Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 82

Cố Ngữ Chân nhìn xe dừng trước khách sạn, quay đầu nhìn Lý Thiệp bước xuống:

“Lý Thiệp, tôi muốn quay lại làm việc.”

Lý Thiệp liếc cô một cái, đẩy cửa xe bước xuống.

Cố Ngữ Chân thấy anh không để ý đến cô, cũng tức giận ngồi yên trong xe không xuống.

Lý Thiệp cũng không ép cô, sau khi xuống xe thấy cô vẫn chưa ra, liền nhìn cô qua cửa kính, rút bật lửa ra, cúi đầu châm một điếu thuốc, cũng không giục giã gì, cứ đứng bên cạnh xe chờ.

Vương Hạo nhìn hai người đang giận dỗi, quay sang Cố Ngữ Chân:

“Cô Cố, anh ấy đang đợi cô đấy.”

Cố Ngữ Chân không nhìn Lý Thiệp:

“Ông chủ của anh hình như không thích tôi, anh có muốn khuyên anh ta đổi tình nhân không?”

Vương Hạo sợ hãi, không dám nói một chữ, thật sự không dám nhúng tay vào chuyện rắc rối này.

Cố Ngữ Chân vẫn ngồi lì không nhúc nhích, dù sao cô cũng chẳng sợ hết thời gian với anh, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ là người đầu tiên mất kiên nhẫn.

Đột nhiên, Lý Thiệp mở cửa xe, gió từ ngoài thổi vào, tay anh cầm điếu thuốc đưa ra ngoài, cúi người vào trong xe, hôn cô một cái, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, lạ lùng mà quyến rũ. Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói hiếm khi dịu dàng:

“Ở ngoài đừng gây chuyện.”

Cố Ngữ Chân ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt anh, tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp, có chút không ngờ.

Lý Thiệp nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía sau bên trái xe.

Cố Ngữ Chân nhìn theo ánh mắt anh, là Trương Tích Uyên và lão Diêu.

Lão Diêu thấy Lý Thiệp thì cười nói:

“Đến rồi à?”

Trên mặt Trương Tích Uyên vẫn còn vết thương chưa lành.

Cố Ngữ Chân không ngờ là đến gặp anh ấy, có phần không biết nên xử lý thế nào, sau khi ầm ĩ như vậy, mặt mũi ai cũng khó xử.

Lý Thiệp hoàn toàn khiến cô trở tay không kịp, đến cả thời gian để chuẩn bị tinh thần cũng không có.

Trương Tích Uyên nhìn sang, đứng nguyên tại chỗ không nói gì, ánh mắt giao nhau với Cố Ngữ Chân khiến người ta có cảm giác như hai người yêu nhau sâu đậm lại bị ép buộc chia lìa.

Lý Thiệp nhìn bọn họ, sắc mặt càng lúc càng lạnh.

Lão Diêu thấy không khí căng thẳng, vội vàng bước tới:

“Ngữ Chân, cô cũng đến rồi à? Dạo này không bận chứ?”

Trương Tích Uyên bước lại gần, hoàn toàn làm như không thấy sự thân mật giữa cô và Lý Thiệp, nói:

“Ngữ Chân, dạo này ngủ có ngon hơn không?”

Cố Ngữ Chân còn chưa kịp trả lời thì Lý Thiệp đã lười biếng lên tiếng:

“Ở bên tôi thì đương nhiên là ngủ ngon, không cần người khác phải lo.”

Trương Tích Uyên nhìn sang anh, bầu không khí trong chốc lát trở nên căng như dây đàn.

Cố Ngữ Chân thấy cực kỳ khó chịu.

Lão Diêu lập tức phản ứng, vội vàng hòa giải:

“Vào trong đi, đừng đứng ngoài cửa nữa.”

Đã có người lên tiếng giảng hòa thì Trương Tích Uyên cũng không thể không nể mặt, liền bước vào trước.

Lão Diêu đi sau một bước, quay sang nhìn Lý Thiệp:

“Hôm nay nói chuyện đàng hoàng nhé, dù sao cũng là anh em nhiều năm, không thể làm quá mất mặt được.”

Lý Thiệp nghe vậy chỉ cúi đầu hút thuốc, không nói lời nào, rõ ràng là chẳng sợ mất mặt.

Lão Diêu cũng không tiện nói thêm, chỉ bảo:

“Tôi vào trước, chờ hai người.”

