Cố Ngữ Chân tỉnh dậy, mí mắt nặng trĩu đến mức không mở nổi. Cô thật sự không chịu nổi nữa rồi, từ phòng tắm đến phòng ngủ, nơi nào cũng là một mớ hỗn độn.
Đây hoàn toàn là lao động chân tay, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, ai l*m t*nh nhân mà lại mệt đến thế này chứ?
Anh căn bản là bắt được con cừu là cô, rồi ra sức vặt lông không thương tiếc.
Cố Ngữ Chân tranh thủ lúc anh còn chưa tỉnh, nghiến răng ngồi dậy đến trước bàn trang điểm, lấy sổ ra tính toán.
Cô đã nghĩ thông rồi, nếu món nợ này không tính rõ ràng, đời này cô sẽ bị bán đứt cho Lý Thiệp. Anh bây giờ thế này, đúng là làm càn không chịu nổi.
Cố Ngữ Chân đau lưng mỏi gối, thật sự có chút sợ hãi rồi. Cô cúi đầu cắn bút, khổ sở suy nghĩ, còn nghiêm túc hơn lúc đi học làm bài.
Cô cũng không biết một ngày thế này có thể trừ được bao nhiêu nợ, dứt khoát tính tạm số giờ cô bỏ ra.
Cố Ngữ Chân vừa mới ra được một con số, thì sau lưng vang lên giọng của anh:
“Đang làm gì thế?”
Cố Ngữ Chân giật mình quay đầu nhìn anh.
Anh đã tỉnh, nằm trên giường không còn vẻ thô bạo và quá đáng như ban nãy, giờ chỉ có tóc mái hơi rối, trong mắt vẫn còn vài phần quyến rũ lười biếng.
Cố Ngữ Chân thấy anh tỉnh lại, chân lập tức run lên theo phản xạ. Cô lập tức xé tờ giấy ghi con số tính toán của cô ra.
Cô bước đến trước giường ngồi xuống, đưa tờ giấy cho anh:
“Đã nói là mua bán rồi thì phải tính toán rõ ràng, một ngày của tôi là từng này tiền, anh cứ trực tiếp trừ vào khoản nợ mà tôi còn thiếu.”
Cố Ngữ Chân cảm thấy mình nói có lý, với tính cách của anh thì chắc sẽ đồng ý, dù sao anh cũng luôn rất hào phóng với con gái.
Lý Thiệp nhận lấy tờ giấy cô đưa, nhìn lướt qua con số và công thức bên trên, hơi ngẩng mắt lên nhìn cô:
“Em nghĩ em đáng giá từng đó tiền à? Nếu tôi không hài lòng thì sao?”
Cố Ngữ Chân tức đến run người:
“Lý Thiệp, anh có biết không, tôi đi quay phim cũng chưa từng mệt đến thế này! Vừa rồi… vừa rồi anh còn…”
Lý Thiệp khẽ nhướng mày:
“Tôi vừa rồi làm sao?”
Cố Ngữ Chân thật sự không nói nổi, anh thì hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra, rõ ràng không thấy có gì là không ổn.
Cô không nói ra được, chỉ có thể phản bác:
“Ai mà ban ngày ban mặt lại như vậy chứ?”
Càng nghĩ mặt cô càng đỏ bừng, không biết lúc nãy có bị người hầu nghe thấy không, nếu có thì cô thật sự không còn mặt mũi nhìn ai.
“Chúng ta trước đây cũng đâu phải chưa từng ngủ vào ban ngày, chẳng phải em rất thích sao?”
Lý Thiệp ung dung nói, rồi đứng dậy cầm lấy áo ngủ mặc vào.
Cố Ngữ Chân không cãi lại được, tức đến mức phát run. Đã như thế mà còn bảo không hài lòng, vậy hài lòng hay không chẳng phải đều do một câu nói của anh sao!
Cô nhìn anh mặc xong áo ngủ, nghiến răng cố giữ bình tĩnh:
“Vậy anh nói đi, một ngày thì bao nhiêu, tôi đi quay phim một ngày cũng kiếm không ít tiền.”
