Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 46

Lá cây bị người đi ngang khẽ lướt qua, giọt sương trong suốt trên lá khẽ rung lên rồi lăn xuống.

Sau khi kết thúc cảnh quay, Cố Ngữ Chân liếc nhìn điện thoại, quả nhiên vẫn không có cuộc gọi nào từ anh.

Đã mấy ngày trôi qua, cô không gặp được anh, đến điện thoại cũng khó mà liên lạc. Khi anh gọi đến thì cô đang quay phim, đến lúc cô rảnh gọi lại thì anh lại không bắt máy.

Anh bận, cô cũng bận, tín hiệu trong vùng lại kém, thường xuyên không thể gọi được. Dù có kết nối thì cũng chỉ nói được đôi ba câu là phải tiếp tục quay.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hai người đã trở nên xa cách, có lúc khi bắt máy, cô thậm chí không biết phải nói gì.

Giờ cô chỉ có thể nói về việc quay phim, mà những chuyện đó rõ ràng anh không hứng thú, đến mức cuộc gọi cuối cùng giữa họ đã mang chút cảm giác lúng túng, chẳng biết nói gì với nhau.

Cố Ngữ Chân chợt thấy nghi ngờ có phải anh với Trương Tử Thư mới là người có nhiều chuyện để nói hơn không?

Đang suy nghĩ, đột nhiên có cuộc gọi đến từ một số lạ.

Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bắt máy.

“Cô Cố, tôi là Vương Hạo. Ông chủ nói Bôn Bôn ở đó có thể làm phiền cô, nên bảo tôi đến đón về. Tôi đã đến trường quay rồi, cô có thể ra đây một chút được không?”

Cố Ngữ Chân khựng lại một chút. Nếu anh thật sự sợ gây phiền phức cho cô, thì lẽ ra nên nói sớm mấy hôm rồi, giờ thì cũng đã quá muộn.

Không biết có phải do bên kia quá bận, nên đến giờ anh mới nhớ ra Bôn Bôn vẫn còn ở chỗ cô?

Cô khẽ mím môi, cúp máy rồi đi về phía xe nghỉ.

Quả nhiên Vương Hạo đã đứng đợi ở đó.

Cố Ngữ Chân đi tới, trao dây dắt Bôn Bôn cho anh ta:

“Lý Thiệp đã về rồi à?”

Vương Hạo vẫn trả lời kín kẽ như mọi khi: 

“Xin lỗi cô Cố, ông chủ chỉ dặn tôi đưa Bôn Bôn về, những chuyện khác tôi không rõ.”

Thật ra Cố Ngữ Chân đã đoán được câu trả lời ngay từ khi hỏi nếu anh đã trở về, chắc chắn anh sẽ tự đến đón Bôn Bôn, sao có thể sai người khác đến thay?

Hơn nữa, nếu đã về rồi thì cũng không thể không liên lạc với cô.

Cô không nói thêm gì nữa, chỉ đứng yên nhìn Vương Hạo dắt Bôn Bôn rời đi.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô không còn sợ Bôn Bôn như trước kia, đúng là thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Nó có thể khiến một mối quan hệ thân thiết trở nên xa cách, cũng có thể khiến một mối quan hệ xa lạ trở nên thân quen.

Cô nghĩ ngợi vẩn vơ một lúc, may mà vẫn còn cảnh quay. Cô rất biết chừng mực, cũng rất lý trí, không để cảm xúc rối loạn ảnh hưởng đến công việc. Khi tập trung quay phim thì cũng không còn tâm trí để suy nghĩ linh tinh, thời gian cũng vì thế mà trôi qua nhanh hơn.

Sau khi quay xong cảnh hôm nay, đạo diễn Hứa rất hài lòng. Vì tiếp theo sẽ quay cảnh của người khác nên cho bọn họ nghỉ một ngày.

Phó Lê gọi cả Phương Hủ Hủ đi chơi, lập nhóm nhỏ tạm thời:

“Đi thôi, nhìn cô mấy hôm nay buồn buồn, đưa cô đi thư giãn chút.”

Cố Ngữ Chân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Đi LZ nhé, chắc tôi đặt được phòng riêng?”

Lâu lắm rồi cô mới chủ động nói muốn đi chơi ở bar.

Phó Lê cũng hơi bất ngờ, nhưng tất nhiên là đồng ý, dù sao cũng chẳng có nơi nào khác để chơi:

“Đi thôi.”

Quả nhiên, Cố Ngữ Chân có thể đặt được phòng riêng. Những chuyện này cô chỉ cần gửi cho Vương Hạo, gần như không cần đợi gì cả, anh ta liền gửi lại số phòng:

“Cô Cố, đã sắp xếp xong cho cô rồi.”