Gió bên ngoài khẽ lùa vào xe, Cố Ngữ Chân ngồi yên, lặng lẽ nhìn Lý Thiệp một cái.

Lý Thiệp rít một hơi thuốc, làn khói mờ bay lên, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang.

Cố Ngữ Chân bắt gặp ánh mắt anh, chỉ đành xuống xe. Vừa mới xuống, anh đã đưa tay kéo lấy tay cô, dắt cô đi vào trong.

Bước chân anh dài, Cố Ngữ Chân vừa xuống xe đã thấy khó theo kịp. Tay lại bị anh nắm chặt, cô chỉ có thể bị buộc phải chạy lúp xúp theo, trông có phần chật vật:

“Anh đi chậm một chút.”

Đột nhiên Lý Thiệp dừng bước, quay người lại, cô không kịp phản ứng, đâm thẳng vào lòng anh.

Anh cúi đầu nhìn cô:

“Thấy bạn trai cũ rồi không nỡ à?”

Cố Ngữ Chân va vào anh hơi đau, lại nghe giọng điệu châm chọc của anh, lập tức nổi giận:

“Đúng đấy, còn không nỡ hơn với anh nhiều.”

Lý Thiệp nhìn cô, hít thở khựng lại trong chốc lát, bàn tay siết chặt hơn.

Cố Ngữ Chân cảm thấy tay đau, vội vàng muốn rút ra:

“Anh buông tay ra, đau quá.”

Lý Thiệp buông tay cô ra, quay người bỏ đi.

Cố Ngữ Chân nhìn bóng lưng anh, cảm thấy hình như cô có thể rời đi luôn bây giờ.

Dường như Lý Thiệp đoán được suy nghĩ của cô, liền bước tới bấm nút thang máy, quay đầu nhìn lại, lời nói đầy ẩn ý:

“Em nghĩ cái công ty rách nát của Trương Tích Uyên chịu nổi tôi giày vò à?”

Cố Ngữ Chân mím môi, bước mạnh giày cao gót đến đứng trước mặt anh.

Lý Thiệp cũng chẳng để tâm, quay người vào thang máy, ra đến nơi cũng không nói thêm lời nào.

Cố Ngữ Chân chậm rãi đi theo phía sau, đến cửa phòng bao, anh lại đột nhiên quay người lại.

Cô tưởng anh lại định làm gì, liền theo phản xạ lùi về sau một bước nhưng Lý Thiệp trực tiếp đưa tay ra, nắm lấy tay cô, rồi mới đẩy cửa bước vào.

Bên trong đã có không ít người ngồi. Thấy Lý Thiệp dắt theo Cố Ngữ Chân cùng bước vào, ai nấy đều bất ngờ.

Lúc trước còn đi cùng Trương Tích Uyên, hôm nay sao lại đổi sang Lý Thiệp? Cứ đổi qua đổi lại thế này là có ý gì?

Mấy người trong phòng đều không dám tin với tính cách của Lý Thiệp, nếu Cố Ngữ Chân thực sự đã theo Trương Tích Uyên, thì đối với anh, đó chắc chắn là phản bội.

Lý Thiệp từ nhỏ đã quen được nuông chiều, tính khí bá đạo như vậy, thì với Cố Ngữ Chân sau này tuyệt đối không còn khả năng gì nữa.

Trước đó anh đánh Trương Tích Uyên, chắc là vì tức anh ấy không biết giữ đạo nghĩa, không ngờ bây giờ lại nắm tay cô bước vào.

Vương Trạch Hào vội vàng giơ tay gọi:

“Thiệp ca, bên này!”

Cố Ngữ Chân theo Lý Thiệp ngồi xuống chỗ.

Trương Tích Uyên thì ngồi ngay đối diện họ.

Lý Thiệp làm như không thấy Trương Tích Uyên, mọi người cũng nhìn ra bầu không khí có gì đó là lạ, liền vội vàng lên tiếng pha trò để xoa dịu không khí.

Bữa tiệc cũng khá náo nhiệt, mấy người bạn của lão Diêu đều đưa bạn gái theo, nên cô cũng không đến mức ngại ngùng khi ngồi một mình. Chỉ là có chút buồn chán, bởi cô không quen biết mấy người kia.

Cô cúi đầu, lặng lẽ ăn trái cây. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi vang lên một đợt rung. Cô định cất điện thoại thì một tin nhắn hiện lên:

“Đã chặn một tin nhắn từ danh sách đen.”

