Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 62

Vương Hạo ngồi trong ghế lái chờ rất lâu mới thấy Lý Thiệp từ xa bước ra.

Dưới ánh đèn đường, dường như mưa phùn bắt đầu rơi, gió thu hơi lạnh.

Anh ta không quen thuộc với khu vực này, lúc Lý Thiệp nói muốn đến đây, trong lòng anh ta đã hơi ngạc nhiên, nơi này vị trí không tệ, nuôi một cô gái cũng chẳng phải là không thể.

Dù sao thì cũng có quá nhiều cô gái muốn theo đuổi Lý Thiệp. Ở mấy chỗ về đêm, cứ mười người nhìn thấy anh  thì chín người sẽ đến bắt chuyện, còn người còn lại sẽ len lén quan sát. Những cô gái dịu dàng nhỏ nhẹ thì nhiều không đếm xuể.

Nói thật, Lý Thiệp vừa có tiền, vừa có ngoại hình, lại luôn nhạt nhẽo trong tình cảm, trước đây chính là kiểu đàn ông phong lưu đi qua trăm đóa hoa mà không dính một cánh nào kiểu người như thế thì không thể giữ lại bên mình được, bên ngoài nuôi vài cô cũng là chuyện bình thường.

Nhưng khả năng lớn cuối cùng vẫn là Trương Tử Thư. Cô ta là người duy nhất sau khi chia tay với anh, khiến anh không quen thêm bạn gái nào nữa, đến cả thời đại học cũng lười yêu đương.

Cho nên ảnh hưởng của cô ta là rất lớn.

Anh ta thật ra cũng thấy tiếc thay cho Cố Ngữ Chân, đã theo Lý Thiệp bao lâu, nếu không làm ầm ĩ đến vậy, thì cũng không đến mức thành cục diện không thể cứu vãn như bây giờ.

Nói cho cùng, vẫn là Cố Ngữ Chân tự tay đem cơ hội đẩy cho người khác.

Lý Thiệp đi tới gần, lên xe, thần sắc vẫn không thay đổi như lúc đến.

“Ông chủ, đi chưa ạ?”

“Không cần.” Lý Thiệp nhắm mắt lại, day day giữa chân mày, nhàn nhạt nói hai chữ, không nói gì thêm.

Vương Hạo hiếm khi tò mò rốt cuộc cô gái trong đó là ai, nhìn dáng vẻ chắc là chưa ra, vẫn còn phải đợi, mà Lý Thiệp thì là người không kiên nhẫn, cũng chẳng có lòng dạ mà chờ.

Lúc đó, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng phía sau, Trương Tử Thư bước xuống xe.

Vương Hạo vừa nhìn thấy thì thầm kêu không xong rồi lúc nãy Vương Trạch Hào có hỏi, anh ta còn nói bừa vài câu, không ngờ người đến lại là Trương Tử Thư. Nếu cô ta phát hiện bên trong còn có một người nữa, chẳng phải sẽ làm loạn lên sao.

“Ông chủ, cô Trương theo đến rồi.”

Lý Thiệp nhìn ra ngoài, nghe vậy cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

Trương Tử Thư bước đến cạnh xe, trực tiếp mở cửa ngồi vào trong: 

“Em đã theo anh suốt dọc đường rồi, chuyện của An Phi cũng không phải cố ý không nói rõ với anh, nếu có trách thì trách em.”

Lý Thiệp tựa tay lên cửa sổ xe, kẹp một điếu thuốc giữa các ngón tay thon dài, rõ ràng không hứng thú nhắc đến chuyện vừa rồi.

Trương Tử Thư cũng hơi bực bội, tay An Phi bị cứa vào mảnh kính vỡ trên bàn phải vào viện, cuộc vui vốn đang yên lành lại thành ra như vậy, cô ta cũng thấy phiền lòng:

“Nếu anh vẫn chưa nguôi giận, em có thể đợi, đợi đến khi anh hết giận rồi chúng ta về.”

