Trương Tử Thư cầm kịch bản, đang định tìm người để diễn thử thì thấy phía trước có một nhóm nhân viên đang tụ lại tám chuyện rất hăng say, vừa nhìn là biết đang bàn chuyện thị phi.
Cô ta bước đến gần, khẽ ho một tiếng, mấy người kia mới ngẩng đầu lên:
“Cô Trương.”
Trương Tử Thư liếc nhìn họ một cái:
“Mọi người đang bàn gì thế?”
Mấy người kia có hơi ngại ngùng, dù sao thì cũng đang trong giờ làm việc, tụ lại tám chuyện quả thật không hay.
Huống hồ, người lãnh đạo cấp cao của đài còn là chú ruột của Trương Tử Thư.
Thấy mọi người ngần ngại không dám nói, Trương Tử Thư bật cười:
“Mọi người đừng căng thẳng, tám chuyện ai mà chẳng thích nghe, tôi cũng vậy, cứ nói đi không sao đâu.”
Mấy người đó vốn không biết Trương Tích Uyên là chú của cô ta, thấy cô ta thật sự có hứng thú thì liền đưa máy tính bảng ra:
“Là cô Cố Ngữ Chân từng đến đài chúng ta tham gia chương trình ấy, cô ấy với nam khách mời ngoài ngành trong show hình như đang hẹn hò, điểm mấu chốt là quản lý của Cố Ngữ Chân là bạn trai cô ấy, mà còn là sắp kết hôn luôn, thế mà cô ấy lại chơi bời trong show như thế, hình tượng ngoan hiền sụp đổ hoàn toàn rồi. Hiện tại toàn bộ sự việc đều bị bóc trần hết rồi, đều là chứng cứ thật luôn đó. Bọn em đang bàn xem đội PR của cô ấy sẽ xử lý kiểu gì, cảm giác bị bóc đến thế thì chắc chẳng có cách nào xoay chuyển được nữa, công ty của cô ấy giờ còn không dám lên tiếng luôn.”
Nghe đến đây, Trương Tử Thư nhìn vào máy tính bảng, những bài phân tích dài dòng, kèm cả ảnh chụp màn hình từ show, lập luận đâu ra đấy, chứng cứ rất rõ ràng.
Trương Tử Thư biết Lý Thiệp có tham gia chương trình đó, nhưng vì biết Cố Ngữ Chân cũng góp mặt nên cô ta không muốn quan tâm nữa.
Với tính cách của anh, làm gì có kiên nhẫn đi chơi mấy show kiểu đó, chắc chắn phải có mục đích mà mục đích ấy, cô ta không cần nghĩ cũng biết là Cố Ngữ Chân.
Nhưng cô ta không ngờ lại đến mức này. Anh đâu có không biết Cố Ngữ Chân đang quen với chú cô ta. Với tính cách trước đây của anh, nhất định chẳng thèm quan tâm, thế mà bây giờ lại làm mọi chuyện lộ hết cho cả thiên hạ biết.
Anh đúng là điên thật rồi.
Mấy nữ đồng nghiệp thấy sắc mặt cô ta khó coi như vậy cũng không biết nên nói gì thêm.
Sắc mặt Trương Tử Thư lạnh hẳn đi, nghiêm túc nói:
“Về sau đừng bàn mấy chuyện tám nhảm này nữa, lo làm việc cho tốt.”
Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau rõ ràng vừa nãy thái độ còn khác hẳn.
Trương Tử Thư rời khỏi hậu trường, chẳng còn tâm trạng đâu mà diễn tập kịch bản nữa, cô ta quay lại văn phòng, ném kịch bản lên bàn. Buổi tiệc tối nay là do người lớn trong nhà tổ chức, ông cụ đã sớm lui về ở ẩn, nhưng ngày xưa ở đại viện rất nghiêm khắc mà cũng rất thương bọn họ, nên đám nhỏ như cô ta nhất định phải có mặt, và chú cô ta chắc chắn cũng sẽ đến.
Cô ta xách túi đi luôn, đến chỗ xe thể thao, vừa mở cửa xe mới chợt nhớ ra: buổi tối còn có tiệc. Là kiểu tiệc mà các trưởng bối nhìn cô ta lớn lên tổ chức, dù đã nghỉ hưu, nhưng ai cũng kính trọng, nên chắc chắn không thể vắng mặt.
Trương Tử Thư lái xe thẳng đến khách sạn tổ chức tiệc. Vừa bước vào, cô ta đã thấy Cố Ngữ Chân cũng có mặt, đang ngồi cạnh Trương Tích Uyên chắc là được dẫn đến để ra mắt ông cụ.