Cố Ngữ Chân mở tin nhắn đó ra, hiện tên người gửi là Trương Tích Uyên anh ấy đã gọi vài cuộc, đều bị chặn lại.

Cố Ngữ Chân hơi ngẩn ra, sau đó kéo anh ấy ra khỏi danh sách đen, định nhắn lại với anh ấy một câu thì nhận được tin nhắn:

“Anh đang nằm trong danh sách đen sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trương Tích Uyên đối diện thấy  anh ấy đang nhìn điện thoại, hiển nhiên vừa mới gửi tin cho cô.

Cố Ngữ Chân lúng túng vô cùng:

“Không phải em chặn…”

Cô cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể gượng gạo nói một câu.

Trương Tích Uyên nhanh chóng trả lời lại:

“Không sao, anh biết là cậu ta chặn.”

Cố Ngữ Chân có chút ngại ngùng. Chuyện này đúng là khó nói rõ. Lý Thiệp biết đâu còn vì chuyện này mà giận cá chém thớt.

“Xin lỗi nhé, là em xử lý không tốt. Chúng ta vẫn là bạn được chứ?”

Phía bên kia, Trương Tích Uyên không trả lời rõ ràng không muốn nhận thua.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều đang nhìn cô. Lão Diêu lên tiếng nhắc nhở:

“Ngữ Chân, A Thiệp gọi cô mấy câu rồi, cô không nghe thấy à?”

Cố Ngữ Chân như chợt tỉnh, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của Lý Thiệp. Cô theo phản xạ lập tức nhấn nút khoá màn hình điện thoại.

Lý Thiệp cũng không nói gì, chỉ đưa ly sữa bò nóng vừa được mang lên đến trước mặt cô, hỏi:

“Muốn ăn gì không?”

Cố Ngữ Chân cất điện thoại vào túi:

“Không cần đâu.”

Nghe vậy, Lý Thiệp cũng không nói thêm gì nữa.

Cố Ngữ Chân cầm ly sữa bò lên uống một ngụm, mắt nhìn đi chỗ khác, không cẩn thận lại chạm phải ánh mắt của Trương Tích Uyên. Cô có chút lúng túng, vội vàng dời mắt, cúi đầu tiếp tục uống sữa.

Một đôi đũa gắp con tôm bỏ vào bát cô. Cô ngẩng đầu nhìn, thì ra là Lý Thiệp gắp.

Rõ ràng không phải thật lòng gắp cho cô, mà là cố tình làm cho Trương Tích Uyên nhìn thấy.

Cố Ngữ Chân không ăn con tôm ấy, làm như không thấy, tiếp tục uống sữa. Nếu cô biết Trương Tích Uyên là người anh em thân thiết mà Lý Thiệp coi trọng như vậy, thì chắc chắn cô đã không đồng ý với lời đề nghị của Trương Tích Uyên để bây giờ lại thấy áy náy.

Lý Thiệp quay đầu nhìn Trương Tích Uyên ở đối diện.

Hai người dù không nói gì, nhưng không khí giữa họ vẫn nồng nặc mùi thuốc súng.

Những người xung quanh cũng không biết phải mở lời thế nào để làm dịu tình hình.

Cố Ngữ Chân uống xong sữa, bên cạnh có mấy cô gái đang bàn về mỹ phẩm. Cô không hứng thú, cũng chẳng còn sức để tham gia, trước đó Lý Thiệp làm cô mệt rã rời, đến giờ vẫn còn chưa hồi phục.

Cô đứng dậy đi tới khu ghế sofa ở phòng bên cạnh, tiện tay bật chiếc tivi đối diện lên xem chương trình.

Cô không xem một cách yên lặng, mà vặn âm lượng lên rất to rõ ràng là muốn ép Lý Thiệp phải nhượng bộ.

Âm thanh từ tivi vang lên át cả tiếng nói chuyện bên này, ồn ào không chịu nổi.

Những cô gái đang ngồi ở bàn đều là các tiểu minh tinh có không ít người hâm mộ. Dĩ nhiên, họ đã từng nghe đàn ông bên cạnh nhắc đến lai lịch của Lý Thiệp. Thấy Cố Ngữ Chân hành xử tùy tiện như vậy, ai nấy đều bất ngờ. Ngồi ăn cùng đám thiếu gia này mà cô vẫn dám đứng dậy bỏ đi, mà người ngồi cạnh còn là Lý Thiệp nữa chứ.

