Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 64

Sau khi quay xong bộ phim, Cố Ngữ Chân cũng không có lúc nào rảnh, quay xong quảng cáo thì phải tham dự lễ trao giải.

Cô đang làm tóc trang điểm thì mới nhìn thấy tin nhắn sáng nay Trương Tích Uyên gửi:

“A Thiệp hẹn mọi người đi chơi, bảo anh dẫn em theo, em muốn đi không?”

Cố Ngữ Chân theo bản năng từ chối. Cô không nói rõ được cảm giác của mình, chỉ là thấy đã chia tay thì nên tránh mặt nhau.

Hơn nữa, cảm giác mà Lý Thiệp cho cô hôm đó rất không ổn, khiến cô thấy nguy hiểm một cách khó hiểu.

Cố Ngữ Chân mặc lễ phục vào, là kiểu váy quây ngực, phần trên ôm sát tạo thành đường cong mềm mại, để lộ làn da trắng ở cổ và vai, hơi gợi cảm nhưng không quá mức vừa đủ gây choáng ngợp.

Trên thân váy lấp lánh những viên kim cương nhỏ, tầng tầng lớp lớp vải voan đính kim tuyến khẽ lay động khi cô bước đi, như thể đang khoác cả dải ngân hà, làm tôn lên làn da trắng mịn nổi bật.

Cố Ngữ Chân càng nhìn càng thấy quen, chiếc váy này hình như là mẫu mới nhất mùa này.

Cô quay đầu hỏi Tiểu Ngư:

“Đổi sang bộ khác rồi à?”

Tiểu Ngư đang chỉnh lại váy giúp cô, vẻ mặt cực kỳ hào hứng:

“Đúng vậy! Bên hãng đột nhiên đồng ý cho chúng ta mượn mẫu mới nhất mùa này đó, lại còn là người đầu tiên trên thế giới mặc nữa cơ!”

Cố Ngữ Chân nghe mà kinh ngạc. Nhãn hiệu này từ trước tới nay chỉ hợp tác với các ngôi sao kỳ cựu, ngay cả những ngôi sao lưu lượng hàng đầu hiện nay cũng rất khó mượn được mẫu mới, mượn được mẫu cũ thôi đã là bản lĩnh lắm rồi, huống chi là mặc đầu tiên toàn cầu.

Cô bỗng cảm thán về khả năng của Trương Tích Uyên quả nhiên là núp dưới bóng cây lớn thì dễ sống. Nếu là trước đây, đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới chuyện mặc thiết kế mới nhất, lại còn là toàn cầu đầu tiên.

Xe chở họ thẳng đến hiện trường buổi tiệc. Quả nhiên, trên thảm đỏ cô trở thành tiêu điểm. Không chỉ vì bộ lễ phục, bản thân cô cũng đã rất có sức hút, cộng thêm đội ngũ tạo hình chuyên nghiệp, chỉ trong chớp mắt đã leo top tìm kiếm. Trên mạng tràn ngập ảnh của cô, ai nấy đều kinh ngạc vì tạo hình lần này quá xuất sắc.

Vừa vào đến hậu trường, Cố Ngữ Chân còn chưa kịp ngồi xuống thì người của ban tổ chức đã vội vã chạy tới, nói năng úp mở, câu được câu chăng:

“Cô Cố sau khi tiệc kết thúc… vị đó muốn gặp cô.”

Cố Ngữ Chân nghe mà thấy khó hiểu:

“Ai cơ?”

“Là nhà đầu tư của ‘Vũ Bão Tương Chí’ ấy mà.”

Người kia nhắc, thấy cô vẫn nghi hoặc thì cũng tỏ ra khó hiểu:

“Cô không biết bộ phim là đặc biệt được đầu tư riêng vì cô sao?”

Cố Ngữ Chân theo phản xạ chớp mắt, nhìn người đó mà không nói nên lời.

“Lát nữa cô gặp là biết ngay.”