Nghe vậy, Lý Thiệp ngẩng mắt nhìn cô ta.

Chỉ một ánh mắt thản nhiên đó thôi, tim Trương Tử Thư cũng đập nhanh hơn một nhịp.

Một người lúc nào cũng lơ đễnh bất cần, nhưng chỉ cần lạnh lùng im lặng một chút thôi, lại khiến người khác dễ dàng bị cuốn theo như vậy.

Cô ta đột nhiên hối hận vì đã ở nước ngoài suốt bao năm mà không trở về, dường như vẫn quá tùy hứng, để mặc anh phải chờ đợi vô ích lâu như thế.

Trương Tử Thư đang định nói gì đó, thì thấy anh dường như chẳng có hứng thú đáp lại, thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể cô ta không tồn tại.

Những lời định nói của cô ta nghẹn lại trong cổ họng, tuy không cam lòng, nhưng cũng không xuống xe nữa.

Cô ta tức giận chờ anh lên tiếng trước, không ngờ lại chẳng đợi được gì.

Điện thoại cũng chơi đến phát chán, cô ta ngẩng đầu liếc sang Lý Thiệp bên cạnh, thấy anh đã hút gần hết cả bao thuốc, dường như chỉ đang ngồi trong xe suy nghĩ chuyện gì đó.

Trời càng lúc càng tối, Vương Hạo nhìn đồng hồ trong xe, đã hơn tám giờ.

Anh ta liếc vào kính chiếu hậu nhìn Trương Tử Thư phía sau, thầm nghĩ: ông chủ nhà mình cũng quá liều rồi, dắt bạn gái hiện tại đến chờ người mới, thế nào cũng có chuyện lớn.

Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, từ xa có một chiếc xe từ từ lái đến gần, có người bước xuống xe, che dù.

Trương Tử Thư vừa nhìn thấy xe đã nhận ra ngay chờ người xuống thì càng chắc chắn đó là chú nhỏ của cô ta.

Cô ta còn chưa kịp thấy kỳ lạ, thì từ khu dân cư gần đó, có một cô gái chạy tới không che dù.

Cô gái vừa nhìn thấy người đàn ông thì vẫy tay chào.

Vì đội mũ lưỡi trai kéo thấp và đeo khẩu trang nên hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt cô, nhưng từ cử chỉ có thể thấy mối quan hệ giữa hai người rất thân mật.

Trương Tích Uyên bước nhanh đến đón cô, nghiêng ô về phía cô, vô cùng ân cần.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chậm rãi bước đến gần dưới ánh đèn đường, trông rất hòa hợp.

Đèn đường chiếu lên mặt ô, những hạt mưa nhỏ lấp lánh dưới ánh sáng, rơi xuống tán ô một cách nhẹ nhàng và đẹp đẽ.

Đi dạo dưới mưa vốn là điều lãng mạn giữa các cặp đôi.

Vương Hạo lập tức nhận ra cô gái đội mũ và đeo khẩu trang chính là Cố Ngữ Chân, anh ta cẩn thận liếc nhìn về phía sau đúng như dự đoán, Lý Thiệp đang nhìn về phía đó, điếu thuốc kẹp trong tay, im lặng không nói một lời.

Hai người kia đi vào khu dân cư, hoàn toàn không để ý đến chiếc xe bên đường, chậm rãi rời xa, rõ ràng là đi lên lầu rồi.

Vào thời điểm này mà người đàn ông đến, thì chắc là sẽ không rời đi nữa.

Lý Thiệp nhìn vào màn mưa, không nói một lời, điếu thuốc trong tay bị mưa thấm ướt tắt ngấm, anh cũng chẳng hề bận tâm.

Bầu không khí trong xe dần trở nên ngột ngạt đến mức khó thở.

Trương Tử Thư làm sao còn không hiểu anh đang chờ đợi điều gì? Cô ta im lặng thật lâu, rồi bất ngờ lên tiếng:

“Lý Thiệp, anh muốn thấy điều gì chứ?”