Từ lúc đến đã không tập trung, giờ lại chẳng buồn chào hỏi mà đi thẳng qua bên kia xem tivi, âm thanh thì mở to như muốn làm loạn rõ ràng không hề để Lý Thiệp và những người ở đây vào mắt.

Mấy cô minh tinh nhỏ có chút thái độ xem kịch vui. Thực ra họ cũng không khác gì Cố Ngữ Chân, bên ngoài thì rạng rỡ lộng lẫy, nhưng bên trong vẫn phải dựa vào sắc đẹp và sự dịu dàng khéo léo để giữ chân đàn ông.

Lý Thiệp rõ ràng là đang “nuôi” Cố Ngữ Chân. Giờ cô dám tỏ thái độ, chẳng lẽ không sợ bị vứt bỏ?

Mấy chàng thiếu gia có mặt ở đây vốn xuất thân đã tốt, từ nhỏ được người khác tâng bốc, nên giờ cũng không nhìn nổi nữa.

So với Trương Tử Thư, họ thật sự không thích Cố Ngữ Chân. Tuy rằng Tử Thư có chút nóng tính, nhưng ít ra cô ta hiểu rõ việc phải giữ quan hệ tốt với anh em của Lý Thiệp là quan trọng, vì thế luôn tỏ ra lịch sự với họ, tuyệt đối không giống như Cố Ngữ Chân mặt nặng mày nhẹ giữa chốn đông người, chẳng coi ai ra gì.

Quả nhiên, có người bắt đầu thấy bực bội:

“Làm gì vậy? Mở tivi to thế ai mà chịu nổi, cô ta không biết quy củ là gì à?”

Nói xong, anh ta cau mày quay sang cô gái bên cạnh:

“Cô đi kêu cô ta vặn nhỏ tiếng xuống đi.”

Lý Thiệp ngẩng đầu lên, ném điếu thuốc đang cầm trong tay sang:

“Mẹ kiếp, rảnh quá à? Người ta xem tivi mà cũng muốn quản sao?”

Cả đám xung quanh lập tức im bặt. Mọi người đều nhìn nhau, cả người vừa bị mắng cũng ngây ra rõ ràng là anh chẳng dám tức giận với Cố Ngữ Chân một chút nào, cứ như chỉ sợ cô chạy mất ấy.

Lão Diêu lúc này cuối cùng cũng hiểu ra: Cố Ngữ Chân đúng là bảo bối rồi, đến một câu cũng không cho ai nói nặng.

Lão Diêu liếc mắt nhìn Cố Ngữ Chân đang tựa lưng xem TV bên kia, cô vừa mới chạy sang chỗ người đàn ông khác, vậy mà chẳng có chuyện gì, vẫn có thể quay về yên ổn như thường. Việc này đến cả Trương Tử Thư cũng không làm được.

Bên cạnh là An Phi, anh ta sớm đã ngoan ngoãn ngồi yên, chẳng thèm để tâm chuyện này, chứ bình thường với tính hay bênh Trương Tử Thư của anh ta thì đã sớm mở miệng mắng Cố Ngữ Chân rồi. Giờ ai cũng biết nên giữ mình cho yên.

Lão Diêu vội vàng cầm ly rượu gõ lên mặt bàn:

“Uống rượu đi, uống rượu đi, ông đừng có làm bộ nữa. Bình thường tới bar, ồn còn hơn vậy, giờ bạn gái A Thiệp xem tí TV mà cũng phải làm ầm lên?”

Nhờ câu chuyển hướng của lão Diêu, người đàn ông đó mới kịp phản ứng:

“Tại tôi, không biết điều. Chị dâu xem TV mà tôi còn xen vào. Tôi tự phạt ba ly, A Thiệp đừng trách, tôi uống hơi quá rồi.”

Lão Diêu cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong bên kia còn chưa làm lành, bên này đừng có mà gây sự thêm.

Mấy người ngồi bàn này ít nhiều đều có bạn gái, Vương Trạch Hào thì chắc chắn đứng về phía Lý Thiệp:

“Anh Tích Uyên khi nào mới dẫn người đến ra mắt tụi em đây? Cho tụi em xem chị dâu một lần.”

Vừa nãy xảy ra chuyện, ai cũng thấy rõ Cố Ngữ Chân hiện đang đi với ai, thế nên tất nhiên không thể tiếp tục nói linh tinh được nữa.