Người của ban tổ chức cũng không tiện nói thêm, liền vội vàng rời đi.

Cố Ngữ Chân bỗng cảm thấy cả người lạnh buốt. Cô nhớ nhà đầu tư là lão Dư chẳng lẽ có người mượn danh ông ấy để đầu tư bộ phim?

Trương Tích Uyên chưa từng nhắc tới chuyện này. Một người có mạng lưới quan hệ lớn như vậy mà cũng không tra ra được người đó là ai…

Cô không dám nghĩ nhiều hơn, thậm chí bước đi bằng giày cao gót cũng cảm thấy chông chênh, hơi cắn răng, đang định đi tìm Tiểu Ngư để lấy điện thoại hỏi Trương Tích Uyên thì bị người phía trước bắt chuyện, đành tạm gác lại.

Tại hiện trường dạ tiệc, đều là ảnh đế, ảnh hậu, các đạo diễn nổi tiếng, nhà đầu tư, nhà quảng cáo… nhưng mọi sự chú ý gần như đều đổ dồn về phía cô.

Cố Ngữ Chân lễ phép và lịch thiệp chào hỏi xã giao.

Bạch Mạt ngồi không xa cũng nhìn cô, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt.

Tuy cô ta không tin Lý Thiệp sẽ thật lòng với Cố Ngữ Chân bao nhiêu, nhưng hiện tại cũng không dám đắc tội với cô.

Nếu thật sự Cố Ngữ Chân có thể ở bên anh lâu dài, thì chỉ riêng sự hào phóng của anh thôi cũng đủ để dùng tiền mở đường cho cô.

Người có thực lực, căn bản không đặt tiền bạc vào mắt, chỉ cần giúp Cố Ngữ Chân một chút thôi cũng đủ khiến tài nguyên hiện tại của cô ta bị lung lay nguy hiểm.

Cô ta lấy gì mà so với cô, chỉ nói riêng chuyện mấy ngày gần đây đã chi tiền “càn quét” các video và hình ảnh bị chỉnh sửa ác ý trên mạng thôi, không biết đã tốn bao nhiêu tiền, động đến bao nhiêu mối quan hệ, ngay cả bên đài truyền hình cũng không dám lên tiếng.

Bạch Mạt nghĩ đến đó chỉ cảm thấy cùng là người mà số phận khác nhau, tiếc rằng cô ta không có chỗ dựa như vậy, chỉ có thể tạm thời né tránh mũi nhọn.

Cố Ngữ Chân thì không để ý đến Bạch Mạt, trong lòng cô lúc này lại càng thêm bất an, cô được đề cử cho hạng mục “Nữ phụ xuất sắc nhất” trong một bộ phim truyền hình.

Trước đây nếu được đề cử như vậy, cô chắc chắn sẽ rất vui, nhưng bây giờ lại cảm thấy lo lắng bất an.

Cô rất sợ giải thưởng này là do ban tổ chức vì muốn lấy lòng người đã rót tiền vì cô mà cố tình trao cho cô, nếu đúng là như vậy thì thực lực của người đứng sau đó thực sự quá đáng sợ.

Nhưng may mắn là điều cô lo lắng đã không xảy ra, người chiến thắng cuối cùng là một tiền bối khác.

Cố Ngữ Chân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Buổi lễ mới đi được một nửa, đã có người tới tìm cô:

“Cô Cố, bên tôi dẫn cô qua bên kia một lát.”

Cố Ngữ Chân vô thức siết chặt bàn tay, giữ nụ cười trên mặt, giẫm gót cao lên đứng dậy đi theo.

Ở nơi trang trọng người qua kẻ lại như thế này sẽ không có chuyện gì xảy ra, lúc này đi gặp người là thời điểm an toàn nhất.

Cố Ngữ Chân được dẫn đến phòng tiếp khách chính của buổi lễ. Qua cánh cửa lớn hai lớp trang nghiêm, cô nghe thấy tiếng nói cười vang lên từ bên trong.

