Cực kỳ mệt mỏi.
Cố Ngữ Chân lê tấm thân mỏi mệt đi tắm bồn, vừa nghĩ đến chuyện Lý Thiệp làm lúc nãy đã cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.
Anh đúng là cố ý, cố ý khiến cô trở nên như vậy trước mặt anh.
Cô nhớ lại bản thân còn không kiềm chế nổi, vừa giận vừa hận, ngẩng tay nhìn lên, thấy chiếc nhẫn trên tay đã không còn, nhất thời không rõ trong lòng là cảm giác gì.
Cô đứng dậy mặc áo choàng tắm, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, đi đến bên bàn, nhìn điện thoại di động, thấy một cuộc gọi nhỡ.
Là của anh.
Thấy rồi.
Cố Ngữ Chân bỗng thấy hoảng, cô không gọi lại, chỉ lật úp điện thoại, coi như chưa nhìn thấy.
May mà cả đêm trôi qua, điện thoại không đổ chuông lại, Lý Thiệp không gọi thêm lần nào nữa.
Sáng hôm sau, Trương Tích Uyên đến tìm cô. Hôm qua cô đã giao tài liệu mà Lý Thiệp đưa cho cô cho Trương Tích Uyên rồi.
Trương Tích Uyên nhanh chóng tổng hợp được một bản số liệu, bởi vì trước đây Lý Thiệp tự mình sắp xếp mọi mối quan hệ, đầu tư… căn bản không bàn bạc gì với Trương Tích Uyên.
Vì vậy, khi Trương Tích Uyên xem bản tài liệu này, vẫn không tránh được cảm thấy kinh ngạc bộ phim đó tổng mức đầu tư là 1,9 tỷ, nhưng đây mới chỉ là một phần kinh phí của bộ phim.
Trước đây bởi vì Bạch Mạt tìm nhà đầu tư nên cố tình đổi vai của Cố Ngữ Chân.
Muốn lấy lại vai diễn, Cố Ngữ Chân buộc phải đáp trả, nếu không người trong giới sẽ nghĩ cô dễ bắt nạt, những chuyện như vậy sẽ liên tục xảy ra.
Vì vậy, nếu Cố Ngữ Chân muốn trở lại làm nữ chính, thì bên nhà đầu tư phải thay máu, tuy Lý Thiệp không trực tiếp ra mặt, nhưng số tiền kia thật sự là do anh đổ vào, một cuộc thay máu triệt để, mà số tiền bỏ vào còn nhiều hơn cả kinh phí quay phim.
Hoàn toàn là lấy tiền mua tấm vé để nổi tiếng.
Tất nhiên, Cố Ngữ Chân cũng khá bản lĩnh, bộ phim này đạt doanh thu phòng vé rất cao, nhưng hiện tại vẫn chưa đến thời điểm chia lợi nhuận, trừ đi phần không được chia thì phần đến tay bọn họ chẳng được bao nhiêu, so với món nợ kia thì còn kém xa.
Mà khoản đầu tư cho bộ phim trong món nợ này cũng không phải phần lớn nhất.
Cố Ngữ Chân nhìn số liệu mà anh liệt kê ra, số tiền cô có thể lấy ra được, so với món nợ này chỉ như muối bỏ bể.
Cô hơi luống cuống, thành thật nói với Trương Tích Uyên:
“Hôm qua anh ấy gọi điện cho em, nhưng em không nghe máy.”
Trương Tích Uyên suy nghĩ một lúc:
“Để anh gọi.”
Trong phòng khách, tiếng nhạc dịu nhẹ của TV vang lên, nhưng Cố Ngữ Chân càng lúc càng căng thẳng, cô cầm điều khiển tắt TV.
Bên Trương Tích Uyên đã lấy điện thoại ra gọi, bật loa ngoài, cũng để cô nghe rõ cuộc gọi.