Đây là lần đầu tiên Cố Ngữ Chân lấy thân phận bạn gái của Lý Thiệp để đặt phòng, không ngờ lại thuận lợi đến vậy.

Thật ra cô cũng không định uống rượu, chỉ gọi một ly cocktail trái cây có nồng độ cồn thấp, định ngồi nghe nhạc và nhìn mọi người chơi đùa.

Mấy ngày nay trôi qua, cô thực sự có chút nhớ anh, lúc rảnh rỗi lại càng thấy rõ, đến đây cũng chỉ là muốn cảm nhận một chút không khí thuộc về anh.

Thật ra theo sự hiểu biết của cô về Lý Thiệp, cô rất rõ anh không thể nào làm ra chuyện như Tiểu Ngư nói.

Tính cách của anh, nếu thực sự muốn chọn người khác, nhất định sẽ nói rõ ràng thẳng thắn, chứ không thèm vụng trộm làm chuyện gì sau lưng.

Cô nghĩ một lát, đang rảnh rỗi liền mở Weibo của Trương Tử Thư ra xem. Bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, bây giờ nếu muốn xem bạn trai mình ra sao, lại phải đợi người khác đăng bài.

Cô nhấn vào xem, từ sau khi đăng bức ảnh lần trước thì không còn ảnh nào tương tự được đăng nữa.

Bức ảnh đó vẫn có rất nhiều bình luận, dù không thấy mặt nhưng vẫn là bài có độ hot cao nhất, ai nấy đều yêu cầu cô ấy đăng thêm ảnh bạn trai, muốn thấy ảnh chính diện.

Nhưng Trương Tử Thư rõ ràng không quan tâm mấy đến lượt thích hay độ hot, không đăng thêm tấm nào cả, chỉ chia sẻ các bài viết liên quan đến công việc gần đây.

Trước đây cô ấy từng đăng các chương trình talkshow quốc tế nổi tiếng do cô ấy đạo diễn, thậm chí nổi tiếng cả ở trong nước năng lực rất mạnh.

Hôm nay cô ấy đăng một bài mới, là một bức ảnh chụp tại hiện trường:

“Công việc đầu tiên sau khi về nước, tạm coi là hài lòng.”

Hình đính kèm là một dãy giỏ hoa xếp hàng dài, có rất nhiều người gửi tặng, trên mỗi giỏ đều có thiệp nhỏ.

Cô ấy đã về nước rồi?

Vậy còn anh thì sao?

Cố Ngữ Chân có chút nghi hoặc, nhìn dãy giỏ hoa rồi mở ảnh lên xem, muốn nhìn xem có giỏ nào là Lý Thiệp gửi hay không, nhưng lại không nhìn rõ, đành bỏ cuộc.

Tài khoản Weibo của Trương Tử Thư là tài khoản cá nhân, chỉ theo dõi vài người bạn thân thiết.

Rất nhanh, Cố Ngữ Chân đã thấy An Phi, còn có mấy người cùng giới với Lý Thiệp đang để lại bình luận phía dưới.

An Phi: “Tiểu công chúa cố lên!”

Lão Diêu: “Tìm dịp tụ họp nha, lần trước ở quán bar của A Thiệp, tôi còn chưa kịp nói được câu nào với cô, đã chẳng thấy cô đâu.”

“Tiểu Thư cuối cùng cũng về rồi, nhớ chết đi được!”

Họ đều thuộc cùng một vòng tròn xã hội, người anh quen, cô ấy cũng quen. Đó là loại cảm giác thân thuộc có được từ trong máu.

Còn cô dù cố gắng thế nào cũng như bị gạt ra ngoài vòng, từ đầu đến cuối vẫn là người ngoài.

Cố Ngữ Chân không xem tiếp nữa, thoát ra, định xem cái gì khác để chuyển hướng sự chú ý.

Lướt bừa vài vòng trên Moments (bảng tin WeChat), bất ngờ hiện ra một ảnh chụp màn hình là Hữu Hữu đăng.

Lúc trước khi cùng đi nghỉ ở một hòn đảo tư nhân, cô đã kết bạn với cô ấy.

Hữu Hữu đăng một ảnh chụp màn hình bài đăng của An Phi, viết:

“Đẹp đôi thật đấy.”

Phía dưới còn gắn thẻ hai người vào.

Trong bức ảnh chụp chung, Lý Thiệp ngồi rất thoải mái trên ghế sô-pha.

Bên cạnh là một cụ bà, trông rất thân thiết với anh, chắc hẳn là bà nội của anh.

