vàng ở hành lang đang sáng. Ánh trăng xuyên qua cửa kính lớn chiếu vào, vừa đủ để nhìn thấy xung quanh.
Cô đảo mắt nhìn khắp phòng khách không có ai.
Vừa rồi là tiếng rót nước, cô bèn đi thẳng vào bếp quả nhiên, thấy Lý Thiệp đang đứng trước bàn bếp.
Dù ánh sáng có phần tối, cô vẫn nhìn thấy rõ anh đang bóc vỉ thuốc, không cần đoán cũng biết là thuốc ngủ.
Cố Ngữ Chân nhìn ly nước đặt bên cạnh anh, ánh mắt lại rơi lên người anh thấy tóc tai, quần áo đều gọn gàng, rõ ràng không giống mới ngủ dậy.
Vậy là khi cô lên xem lúc chiều, anh chỉ nằm đó, hoàn toàn tỉnh táo cho đến tận bây giờ?
Cô khựng lại một giây, rồi thấy trong tay anh có đến ba viên thuốc, không khỏi hoảng hốt:
“Anh phải uống nhiều vậy mới ngủ được à?”
Bình thường chỉ cần nửa viên là đủ ngủ rồi, vậy anh nghiêm trọng đến mức nào mới phải uống ba viên?
Lý Thiệp thì lại chẳng xem đó là chuyện gì to tát, thái độ dửng dưng:
“Ít quá không có tác dụng.”
Cố Ngữ Chân hoảng hốt, lập tức bước đến giật lấy hộp thuốc trong tay anh, cố gắng móc ra ba viên thuốc từ lòng bàn tay anh, giọng lo lắng:
“Thuốc này dễ gây nghiện, không được dùng kiểu đó! Anh không còn cách nào khác à?
Bị cô cướp thuốc, Lý Thiệp bất ngờ bật cười, nụ cười đầy ẩn ý và u ám:
“Có chứ, nếu “làm” cả đêm cũng có thể ngủ ngon.”
Cố Ngữ Chân lập tức nín thở, đối diện ánh mắt anh, trong lòng bỗng chốc dâng lên sự sợ hãi.
Ánh mắt anh lúc này không còn sự tán tỉnh thường ngày, mà mang theo một loại nguy hiểm khó diễn tả. Như thể anh là một sợi dây đàn đã bị kéo quá căng chỉ cần thêm một chút nữa thôi sẽ đứt tung.
Ngay cả nụ cười kia, cũng mang theo vẻ công kích đáng sợ.
Cô run lên, tim đập loạn nhịp, hơi thở dồn dập. Một cảm giác rõ ràng hiện lên trong đầu: Nếu cô đồng ý… rất có thể sẽ bị anh “làm” đến chết.