Tiếng chờ quen thuộc vang lên, đợi một lúc thì đầu dây bên kia mới bắt máy.
Trong điện thoại rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng điện nhiễu nhẹ, không có âm thanh ồn ào của hộp đêm, chắc là anh đã về nhà rồi.
Anh bắt máy mà không nói gì, dường như đang đợi người bên này mở lời.
Trương Tích Uyên cất tiếng:
“A Thiệp, chuyện của Ngữ Chân, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.”
Bên kia vẫn im lặng, im đến mức Cố Ngữ Chân vô thức cũng nín thở, một lúc sau anh mới mở miệng:
“Nói thế nào?”
“Số tiền cô ấy nợ cậu, tôi đã xem rồi. Cậu cũng biết, số tiền lớn như vậy, chắc chắn cô ấy không thể trả được. Chuyện này tôi biết cậu đang khó chịu, là do tôi suy nghĩ không chu đáo. Cậu đừng làm khó cô ấy, cứ để tôi nói chuyện với cậu đi. Cô ấy còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện, mấy chuyện con số sổ sách này để chúng ta bàn với nhau, được không?”
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng một cách lạ thường, đến mức Cố Ngữ Chân ngồi bên này cũng cảm nhận rõ sự ngột ngạt từ điện thoại truyền tới, tim cô đập thình thịch, theo bản năng siết chặt tay lại.
Sau một hồi im lặng, bên kia mới mở lời:
“Là cô ấy nói với anh?”
“Phải.”
Lý Thiệp mở miệng không hề kiêng dè, giọng điệu lạnh nhạt và mỉa mai:
“Chỉ nói với anh những chuyện đó thôi à?”
Trương Tích Uyên nghe vậy thì hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô.
Cố Ngữ Chân không nói được lời nào.
Câu đó cô đương nhiên không thể nói ra. Những chuyện đó căn bản không thể đem ra ánh sáng.
Cô cũng không hiểu sao Lý Thiệp có thể thản nhiên nói ra như vậy, như thể không màng đến thể diện nữa.
Trương Tích Uyên thu lại ánh mắt, dứt khoát nói rõ hơn một chút:
“A Thiệp, dù sao thì cô ấy cũng đã ở bên tôi rồi, hôn lễ cũng đang chuẩn bị. Số tiền đó tôi nên là người thay cô ấy trả. Nhưng cậu cũng biết, nếu đột ngột lấy ra một khoản tiền lớn như vậy thì chuỗi vốn của tôi sẽ gặp vấn đề. Cậu cho tôi chút thời gian.”
Lý Thiệp trả lời bằng giọng lười nhác, như chẳng để tâm gì:
“Bao lâu?”
Cố Ngữ Chân nghe thấy giọng anh trầm thấp, bề ngoài có vẻ thờ ơ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có gì đó bị kìm nén.
Trương Tích Uyên hơi dừng lại, không ngờ anh lại đồng ý nói chuyện. Anh ấy suy nghĩ một lúc, định mở miệng thì Lý Thiệp đã nói trước:
“Cho anh ba ngày.”
Trương Tích Uyên lời đến miệng phải nuốt lại vì như vậy chẳng khác nào không cho thời gian gì cả.
“A Thiệp…” Anh ấy lên tiếng, định thương lượng thêm.
Lý Thiệp rõ ràng đã chuyển sang thái độ công việc công tư phân minh, lạnh lùng nói:
“Chúng ta là anh em, nếu là người khác, tôi còn chẳng cho ba ngày đâu. Anh muốn thay cô ấy trả tiền, tôi không có ý kiến, nhưng tôi muốn tiền ngay. Trong ba ngày, khoản tiền đó phải nằm trong tài khoản của tôi.”
Anh nói xong liền dừng lại một chút, như thể biết cô đang ngồi cạnh đó:
“Chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Cố Ngữ Chân nghe câu này thì khựng lại đôi chút.