Phòng tiếp khách này vốn dĩ chưa bao giờ mở ra cho người ngoài. Những người đang ngồi bên trong, rất có thể đều không phải người đơn giản, thậm chí còn không xuất hiện ở khu ghế khách mời của buổi tiệc.

Nếu đã bỏ tiền vì cô, thì cũng chẳng khác nào là ông chủ thuê cô cả. Những chuyện khác cô không muốn dính dáng, nhưng tiền kiếm được sau này thì có thể dâng lên cho họ.

Nghĩ vậy, Cố Ngữ Chân thấy yên tâm hơn chút. Người dẫn đường đã mở cửa, cô gần như không kịp chuẩn bị gì mà đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Những người đó đang ngồi trên sofa, nói cười vui vẻ.

Chỉ một cái liếc mắt, cô đã nhìn thấy Lý Thiệp.

Anh đang cầm ly rượu vang khẽ lắc nhẹ trong tay, những ngón tay thon dài khiến chiếc ly thêm phần nổi bật. Giữa đám đàn ông trung niên, anh trông đặc biệt thu hút.

Rõ ràng anh mặc bộ vest trang trọng, lịch sự, vậy mà lại toát ra một cảm giác đầy gợi cảm và quyến rũ.

Thực ra anh mặc gì cũng vậy, khí chất riêng của anh luôn thấm vào từng món đồ, tạo nên một phong cách rất riêng biệt.

Cố Ngữ Chân sững bước, không ngờ anh cũng có mặt ở đây.

Lý Thiệp thấy cô bước vào, không hề ngạc nhiên, lập tức đứng dậy đi về phía cô, tự nhiên choàng tay ôm eo cô, kéo cô ra trước mặt mọi người:

“Lại đây chào hỏi mọi người.”

Cố Ngữ Chân nhất thời chưa kịp phản ứng, nhìn anh mà không nói nên lời.

Tay anh đặt lên eo cô, nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp váy mỏng, khiến cô cảm nhận được rõ ràng. Cô đang mang giày cao gót nên vốn đã khá cao, nhưng Lý Thiệp vẫn còn cao hơn cô một đoạn. Anh hơi cúi đầu nhìn cô, giọng nói mang theo sự cưng chiều đặc biệt:

“Làm gì mà giờ mới tới? Không được giải nên không vui à?”

Một người đàn ông trung niên bên cạnh cười lên tiếng:

“Giải đó vốn nên trao cho Ngữ Chân rồi, diễn xuất tốt thế mà không nhận được giải, trong lòng làm sao cam tâm nổi chứ?”

Lý Thiệp lắc đầu cười, hiển nhiên đã có tính toán cho sự nghiệp của cô:

“Cô ấy còn trẻ, không cần vội. Cùng được đề cử lần này toàn là tiền bối có thực lực, nếu vượt qua họ mà đoạt giải thì danh tiếng cũng khó nghe. Sau này còn nhiều cơ hội, không gấp.”

Người bên cạnh nói trúng ngay trọng tâm:

“Người cậu xem trọng thì làm sao mà không có thực lực? Khán giả đều công nhận mà, bộ phim vừa phát sóng xong có phản hồi rất tốt, mang ra Cannes chắc chắn sẽ giành giải.”

Cố Ngữ Chân càng nghe càng thấy không ngờ người bỏ tiền đầu tư làm phim cho cô lại là… Lý Thiệp?

Chẳng trách… vai nữ chính cuối cùng lại rơi vào tay cô. Đáng lẽ cô phải sớm đoán được rồi. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế, Bạch Mạt vừa tìm cách đá cô khỏi vai nữ phụ, thì chính vai nữ chính lại bị người ta lấy đi và trao cho cô.

Cô bắt đầu thấy đầu óc rối loạn rốt cuộc hiện tại là tình huống gì?

Anh đầu tư cho cô đóng một bộ phim?