Trương Tử Thư chẳng thèm bận tâm Trương Tích Uyên nghĩ gì, thấy Cố Ngữ Chân cũng không có ý tránh mặt cô ta nên cô ta cũng không khách sáo, bước tới, ngồi xuống ngay đối diện.
Cố Ngữ Chân đang ngẩn người, thấy có người ngồi xuống trước mặt liền theo phản xạ ngẩng lên nhìn, sắc môi hơi tái đi.
Cô và Trương Tử Thư đã lâu không gặp. Lý Thiệp hiện đang qua lại với cô, tất nhiên là phải giấu giếm Trương Tử Thư. Càng nghĩ, Cố Ngữ Chân càng thấy khó xử.
Chính thất có mặt, cô là kẻ xen vào nếu không cảm thấy chột dạ thì đúng là lạ.
Mọi chuyện trên mạng ngày càng bị đẩy lên cao trào, Trương Tích Uyên đã thuê đội PR hàng đầu xử lý, nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng.
Lý Thiệp bên kia chắc chắn sẽ không phối hợp, bởi tất cả đều là chứng cứ xác thực. Hơn nữa, Bạch Mạt còn bấm thích bài đăng bóc phốt, l*m t*nh hình càng thêm rối ren, không thể xem là tin đồn thất thiệt được nữa.
Cô dạo này nổi quá, đối thủ liền tranh thủ dìm thẳng tay, thuê thủy quân (dân mạng giả tạo) và các tài khoản truyền thông tung ra cùng lúc.
Sợ cô buồn bực, Trương Tích Uyên đã đặc biệt giúp cô từ chối một số công việc, còn đưa cô ra ngoài thư giãn.
Còn Lý Thiệp sau chuyện xảy ra ngày hôm qua thì hoàn toàn không liên lạc gì với cô nữa.
Cố Ngữ Chân nhớ lại hôm qua…
Khi Trương Tích Uyên lái xe rời đi, anh không nói một lời. Cô ngồi trong xe, ngoái đầu nhìn lại.
Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc xe họ rời đi. Ánh đèn đường chiếu lên người anh trong mắt anh loé lên một tia mơ hồ và phức tạp, nhưng cô chưa kịp nhìn kỹ đã vụt qua mất rồi.
Lòng ngực cô bỗng thấy nặng nề. Chợt nhớ đến con đường dài năm xưa từng bước theo sau anh đi qua.
Khi đó cô đã từng nghĩ con đường này, cô có thể đi mãi không dừng.
Nhưng hiện tại, lại là một cuộc chia ly như thế này.
Rõ ràng là đêm hè, mà sao lạnh hơn cả tiết thu.
Buổi tiệc hôm nay được trang trí rất trang nhã. Không phô trương, không lãng phí có vẻ là tiệc mừng thọ của một bậc trưởng bối trong gia đình.
Sảnh tiệc đã có khá đông người, khách vẫn đang lác đác đến thêm.
Khi hai người đến, Trương Tích Uyên đã đưa thiệp mời và quà mừng thọ. Ngoài cửa, thiệp mời và quà chất thành cả một đống lớn.
Cố Ngữ Chân nhìn quanh không có ai là gương mặt quen thuộc, rõ ràng không phải người trong giới giải trí.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn cách ăn mặc và phong thái trò chuyện của các khách mời cũng đủ nhận ra đây là tầng lớp xã hội cao hơn giới giải trí rất nhiều.
Dù có khiêm tốn đến mấy, khí chất sang quý trong xương vẫn lộ ra rõ ràng.
Khi cô bước vào, hầu như chẳng có ai quen biết cô rõ ràng đây là những người thậm chí chẳng có thời gian để quan tâm đến mấy ngôi sao trên mạng.
Điều này cũng có cái lợi cô chẳng cần phải xã giao, chỉ cần yên lặng ngồi đó là được.
Lý Thiệp bước vào cùng với lão Diêu.
Thật ra ban đầu anh chẳng có hứng tham dự, chỉ là bà cụ trong nhà cứ khăng khăng bắt anh đến tặng quà.
Anh đến cũng chỉ là làm cho có mặt thôi.
Lão Diêu vừa bước vào liền nhìn thấy Cố Ngữ Chân đang ngồi không xa, cạnh Trương Tích Uyên.
Anh ta lập tức cau mày, quay sang nhìn An Phi vừa mới theo vào sau, vội dùng ánh mắt ra hiệu.
An Phi nhìn theo hướng lão Diêu chỉ vừa thấy người liền nhức đầu.