Nghe vậy, Lý Thiệp khẽ chớp mắt, dường như lúc đó mới phát hiện điếu thuốc trong tay đã bị tắt bởi mưa.

Anh hơi cử động, một đoạn tàn thuốc rơi lên ngón tay, anh nhấc tay phủi xuống, rồi ném thẳng điếu thuốc tắt ngúm vào gạt tàn trên xe.

“Biết nhau từng ấy năm rồi, chỉ là muốn nhìn xem cô ấy đang hẹn hò với ai, người đó có phải người tốt không.”

“Chẳng phải là chú nhỏ của em sao? Anh còn không yên tâm à?”

Lý Thiệp không đáp.

Trong xe lại rơi vào một khoảng im lặng.

Trương Tử Thư do dự mở lời:

“Lẽ nào… anh yêu cô ấy rồi?”

Lý Thiệp châm một điếu thuốc mới, nhưng lại không hút, làn khói nhè nhẹ luồn qua các ngón tay anh, kéo theo một đoạn tàn thuốc dài.

Anh cảm thấy mình không yêu.

Anh không có cái gọi là yêu hay không yêu, chỉ là thích hợp hay không thích hợp.

Có lẽ còn có một chút cảm giác và áy náy nảy sinh sau một thời gian dài ở bên nhau.

Anh hiểu rất rõ bản thân mình, mình là loại người thế nào, tự anh biết rõ nhất.

Anh im lặng một lúc, rồi nói:

“Chỉ là hợp mà thôi.”

Trương Tử Thư lúc này mới yên tâm. Cô ta biết Lý Thiệp từ trước đến nay vốn không phải kiểu người nghiêm túc.

Từ nhỏ đã có những cô bạn gái con nít bám theo đòi kẹo, anh vừa đẹp trai lại tốt tính với con gái, nên rất nhiều người thích anh, luôn vây quanh anh, bạn gái cứ hết người này đến người khác, đến mức anh chẳng nhớ nổi ai là ai.

Cô ta không cảm thấy Cố Ngữ Chân sẽ là ngoại lệ. Có thể là vì ở bên nhau lâu nên thấy không nỡ, cũng có thể là vì cảm thấy áy náy nên cảm thấy anh có lỗi với cô.

Dù sao thì, thời gian trôi qua, mọi thứ cũng sẽ giống như trước mà thôi.

Trương Tử Thư nhìn về phía trước, nơi Vương Hạo đang chờ, cô ta nói:

“Đi thôi, người cũng đã thấy rồi, còn ở lại đây làm gì nữa?”

Vương Hạo nhìn Lý Thiệp, thấy anh không có ý phản đối thì nổ máy xe và chạy đi.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, rẽ sang hướng khác, trong xe rất yên tĩnh, Vương Hạo đặc biệt mở nhạc nhẹ để thư giãn tinh thần.

Trương Tử Thư cởi túi trên vai xuống, bất ngờ nghiêng người lại gần, đưa ra lời mời:

“Tối nay đến chỗ em uống rượu nhé?”

“Tối nay bận rồi.” Lý Thiệp từ chối thẳng thừng.

Trương Tử Thư không cam lòng, như thể cố ý gây sự:

“Vậy… ngày mai thì sao?”

Lúc này Lý Thiệp mới quay đầu nhìn cô ta:

“Anh thấy dạo này bạn trai cũ của em không còn đến tìm nữa, chắc cũng không có chuyện gì xảy ra nữa đâu nhỉ.”

Trên thực tế, Trương Tử Thư chưa từng chủ động nhắc lại chuyện đó.

Hôm đó ở trung tâm thương mại, nhìn bó hoa được bày sẵn, cô ta biết ngay không phải Lý Thiệp chuẩn bị. Hơn nữa, An Phi cũng có mặt ở đó. Cô ta chỉ cần nhìn là đoán được là An Phi đã giấu anh chuyện này, rồi gọi anh đến, muốn tác hợp cho hai người.