Vậy trong mắt người ngoài, chẳng phải cô là “bảo bối” được kim chủ chống lưng rồi sao?

Sắc mặt Cố Ngữ Chân thoáng chốc trở nên cứng đờ, ngay cả biểu cảm cũng không còn kiểm soát nổi.

Mấy người đang ngồi nhìn thấy nét mặt đó, còn tưởng là do Lý Thiệp không giúp cô lấy giải, nên cô mới tỏ thái độ không vui.

Không ai ngờ được rằng Cố Ngữ Chân lại “chảnh” đến thế ngay cả trước mặt người bỏ tiền cũng không biết kiềm chế, còn dám làm cao.

Thái độ thế này, nếu là người khác thì đã bị đá đi thay người khác rồi, không ngờ thiếu gia của nhà họ Lý lại chẳng để tâm gì cả đúng là cưng chiều thật sự.

Sắc mặt Cố Ngữ Chân cứng đờ, không ngờ Lý Thiệp tuy không phải người trong giới, vậy mà lại quen biết cả một nhóm người có máu mặt như thế.

Người nào ở đây, chỉ cần tùy tiện đưa chút tài nguyên hay mối quan hệ thôi cũng đủ nâng đỡ một người thành top lưu lượng.

Thế mà những người này lại đặc biệt tôn trọng và thân thiện với Lý Thiệp.

Anh còn trẻ tuổi như thế, vậy mà được bao người kính nể, lại chẳng mảy may để tâm rõ ràng là đã quá quen với chuyện đó rồi.

Rõ ràng mỗi ngành đều có ranh giới riêng, người ngoài nghề khó mà chen vào, nhưng bất cứ ai gặp anh cũng đều phải nhún nhường ba phần, chuyện này không chỉ đơn giản là có tiền là được nữa rồi.

Trong lòng Cố Ngữ Chân ngày càng hoang mang cô chợt nhận ra, hình như cô hoàn toàn không thật sự hiểu rõ về Lý Thiệp.

Cô ngồi bên cạnh, tâm trí thì lơ đãng, còn Lý Thiệp cũng không chủ động trò chuyện, chỉ để cô ngồi bên cạnh anh mà thôi.

Bên kia, một nữ ca sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc cũng có mặt, đang ngồi ở một đầu sofa, nói chuyện với một người đàn ông trung niên.

Trong căn phòng này, chẳng có mấy ngôi sao nổi bật, ngoại trừ cô và Diệp Linh.

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

“Diệp Linh, bài hát đó hình như em biết hát nhỉ? Hát một đoạn đi, lúc nãy em hát trên sân khấu hay lắm, bọn anh còn đang khen suốt đây, giờ nghe trực tiếp luôn đi.”

Bài hát đó là một ca khúc nổi tiếng từ thập niên 80, còn Diệp Linh thì lại chuyên hát nhạc pop, hoàn toàn khác phong cách.

Nghe vậy, Diệp Linh không từ chối. Dù cô ta vốn kiệm lời và lạnh lùng, nhưng lúc này lại nở một nụ cười dịu dàng.

“Vậy tôi xin mạn phép hát một bài, nếu hát không hay, mong các vị đừng trách móc.”

“Mọi người sẽ không đâu.” Người trong phòng đều cười nói.

Tuy nhiên, Diệp Linh hát rất hay, tất cả đều vỗ tay cổ vũ, nhưng dù vậy cũng không tránh được cảm giác đang bị coi như trò giải trí.

Hoặc có thể nói, cô và Diệp Linh đều là trò tiêu khiển, những người rảnh rỗi này chỉ đơn giản là muốn xem biểu diễn cho vui.

Ánh mắt của Cố Ngữ Chân và Diệp Linh chạm nhau trong khoảnh khắc.

Diệp Linh liếc nhìn cô một cái rồi từ từ thu ánh mắt về, dường như đã quá quen với chuyện như vậy.

Diệp Linh vừa ngồi xuống, quả nhiên rất nhanh đến lượt cô.