Dạo gần đây quả thực có nghe nói hai người đó trong giới kinh doanh đã trở mặt thành thù. Đều là anh em một thời, mà giờ ầm ĩ đến mức này, thật chẳng hay chút nào.
Biết là có thể sẽ đụng mặt ở đây, nhưng không ngờ Trương Tích Uyên lại dẫn cả Cố Ngữ Chân tới.
Lão Diêu vội kéo Lý Thiệp sang hướng khác:
“Đi đi đi, tụi mình ngồi bên kia, chỗ đó yên tĩnh hơn.”
An Phi còn đang định tiến lên chắn giữa Cố Ngữ Chân và Lý Thiệp.
Không ngờ đúng lúc ấy, một người ngồi cùng bàn Trương Tích Uyên vừa thấy Lý Thiệp liền gọi lớn:
“À Thiệp! Cậu đi nhầm rồi, chỗ ngồi là bên này mà!”
Lý Thiệp quay đầu theo tiếng gọi, liền nhìn thấy Cố Ngữ Chân đang ngồi bên cạnh Trương Tích Uyên.
Người đó vẫn chưa nhận ra không khí căng thẳng, còn vô tư liếc nhìn Trương Tích Uyên rồi nói:
“Bên cạnh Tử Thư còn chừa sẵn chỗ cho cậu đó.”
Lý Thiệp không nói gì, cứ thế bước đến chỗ ấy.
Trương Tử Thư mỉm cười với anh, cứ như không có chuyện gì xảy ra:
“Vào mà không thấy em sao?”
“Nhìn lệch.” Lý Thiệp vừa trả lời vừa kéo ghế ra ngồi xuống.
Không khí trong hội trường có phần náo nhiệt buổi tiệc chính thức bắt đầu, phía trước đang tiến hành nghi lễ.
Cố Ngữ Chân thật sự không ngờ anh cũng tới dự. Cô liếc nhìn Trương Tích Uyên, anh ấy chỉ khẽ lắc đầu với cô, ý bảo cô đừng để ý, rồi còn dịu dàng rót sữa cho cô.
Hai người ngồi cạnh nhau trông vô cùng xứng đôi như một cặp tình nhân đang chìm trong mật ngọt.
Lão Diêu nhìn cảnh ấy, chỉ biết đưa tay xoa trán, cuối cùng vẫn phải cắn răng ngồi xuống chỗ.
Vừa mới yên ổn được một lát, bên cạnh đã có một vị quý phu nhân đeo chuỗi ngọc trai bước tới, cúi người hỏi một cách hòa nhã:
“Tích Uyên, cô gái này là…?”
Không khí đang tán gẫu rôm rả lập tức khựng lại.
Lão Diêu thầm kêu “hỏng rồi”, vội nhìn sang An Phi.
An Phi cũng đang dõi theo bên này, lo Lý Thiệp với tính cách bốc đồng, nếu không vui thì rất có thể sẽ gây náo loạn ngay tại tiệc mừng thọ.
“Bạn gái cháu, tên là Ngữ Chân.”
Trương Tích Uyên trả lời rất thẳng thắn.
Quý phu nhân nghe xong liền đánh giá Cố Ngữ Chân từ trên xuống dưới:
“Xinh thật đấy. Ban đầu cô còn định giới thiệu cháu gái mình cho cháu, xem ra giờ chẳng còn cơ hội rồi.”
Trương Tích Uyên bật cười, Cố Ngữ Chân bên cạnh cũng mỉm cười theo.
Hai người đứng cạnh nhau, càng nhìn càng thấy xứng đôi.
“Lẽ ra vẫn nên giới thiệu.”
Bất ngờ có một giọng nói xen vào.
Cả không gian lập tức rơi vào im lặng.
Cố Ngữ Chân giật mình ngẩng đầu nhìn qua.
Lý Thiệp ngồi đó với dáng vẻ lười biếng, ánh mắt thản nhiên nhìn sang bên này, cất giọng lười nhác:
“Hiếm khi gặp người nào thích đội mũ xanh như vậy. Trên mạng bị đồn thành thế rồi mà vẫn giả vờ không thấy.”
Lời này vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, đũa trên tay Cố Ngữ Chân cũng khựng lại giữa không trung.
Không khí cực kỳ bối rối.
Trương Tích Uyên nhìn anh, rõ ràng không ngờ người em trai lớn lên cùng từ nhỏ, lại nói ra những lời như vậy ở nơi công cộng.
An Phi lập tức đứng dậy:
“A Thiệp, chú ý hoàn cảnh đi!”
Trương Tử Thư cũng không thể tin nổi:
“Lý Thiệp!”