Lý Thiệp nói xong thì cúp máy ngay lập tức.
Ngực cô bỗng thấy căng thẳng, luôn cảm thấy lời chúc kia nghe giống như một lời đe dọa.
Rõ ràng giọng nói anh rất bình thản, nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy nguy hiểm.
Cố Ngữ Chân thấy bản thân có vẻ quá nhạy cảm, suy nghĩ quá nhiều, nhưng khi nhớ đến ba ngày mà Lý Thiệp nói, cô lại cảm thấy anh thật quá quắt.
Thái độ công tư phân minh của anh đúng là đạt tới trình độ cao thủ.
Trương Tích Uyên nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy, hiếm khi lộ vẻ khó xử nếu Lý Thiệp nhất quyết đòi nhận tiền ngay…
Trong thời gian ngắn như vậy, không ai có thể xoay nổi khoản tiền lớn như thế.
Nếu chuỗi vốn gặp vấn đề, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Cố Ngữ Chân đương nhiên cũng hiểu điều đó, bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Trương Tích Uyên đưa tay qua vỗ nhẹ lên tay cô:
“Yên tâm, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy mới thấy yên tâm hơn một chút.
Khoản tiền này cô hoàn toàn không nghĩ ra được cách xoay, cũng không biết Trương Tích Uyên sẽ xử lý ra sao.
Nhưng Trương Tích Uyên là người rất có năng lực, từ khi cô đi làm đến giờ đã nhận được không ít sự giúp đỡ từ anh ấy.
Hầu như không có chuyện gì mà anh ấy không thể giải quyết.
Cô… cô không biết anh ấy sẽ xử lý chuyện này ra sao, nhưng một khi anh ấy đã nói, thì cô vô điều kiện tin tưởng.
Dù sao thì, cô tuyệt đối không thể chấp nhận điều kiện của Lý Thiệp việc anh tùy tiện, phóng túng là chuyện của anh, còn cô thì không thể như thế.
Cố Ngữ Chân không biết Trương Tích Uyên giải quyết thế nào, anh ấy cũng không để cô can dự, mà cô thì cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể cố gắng chạy hết các lịch trình.
Hôm nay bộ phim mới đóng máy, cô lập tức vào ghi hình chương trình tạp kỹ 《Trong cổ tích》, là chương trình Trương Tích Uyên đã nhận giúp cô từ trước.
Đây là một chương trình truyền hình trực tiếp có độ hot rất cao.
Hôm nay chỉ là quay video tuyên truyền, các khách mời đều đã có mặt.
Một nửa là con cháu giới hào môn, một nửa là người nổi tiếng, idol, vừa thỏa mãn sự tò mò của công chúng với giới thượng lưu, lại vừa có thể “đu” idol.
Cố Ngữ Chân nhìn những khách mời mới, trong đó có một nữ khách mời tóc dài uốn sóng, môi đỏ rạng rỡ, dung mạo xinh đẹp nổi bật.
Không hiểu sao cô lại thấy có vẻ quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Đến khi ghi hình kết thúc, Cố Ngữ Chân chuẩn bị rời đi để đến lịch trình tiếp theo, vừa bước ra được vài bước thì đã nhìn thấy người bên cạnh chiếc xe phía trước.
Anh trong nắng có đường nét khuôn mặt càng thêm nổi bật, ngón tay thon dài cầm lấy chiếc bật lửa, khẽ xoay xoay, như đang đợi ai đó.
Là anh.
Điếu thuốc cắn nơi môi vẫn chưa được châm.
Cô dừng bước.
Nữ khách mời xinh đẹp ban nãy cũng đã bước ra, tiến về phía anh.
Cô ấy có vóc dáng quyến rũ, nét đẹp đậm chất nữ tính, cách nói chuyện duyên dáng và hài hước đúng kiểu người mà anh thích.
Cố Ngữ Chân cụp mắt xuống, dưới sự che chắn của Tiểu Ngư liền nhanh chóng lên xe bảo mẫu.