“Nghe nói Ngữ Chân trước kia đóng phim từng học qua hát tuồng, hay là cũng lên biểu diễn một bài đi? Lão Triệu bình thường rất thích nghe hát tuồng, biết đâu còn có thể chỉ bảo cô một chút.”

Chuyện này thật sự khó mà từ chối, ngay cả Diệp Linh đang ngồi đây cũng phải nghe theo yêu cầu biểu diễn của các vị “đại lão”, huống hồ là cô?

Trong lòng Cố Ngữ Chân đầy phức tạp, khẽ cắn răng, đang chuẩn bị đứng dậy.

Lý Thiệp đưa tay đặt lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát từ chối thay cô: 

“Cô ấy đâu có biết hát tuồng gì đâu, chỉ là chơi đùa cho vui thôi, không thể coi là thật được. Nếu mấy vị muốn nghe hát tuồng, tôi sẽ mời các vị đến Liễu Đài nghe, ở đó toàn là những nghệ nhân nổi tiếng biểu diễn.”

Hàng mi Cố Ngữ Chân khẽ run, cảm giác nhiệt độ bàn tay anh truyền đến mu bàn tay cô, nóng đến mức khiến cô có chút chịu không nổi.

Cô khẽ rút tay về, Lý Thiệp liếc nhìn cô một cái cũng không ngăn lại, nhưng vì thế mà tay anh trực tiếp đặt lên đùi cô, hơi ấm xuyên qua lớp voan mỏng truyền tới, càng thêm mập mờ.

Cô vội vàng rút chân lại, Lý Thiệp cũng không để ý, từ tốn thu tay về.

Cố Ngữ Chân có phần cứng đờ.

Lời đã nói đến mức này, ai mà còn không hiểu chứ.

Đây rõ ràng là “bảo bối trong tim”, dù là trước mặt mọi người bị cô lạnh mặt, anh cũng không nỡ để cô bị kéo lên biểu diễn.

Người đàn ông trung niên ban đầu vốn là được nhờ vả, muốn tác hợp anh với Diệp Linh, nhìn tình hình hiện tại thì không còn khả năng rồi.

Ánh mắt Diệp Linh tối lại, nhưng trên mặt không biểu hiện gì.

Trên màn hình đang trao giải Nam Nữ diễn viên được yêu thích nhất, vốn đều đã có kết quả từ trước, chỉ là làm lễ trao giải cho có.

Mọi người chỉ xem lấy lệ.

Cố Ngữ Chân nhìn lên màn hình, đột nhiên nghĩ đến lúc nãy khi vừa bước vào, có phải anh đều đã thấy hết rồi không.

Cô liếc sang Lý Thiệp bên cạnh.

Anh đang uống rượu, tay cầm ly có khớp xương rõ ràng, đường nét sạch sẽ gọn gàng kéo dài từ cổ tay xuống, ánh đèn chiếu lên mặt anh, góc nghiêng khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, xuống dưới là đường quai hàm và yết hầu đẹp mắt, còn đẹp hơn cả những minh tinh đang chiếu trên màn hình.

Lý Thiệp uống xong một ngụm rượu, quay sang nhìn cô, ánh mắt hạ xuống, thẳng thắn và tr*n tr**.

Cố Ngữ Chân bắt gặp ánh mắt anh, theo phản xạ cúi đầu với góc độ này, anh thật sự có thể nhìn thấy hết mọi thứ.

Cô vội đưa tay che cổ áo, cả người như bị nung đỏ, hạ giọng nói:

“Anh đừng nhìn lung tung!”

Ánh mắt Lý Thiệp chậm rãi nâng lên, quét qua mặt cô, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười mang theo vẻ xấu xa khó đoán.

Tim Cố Ngữ Chân bỗng đập lỡ nhịp, cô luôn cảm thấy nụ cười đó, tuyệt đối không phải là nụ cười dành cho bạn gái của anh em.

Bình Luận (0)
Comment