Người ngồi bên bà là Trương Tử Thư, bà cụ đang nắm tay cô ấy, nét mặt hiền hòa, mày mắt giãn ra rõ ràng rất quý cô ấy.

Cố Ngữ Chân nhìn thời gian đăng ảnh là hôm qua!

Anh đã về rồi?

Về rồi mà không hề nói với cô, thậm chí một cuộc gọi cũng không có!

Trong khoảnh khắc đầu óc cô trống rỗng, cơn giận bùng lên ngay lập tức.

Cô gõ lia lịa một dòng chữ rồi đăng thẳng lên Moments:

“Đàn ông như chó, quả nhiên phải treo lên tường mới chịu nghe lời!”

Cố Ngữ Chân đăng xong, tức đến mức uống cạn luôn ly rượu trước mặt.

Cô mở điện thoại ra xem, quả nhiên không có cuộc gọi nhỡ nào từ anh.

Không phải cô bỏ lỡ, mà là anh rõ ràng đã về rồi nhưng không hề nói gì với cô.

Bài đăng được một lúc, “tên đàn ông như chó” kia hoàn toàn không có chút tự giác nào, nhìn thấy bài viết liền để lại bình luận:

“Đàn ông nào vậy?”

Cố Ngữ Chân vừa nghĩ đến anh là đã biết kiểu gì anh cũng sẽ hời hợt buông một câu hỏi như vậy, chẳng hề nghiêm túc.

Cô lập tức ném luôn điện thoại sang một bên, không thèm trả lời nữa.

Lý Thiệp thấy cô không trả lời tiện tay đặt điện thoại xuống.

An Phi tiến lại gần ngồi xuống, hỏi:

“Cậu và Tiểu Thư thế nào rồi? Làm hòa rồi à?”

Lý Thiệp đáp hờ hững:

“Không có gì cả.”

An Phi cười cợt, giọng đầy trêu chọc:

“Tôi nghe nói cậu lặn lội cả đường xa đến Paris chỉ để dằn mặt bạn trai của Tiểu Thư, ngoài ghen ra thì còn lý do gì khác không?”

Lý Thiệp nhìn về phía sàn nhảy ở đằng xa, tiện tay châm một điếu thuốc:

“Chuyện của con gái, ít hóng thôi.”

An Phi ra vẻ “anh em đều hiểu cả”, không hỏi thêm nữa. Dù sao cũng phải giữ thể diện, đường đường là Lý Thiệp, lại bay cả nửa vòng trái đất chỉ vì một cô gái nói ra thì đúng là mất mặt.

Lý Thiệp vốn là kiểu người không bao giờ làm chuyện mất giá như vậy, chuyến này là ghen thật rồi.

Vương Trạch Hào nghe xong, liếc nhìn người phụ nữ đang được mọi người vây quanh ở không xa, quả thật giống một ngôi sao sáng giữa trời đêm. Cảnh tượng đúng là một trời một vực.

Trương Tử Thư cậu ta đã gặp từ hồi cấp ba, lần đó đi chơi với Lý Thiệp thì cô ấy ra chơi cùng. Khi ấy đã thấy cô ấy rất xinh, tính cách cũng rất đặc biệt.

Thiên kim tiểu thư mà, sinh ra đã được người ta nâng niu như vậy.

Tính khí như Lý Thiệp, người khác không ai quản được, vậy mà lại bị cô ấy “quản” chết đi sống lại.

Cô ấy nói gì anh cũng nghe theo.

Lúc trước cô ấy chỉ nói một câu rồi đi du học luôn mấy năm, giờ nghe nói chắc hai người đã yêu lại từ đầu.

Lý Thiệp rõ ràng là đợi cô ấy suốt mấy năm, đúng là một người phụ nữ rất có bản lĩnh, nắm chặt được anh.

Vương Trạch Hào không nhịn được thở dài:

“Đúng là lợi hại thật.”

Lý Thiệp thì cảm thấy hơi nhàm chán, cầm điện thoại lên định chơi game giết thời gian.

Trương Tử Thư từ sàn nhảy bước lại, liếc nhìn Lý Thiệp đang ngồi bên trong, nhưng lời lại nói với cả đám:

“Sao mấy người cứ ngồi ì một chỗ thế này, không chơi nổi nữa à?”

An Phi liền nhường chỗ bên cạnh Lý Thiệp cho cô ấy, cười nói:

“Chưa bắt đầu chơi thì sao mà chơi không nổi? Mau lại đây nói vài lời tử tế với người ta đi, người ta cất công bay sang Paris đón em về, mà một lời cảm ơn cũng không có, cưng chiều em đúng là phí công.”