Vừa ngồi vào xe chưa được bao lâu, chiếc xe bên kia đã lái đi, dường như cũng chẳng muốn nán lại thêm giây nào.
Cố Ngữ Chân nhìn theo chiếc siêu xe đã đi xa, bất giác nhớ đến chiếc váy cao cấp lần trước, càng nghĩ càng thấy cô thật ra chẳng hiểu rõ gì về anh.
Chiếc lễ phục cao cấp mà Lý Thiệp đặt riêng cho cô hôm trao giải hôm đó đã lập tức lên hot search. Vì là hàng cao cấp được mua đứt, không phải mượn, nên cô mặc hoàn toàn không có vấn đề gì, hãng cũng sẽ không nói gì.
Thông tin về việc mua đứt chiếc váy này đã được phong tỏa tuyệt đối. Mà thương hiệu đó lại nổi tiếng là khó chiều, cô không biết Lý Thiệp đã làm cách nào khiến phía bên đó không lộ ra nửa chữ.
Dù sao thì mọi người đều cho rằng cô đã mượn được lễ phục cao cấp của thương hiệu đó, ai nấy đều kinh ngạc trước việc cô có tài nguyên thời trang tốt đến vậy.
Cũng vì chiếc lễ phục này mà sau đó các thương hiệu cao cấp dưới mức này dễ dàng cho cô mượn, còn những thương hiệu cao cấp hơn cũng không quá khó tiếp cận. Kèm theo đó là hai hợp đồng đại diện thương hiệu xa xỉ, năm bìa tạp chí tìm đến mời cô chụp ảnh lần này chính là đòn bẩy đưa tài nguyên thời trang của cô lên tầm cao mới, giúp cô đứng vững ở vị trí ngôi sao nữ hạng A.
Cố Ngữ Chân không ngờ ý đồ của Lý Thiệp lại nằm ở đây, nhưng chiêu này quả thật rất mạo hiểm, thông thường chẳng ai dám thử.
Nếu thành công, phía sau sẽ là nguồn tài nguyên thời trang liên tục đổ về, chỉ cần giữ ổn định thì nhất định sẽ lãi lớn không lỗ. Nhưng nếu thất bại, thì chẳng khác nào ném tiền xuống sông.
Đây hoàn toàn là kiểu dùng tiền đập ra lấy danh tiếng, xác suất thất bại rất cao chỉ có người liều mạng mới dám chơi kiểu này.
Cố Ngữ Chân trước giờ đã biết anh làm ăn rất mạo hiểm, cũng biết anh rất giỏi kinh doanh, nhưng cô thật sự chưa từng có khái niệm rõ ràng, mãi đến khi nhìn thấy bản báo cáo chi tiêu khổng lồ này mới bắt đầu có cảm nhận cụ thể.
Ngay cả với cô chỉ là “bạn gái cũ phù hợp” mà anh còn có thể bỏ ra từng ấy tiền, chứng tỏ việc kinh doanh của anh không hề đơn giản, tuyệt đối không phải kiểu công tử ăn chơi như người ngoài tưởng.
Cô bắt đầu thấy bất an, và quả nhiên phía Trương Tích Uyên đã xảy ra chuyện.
Khi cô lên xe không thấy Trương Tích Uyên đâu, hơi nghi hoặc hỏi:
“Anh Tích Uyên đâu rồi?”
Tiểu Ngư lắc đầu:
“Công ty đang gặp vấn đề về dòng tiền, khoản cần thu cũng không đòi được, anh Tích Uyên không qua được, bảo bọn mình cứ đến trước.”
Cố Ngữ Chân hơi khựng lại.
Tiểu Ngư lập tức nói thêm:
“Anh Tích Uyên nói chị cứ yên tâm đi quay lịch trình, mấy chuyện khác không cần lo, anh ấy sẽ giải quyết.”