Nhưng Lý Thiệp không để tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Tích Uyên, từng từ tuôn ra như nhát dao:
“Ngạc nhiên gì chứ? Khi tôi hôn bạn gái anh, chẳng phải anh cũng đứng cạnh nhìn đấy à?”
Cố Ngữ Chân ngồi đó, hoàn toàn sững sờ.
Trương Tích Uyên bị đâm trúng điểm đau, tức giận đến mức không kiềm được, đột ngột đứng bật dậy, sải bước về phía Lý Thiệp, tóm chặt cổ áo anh:
“A Thiệp, là anh em với nhau, cậu nhất định phải khiến mọi chuyện khó coi đến thế sao?”
Lão Diêu vội vàng bước tới ngăn Trương Tích Uyên lại:
“Tích Uyên, lớn rồi, đừng hành động hồ đồ như vậy.”
Nhưng Lý Thiệp chẳng hề để tâm, mặc kệ cổ áo bị túm, vẫn cười nhạt:
“Anh cũng biết là mất mặt à? Khi cướp bạn gái tôi, sao không thấy ngại?”
Trương Tích Uyên hơi khựng lại một chút.
Lý Thiệp dần dần thu lại nụ cười, mặt lạnh đi, gạt tay Trương Tích Uyên ra, cũng không định gây náo loạn thêm ở đây. Anh lập tức đứng dậy, kéo tay Cố Ngữ Chân.
Cố Ngữ Chân bị anh nắm lấy cổ tay kéo bật dậy, chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị anh lôi đi.
Trương Tích Uyên phản ứng cũng rất nhanh, lập tức giơ tay giữ lấy tay còn lại của cô.
Trong khoảnh khắc, Cố Ngữ Chân bị cả hai người cùng lúc giữ chặt một người muốn kéo cô đi, một người không buông.
Chuyện động tĩnh không hề nhỏ, MC phía trước cũng phải ngừng lại, quay đầu nhìn sang bên này, toàn bộ khách dự tiệc đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Lão Diêu vội chạy tới:
“Được rồi! Hai vị tổ tông à, đừng làm loạn nữa, các người để ý hoàn cảnh chút được không?”
“Anh có buông không?”
Lý Thiệp rõ ràng đang rất tức giận, giọng hỏi vẫn rất bình thản nhưng toát ra khí thế cực kỳ nguy hiểm.
Trương Tích Uyên không buông:
“Cô ấy bây giờ là bạn gái của tôi.”
Lão Diêu hoàn toàn hóa đá tại chỗ.
Đầu óc Cố Ngữ Chân cũng trống rỗng trong khoảnh khắc, hoàn toàn không hiểu vì sao sự việc lại thành ra thế này.
Lý Thiệp mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào Trương Tích Uyên, từng chữ từng chữ lạnh lùng thốt ra:
“Anh lặp lại lần nữa xem?”
Lão Diêu và An Phi bắt đầu hoảng, vội vã bước tới can ngăn Trương Tích Uyên:
“Tích Uyên, anh buông tay trước đã, có gì thì ra sau nói chuyện!”
Lúc này Trương Tử Thư từ phía sau bước tới, trong mắt toàn là sự khó xử:
“Lý Thiệp…”
Trương Tích Uyên nhìn cô, rồi nghiêm túc nói:
“Hai người đã chia tay rồi, cô ấy độc thân, làm bạn gái tôi thì có gì sai?”
Lý Thiệp cúi đầu bật cười, sau đó từ từ buông tay Cố Ngữ Chân ra.
Cố Ngữ Chân khẽ chớp mi, trong lòng rối bời, không thể nói rõ cảm xúc.
Cô rút tay về, cả đại sảnh bao ánh mắt đều dồn lên người cô, khiến cô có cảm giác như bị kim châm vào lưng, khó chịu vô cùng.
Lão Diêu thở phào nhẹ nhõm, may quá cuối cùng cũng ngăn được, đang định mở lời rủ mọi người ra phía sau…
Lý Thiệp đã vung nắm đấm thẳng vào mặt Trương Tích Uyên.
“Bốp!”
Trương Tích Uyên bị đánh lùi về phía sau, đập vào bàn tiệc phía sau, ly rượu trên bàn vỡ loảng xoảng.
Chiếc nĩa trong tay Trương Tử Thư rơi leng keng xuống đĩa, ghế bên chân lão Diêu bị đá bay ra xa, khách khứa xung quanh sợ hãi hét to, thi nhau tránh xa khu vực hỗn loạn.