“Đúng đó, Tích Uyên, anh thích kiểu người như nào, mai mốt tôi nhờ mẹ giới thiệu cho anh tiểu thư danh giá, nữ cường nhân, gì cũng có.”

Trương Tích Uyên nghe vậy không nói gì.

Lý Thiệp đột nhiên bật cười, giọng nói lười biếng nhưng đầy mỉa mai:

“Tuổi cũng không còn nhỏ, tìm ai đó xấp xỉ là được rồi, còn muốn làm lỡ dở mấy cô gái trẻ tuổi à?”

Trương Tích Uyên nghe xong nhìn sang,

“Cũng không hẳn, giờ con gái trẻ có suy nghĩ riêng, đều thích đàn ông chín chắn. Mấy thằng trẻ không chín chắn, dựa vào cũng chẳng được.”

Lý Thiệp nghe vậy nhìn Trương Tích Uyên, không nói gì.

Bầu không khí bỗng trở nên áp lực, Lão Diêu và An Phi đều toát mồ hôi, đừng nói chưa hòa giải xong mà đã cãi nhau nữa nhé?

Lão Diêu vội ra hiệu bằng mắt, Vương Trạch Hào lập tức đổi chủ đề:

“Thiệp ca, hình như Ngữ Chân ngủ rồi, nằm thế kia không biết có bị lạnh không?”

Lý Thiệp nghe vậy nhìn sang, thấy Cố Ngữ Chân đang cuộn mình trên ghế sofa, ngủ thật rồi.

Lão Diêu thấy vậy giơ ngón cái với Vương Trạch Hào:

“Tuyệt thật, đổi chủ đề đúng lúc ghê. Chắc giờ A Thiệp cũng chẳng rảnh mà gây chuyện với Trương Tích Uyên.”

Lý Thiệp thu ánh mắt về, nhìn Trương Tích Uyên một lúc rồi chậm rãi nói:

“Hồi nhỏ còn tưởng anh là người đàng hoàng, không ngờ lớn lên lại mặt dày thế này, còn muốn cưới vợ nhỏ tuổi? Làm lãnh đạo công ty mà không sợ người ta cười vào mặt à?”

Nói xong, anh đứng dậy đá văng ghế rồi bước ra ngoài.

Câu này vừa nói ra, Trương Tích Uyên cau mày, xung quanh chỉ còn lại tiếng tivi bên kia.

Mấy người còn lại toát cả mồ hôi lạnh may mà tiếng tivi đủ lớn, nếu không thật sự biến thành “yến tiệc Hồng Môn” rồi. Mà thực ra cũng chẳng khác gì cãi lộn, chắc chắn là không thể hòa giải nổi.

Lý Thiệp đi đến trước mặt Cố Ngữ Chân, thấy cô đang ngủ tựa vào tay vịn ghế sofa, lúc này mới yên tĩnh và nghe lời chút.

Anh đứng một lúc, rồi cúi người đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô.

Cố Ngữ Chân ngủ rất say, không có phản ứng gì, chỉ là lông mi khẽ động, rồi cô trở mình, né tránh theo bản năng. Làn da mịn màng lướt qua ngón tay anh, mềm mại và ấm áp.

Ngón tay Lý Thiệp khựng lại một chút, rồi nhẹ nhàng v**t v* gương mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô mềm mại, ấm áp, thoang thoảng mùi sữa, có chút ngọt.

Cố Ngữ Chân cảm giác có thứ gì đó mềm mềm ấm ấm chạm vào, từ từ mở mắt ra, mơ màng nhìn thấy Lý Thiệp. Cô vẫn còn lơ mơ, bản năng thấy tủi thân, mở miệng lầm bầm:

“Lý…”

“Ừm.” Lý Thiệp lại hôn cô một cái, rồi đưa tay luồn qua dưới nách cô, nhẹ nhàng bế cô lên như dỗ trẻ con:

“Đi thôi, ngủ tiếp trên xe.”

Mấy người kia nhìn thấy mà không dám tin đây là Lý Thiệp thật trước đây anh đâu có kiên nhẫn như vậy, vốn rất ghét bị quấn lấy. Giờ thì, giọng nhẹ nhàng đến mức đánh thức cũng như thể không nỡ.

Mọi người cũng phần nào nhận ra: từ giờ trở đi, có chết cũng không dám động vào Cố Ngữ Chân, cô là người thực sự có thể “nắm thóp” Lý Thiệp rồi.

Bình Luận (0)
Comment