Trương Tử Thư từ trước tới nay mắng người thì giỏi, nói lời hay lại không biết, càng không biết làm nũng.

Cô ấy biết hôm nay An Phi gọi cô ấy ra ngoài chơi là ý của Lý Thiệp.

Quả nhiên vừa đến nơi, đã được miễn phí toàn bộ, rõ ràng là để ăn mừng cô ấy trở về.

Lý Thiệp thấy cô ấy không nói gì, liền ngẩng đầu lên nhìn, bật cười:

“Sao vậy, không nhận ra tôi à?”

Trương Tử Thư kiêu ngạo đáp lại:

“Có nhận nhầm ai cũng không thể nhầm anh.”

An Phi cũng biết, cho dù bạn trai cũ của Trương Tử Thư đã bị xử lý xong thì giữa hai người vẫn sẽ có khoảng cách. Là người ở giữa, dĩ nhiên anh ta phải giúp hâm nóng lại quan hệ.

Anh ta đứng dậy kéo tay cô ấy nhìn về phía Lý Thiệp:

“Xuống chơi đi, hôm nay đến đông người thế, không chào hỏi thì không được đâu.”

Trương Tử Thư không nói không rằng, cầm ly rượu rồi xuống sàn.

Lý Thiệp cũng chẳng khách sáo, vốn là chủ tiệc, tất nhiên cũng phải xuống góp vui, anh đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy.

Chưa đi được bao xa, điện thoại đặt trên bàn liền reo lên trên màn hình hiện là cuộc gọi của Cố Ngữ Chân.

Vương Trạch Hào thấy thế mới nhớ ra:

“Trời, quên mất vụ của Cố Ngữ Chân, giờ tính sao?”

An Phi ngồi lại ghế, liếc nhìn một cái rồi thản nhiên: 

“Kệ đi.”

Cuộc gọi cứ đổ chuông mãi không ai bắt.

Vương Trạch Hào thấy không đành lòng, cầm lấy điện thoại nói:

“Vẫn là để Thiệp ca nghe đi, biết đâu là chuyện quan trọng.”

An Phi đưa tay lấy lại điện thoại, nói:

“Cậu còn không biết A Thiệp thích ai à? Cậu nghĩ xem cậu ta cất công bay sang Paris đón ai về? Nếu không thích, cậu nghĩ cậu ta sẽ bỏ công bỏ sức như vậy à?”

Vương Trạch Hào nghe vậy cảm thấy cũng có lý, nhưng vẫn thấy tội nghiệp bạn học hồi cấp ba. Dù Cố Ngữ Chân và cậu ta không thân thiết, nhưng cô từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, dễ mến.

“Cậu nói vậy, nhưng còn Ngữ Chân thì sao? Không lẽ người ta mới vừa thân thiết một chút là bị đá ngay?”

An Phi thản nhiên đáp:

“Cô ấy không phải dân làm diễn viên à? Vung ít tiền dọn đường cho cô ấy, đền bù thỏa đáng một chút thì cũng không đến nỗi đau lòng quá. Dù sao cũng chẳng phải người trong cùng giới, A Thiệp cũng chưa từng chính thức giới thiệu. Cùng lắm cũng chỉ là tiêu khiển tạm thời.”

Nói cho cùng, Lý Thiệp vẫn thích Trương Tử Thư, vậy thì dĩ nhiên An Phi sẽ giúp bạn giành được người mình yêu. Không thích thì cưới về làm gì, sống với nhau chẳng khác gì tra tấn lẫn nhau?

An Phi trực tiếp bấm từ chối cuộc gọi, đặt lại điện thoại lên bàn:

“Sớm muộn cũng phải dứt, đau ngắn còn hơn đau dài. Như vậy cũng tốt cho cô ấy. Tiểu Thư đã về rồi, làm sao có thể để bên cạnh cậu ấy còn có người khác được? A Thiệp chắc chắn sẽ không để ý tới cô ấy nữa. Đợi đến lúc thanh xuân trôi qua hết rồi mới chia tay thì chẳng càng đau lòng hơn sao?”

Lúc này, Cố Ngữ Chân đã uống vài ly rượu, bắt đầu say.

Đầu óc cô ong ong, càng nghĩ càng tức, gọi điện thì lại nghe thấy giọng nói máy móc phát ra:

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Lúc đó cô mới nhận ra, anh đã từ chối cuộc gọi của cô.

Lần đầu tiên… anh bấm từ chối nghe điện thoại của cô.

Bình Luận (0)
Comment