Cố Ngữ Chân tròn mắt, hoảng sợ đến mức tim nhảy lên tận cổ.
Lý Thiệp tiến lên, túm lấy cổ áo Trương Tích Uyên, giọng cực kỳ ngang ngược:
“Còn dám nói là bạn gái anh? Mẹ nó, tôi không để ý một chút là thành bạn gái anh lúc nào vậy?!”
Cố Ngữ Chân hoàn toàn ngây ra.
Trương Tích Uyên cũng không phải tay vừa, anh ấy từng ở trong quân đội, phản ứng cực nhanh, thân thủ cũng chẳng tồi.
An Phi và lão Diêu vội nhào tới can ngăn, nhưng căn bản không cản nổi.
Tiếng hét hoảng sợ vang lên không ngừng, Cố Ngữ Chân muốn bước lên ngăn cản, nhưng còn chưa kịp tới đã cảm thấy luồng gió lạnh từ một cú đấm sượt qua bên cạnh, rát đến mức đau nhói.
Một quý bà vội kéo Cố Ngữ Chân lùi lại phía sau, vừa kéo vừa khuyên nhủ.
Lúc này, ông cụ mới từ trong đi ra, vừa thấy hai hậu bối đánh nhau thì lập tức giận dữ gầm lên:
“Lý Thiệp, Trương Tích Uyên! Hai đứa các cậu đang làm cái gì đấy, còn ra thể thống gì nữa?!”
Bảo vệ trong hội trường nhanh chóng lao tới kéo hai người ra, phải cố hết sức mới tách được họ.
Trương Tích Uyên bị đấm trúng một mắt, giờ nhìn cũng không rõ, lắc đầu một cái là thấy choáng váng, suýt thì ngã.
Lý Thiệp từ nhỏ đã ngổ ngáo, bình thường tuy hay cười đùa cà lơ phất phơ, nhưng lúc nổi điên lên thì đúng chuẩn kiểu “diêm vương sống”, thật sự không mấy ai dám đối đầu.
Đánh thật thì Trương Tích Uyên hoàn toàn không phải đối thủ, vì anh ấy không “quái” như Lý Thiệp.
Ông cụ chống gậy bước lại gần, thấy cảnh tượng ngổn ngang dưới đất thì giận tím mặt, giơ gậy chỉ thẳng hai người họ:
“Hai đứa các cậu là cái trò gì thế hả?!”
Mà chuyện này nói toạc ra thì cũng thật chẳng vẻ vang gì.
Lão Diêu lập tức lên tiếng xoa dịu:
“Ông à, chỉ là va chạm nhỏ thôi, ông đừng để tâm, dạo này thời tiết nóng nực, dễ sinh chuyện…”
“Va chạm nhỏ?!”
Ông cụ tức đến mức mặt đỏ gay:
“Tôi thấy là Tôn Ngộ Không đang quậy phá thiên đình thì có! Các cậu tính cho tôi vào quan tài sớm đúng không?!”
Lão Diêu bị mắng đến nín thinh, không dám nói thêm lời nào. Nếu thật sự khiến ông cụ tức đến phát bệnh, thì về nhà coi như tiêu đời.
Lý Thiệp vẫn nhìn chằm chằm Trương Tích Uyên, đưa tay lau vệt máu ở khóe miệng:
“Hôm nay thất lễ với ông, để hôm khác cháu sẽ tổ chức lại sinh nhật thật long trọng.”
Nói xong anh quay sang Trương Tích Uyên, giọng đầy căm hận:
“Trương Tích Uyên, chuyện này chưa xong đâu, thù này tôi ghi cả đời!”
Không khí lập tức trở nên yên lặng đến nghẹt thở.
Trương Tử Thư bước lên đỡ Trương Tích Uyên, nói:
“A Thiệp, nể mặt em thì…”
Cố Ngữ Chân thấy Trương Tích Uyên bị chảy cả máu mũi thì liền vội vàng bước về phía anh ấy.
Lý Thiệp lập tức túm lấy cổ tay Cố Ngữ Chân kéo cô về, giọng đầy giận dữ:
“Em đi đâu? Bạn trai em đang ở đây này!”
Cố Ngữ Chân vốn đã bị dọa sợ, từ nhỏ cô vốn là kiểu ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng thấy cảnh tượng hỗn loạn thế này, bị anh quát một câu thì cả người liền sững lại, bị anh nắm tay kéo cũng không dám nhúc nhích.
Trương Tử Thư cũng bị câu nói đó của Lý Thiệp chặn họng, muốn nói gì thêm cũng không thể.
Lý Thiệp hoàn toàn không hề nghe cô ta nói.