Trong tình huống công khai như vậy, Lý Thiệp tất nhiên không thể giải thích rõ ràng mọi thứ trước mặt bao người lạ.

Còn cô ta thì thuận nước đẩy thuyền, cũng không hỏi bó hoa có phải anh chuẩn bị hay không, mà chủ động đưa ra đề nghị hy vọng anh có thể giúp đỡ, mỗi ngày đưa đón cô ta giả làm bạn trai để dọa cho bạn trai cũ sợ mà tránh xa.

Lúc đó cô ta thật sự thấy sợ, vì Brennen đúng là đã trở về nước, lại không rõ tung tích, ai biết được có khi nào lại đột nhiên cầm dao từ đâu đó xuất hiện?

Sự sợ hãi ấy đồng thời cũng đi kèm với một chút tư lợi. Cô ta sĩ diện, cho dù có muốn quay lại thì cũng không thể chủ động mở miệng.

Nhưng nếu cô ta không nói, với tính cách của Lý Thiệp, thì rõ ràng là anh cũng sẽ không bao giờ chủ động đề cập.

Giờ đây An Phi đã tạo sẵn bậc thang, tất nhiên cô ta thuận thế bước xuống, đề nghị việc giả làm bạn trai bạn gái.

Không nằm ngoài dự đoán, Lý Thiệp chẳng để tâm gì. Với anh, danh xưng “bạn gái” vốn không quan trọng. Giúp được thì giúp, chỉ là tiện tay mà thôi.

Nhưng điều cô ta không ngờ là… đã lâu như vậy, mà giữa hai người vẫn không có chút tiến triển nào.

Trương Tử Thư nhìn anh thật lâu:

“Lý Thiệp, anh thật sự chỉ muốn làm bạn với em thôi sao?”

“Chuyện đã qua, thì chính là đã qua rồi.”

Trương Tử Thư im lặng thật lâu, không nói thêm câu nào nữa.

Cô ta cầm lấy túi bên cạnh, như thể đang che đi ánh lệ trong mắt, rồi lấy gương ra tô lại son môi. Khi đậy nắp lại…

Lý Thiệp bỗng nhiên mở miệng:

“Cô ấy rồi cũng sẽ vượt qua.”

Trương Tử Thư khựng lại, có chút do dự:

“Anh nói… Cố Ngữ Chân?”

“Tất nhiên rồi.” Lý Thiệp thản nhiên đáp, hiển nhiên không để trong lòng.

Trương Tử Thư cầm thỏi son trong tay thật lâu mới chậm rãi bỏ lại vào túi.

Chiếc xe vẫn yên lặng chạy về phía trước, không ai lên tiếng.

Đến nơi, Lý Thiệp xuống xe trước, rõ ràng là sắp phải đi xã giao, không có nhiều thời gian chần chừ.

Trước khi đi, anh quay lại nhìn Trương Tử Thư:

“Để Vương Hạo đưa em về.”

Trương Tử Thư không trả lời, chỉ nhìn anh, không từ chối cũng chẳng đồng ý.

Lý Thiệp xuống xe rời đi, tất cả trông có vẻ rất bình thường, bình thản như mặt trời mọc rồi lặn mỗi ngày, không hề có gì thay đổi.

Vương Hạo nổ máy, xoay vô lăng chuẩn bị đưa Trương Tử Thư về.

Bất chợt, Trương Tử Thư cất tiếng hỏi:

“Khi nãy tôi hỏi anh ấy, tôi có nhắc đến Cố Ngữ Chân không?”

Vương Hạo có hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này, nhưng vẫn trả lời:

“Cô Trương, cô không hề nhắc đến cô Cố.”

“Đúng vậy, tôi hoàn toàn không nhắc đến cô ấy trong câu hỏi, thế mà anh ấy lại tự mình đề cập tới.”

Vương Hạo không hiểu lắm ý cô ta.

Bình Luận (0)
Comment