Cố Ngữ Chân bỗng thấy lo lắng bất an ngày mai đã là ngày thứ ba, nếu không làm đúng theo thỏa thuận, Lý Thiệp có ra tay với Trương Tích Uyên không?
Điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra, bởi trước đó anh đã tỏ rõ thái độ công tư phân minh.
Cố Ngữ Chân định gọi cho Trương Tích Uyên, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy:
“Ngữ Chân?”
“Công ty sao rồi?”
“Tạm thời chưa có vấn đề gì, nhưng tiền thì lấy không ra, anh đang chờ A Thiệp, muốn thương lượng với cậu ấy, xin lùi thời hạn lại một chút.”
Cố Ngữ Chân nghe xong thì sững người, đi đâu mà gặp được anh chứ?
Người thì đang ở đây… đón người khác tan làm.
Cô cúp máy, trầm ngâm một lúc rồi quyết định gọi thẳng cho Lý Thiệp.
Lý Thiệp đang điềm tĩnh lái xe, thấy cuộc gọi hiện lên màn hình nhưng không phản ứng gì.
Người phụ nữ bên cạnh nhìn anh một cái:
“Không nghe điện thoại à?”
Lý Thiệp không nói gì, tiếp tục lái xe. Đợi chuông reo một lúc, anh mới đưa tay nhấn nút nhận cuộc gọi.
Điện thoại được kết nối, bên kia im lặng một chút, rồi vang lên giọng nói dịu dàng pha chút lạnh lùng của cô:
“Lý Thiệp?”
“Ừm?” Lý Thiệp đáp lại một tiếng rất lạnh nhạt.
Nghe thấy giọng anh thờ ơ như vậy, cô có vẻ hơi bối rối, ngập ngừng một lúc mới nói:
“Chuyện… khoản tiền đó, có thể để tụi tôi trả sau được không? Bên này tụi tôi gặp chút rắc rối…”
“Không được.” Lý Thiệp lạnh lùng cắt ngang, hoàn toàn không có ý thương lượng.
Người phụ nữ bên cạnh anh liếc nhìn anh một cái.
Cô ở đầu dây bên kia còn muốn nói tiếp, anh lại mở miệng:
“Bạn trai em không phải nói sẽ trả thay à?”
“Nhưng công ty anh ấy đang gặp…”
“Liên quan gì đến tôi?” Lý Thiệp lạnh lùng ngắt lời.
Cô nghẹn lời không nói được gì, chỉ khẽ gọi:
“Lý Thiệp… anh thật sự không thể linh hoạt một chút sao?”
Lý Thiệp bình thản nói:
“Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy.”
Bên kia im lặng vài giây, hiểu được ý anh, đành chỉ khẽ nói một câu:
“…Không có.”
Cuộc gọi bị cúp.
Người phụ nữ ngồi cạnh anh nhìn anh một cái, cười như không cười:
“Ôi chao, bản lĩnh quá ha, lại đi đòi tiền con gái? Nhà họ Lý dạy cháu như vậy đấy à? Phong độ đàn ông đâu mất rồi? Thiếu chút tiền đó đến mức phải ép người ta trả, còn để bạn trai người ta trả thay?”
Lý Thiệp không đáp lại, nhưng bàn tay đang nắm vô-lăng khẽ siết lại.
Lý Ngọc Du nhìn thấy biểu cảm đó lại cảm thấy khá bất ngờ. Nếu lúc nãy không nhìn thấy tên người gọi đến không phải là Trương Tử Thư, cô ấy thật sự sẽ tưởng người nói chuyện với anh là Trương Tử Thư.
Nếu không phải là Trương Tử Thư thì tại sao anh lại cố chấp như vậy?
Tính cách của anh trước giờ đâu có kiên nhẫn nói nhiều như thế, thế mà lại nhất định phải đòi tiền con gái… Thật đúng là như trời mưa đỏ vậy.