Lý Thiệp liếc nhìn cô một cái:
“Em cho rằng đây là quay phim à? Có tính là cảnh hành động không?”
“Lý Thiệp!”
Cố Ngữ Chân vừa thẹn vừa giận.
Lý Thiệp bước tới, lấy cây bút trong tay cô, gạch một đường trên tờ giấy rồi đưa lại cho cô:
“Muốn khấu trừ thì được, nhưng chỉ trừ từng này.”
Cố Ngữ Chân nhận lại tờ giấy, nhìn một cái thì suýt nghẹn, anh đã gạch bỏ ba số 0, chỉ còn lại 250 tệ.
Lý Thiệp quay người đi ra ngoài.
Cố Ngữ Chân nhìn con số trên tờ giấy, tức đến nghiến răng: Anh đúng là kéo quần lên liền phủi sạch trách nhiệm! Hoàn toàn cố ý, keo kiệt đến mức đó. Nếu dựa theo con số này mà trả nợ, thì chẳng biết đến năm nào tháng nào mới xong?
“Anh đứng lại đó cho tôi!”
Cố Ngữ Chân tức giận đứng bật dậy trên giường, từ trên cao nhìn xuống anh:
“Tôi không đồng ý với con số đó, anh viết lại đi!”
Lý Thiệp quay người nhìn cô:
“Em không đồng ý cũng chẳng sao, nhưng dịch vụ của em chỉ đáng giá từng đó.”
Cố Ngữ Chân lập tức vo tờ giấy thành cục rồi ném thẳng vào mặt anh:
“Vậy thì thà anh đừng đưa còn hơn!”
Lý Thiệp chẳng để tâm, nắm lấy tay cô:
“Cũng được thôi, không tốn tiền thì càng tốt.”
Cố Ngữ Chân tức giận hất tay anh ra:
“Tôi phải vào đoàn phim! Ít ra còn kiếm được chút nào hay chút ấy.”
Lý Thiệp đưa tay ôm cô xuống khỏi giường:
“Đợi em giải hợp đồng bên đó xong, tôi sẽ nhận kịch bản cho em.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy thì hơi sững người:
“Ý anh là gì?”
“Sau này tôi làm người đại diện của em, mọi việc của em đều phải thông qua tôi.”
Cố Ngữ Chân tròn mắt kinh ngạc:
“Tôi không đồng ý!”
Lý Thiệp vốn đang hòa nhã, lập tức trở nên lạnh lùng, giọng điệu cũng khó chịu hẳn lên:
“Em có tư cách không đồng ý sao? Em nợ tôi từng đó tiền, định đến kiếp nào mới trả hết?”
Cố Ngữ Chân bị nghẹn họng, đẩy anh ra rồi ngã ngược xuống giường. Đến lúc này cô mới hoàn toàn hiểu rõ Lý Thiệp chính là một tên tư bản điển hình. Chẳng trách sự nghiệp của anh làm lớn đến vậy, bóc lột đến mức này, không làm lớn mới lạ!
Cố Ngữ Chân đầy ác ý nghĩ thầm trong bụng, quay người lại không thèm để ý đến anh, mặc kệ anh đã ra ngoài hay còn trong phòng.
Cô nằm yên tĩnh một lúc, thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường khẽ rung lên. Cô với tay cầm lấy, là tin nhắn của Phó Lê:
“Ngữ Chân, tôi vừa quay xong phim, thấy cô xảy ra chuyện bên này. Cô ổn chứ? Có muốn ra ngoài ăn một bữa không?”
Cô và Phó Lê đã lâu không gặp. Từ lần hợp tác trước, anh ấy nhận một bộ phim lớn do đạo diễn nổi tiếng chỉ đạo, yêu cầu rất khắt khe. Trong giai đoạn quay phim, diễn viên bị cấm liên lạc với bên ngoài để tránh mất tập trung.
Cố Ngữ Chân thấy anh ấy cuối cùng cũng được nghỉ, đương nhiên không nỡ từ chối. Quan trọng hơn là cô không cần ở đây làm không công nữa.
Cô vừa định ngồi dậy, thì đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của Lý Thiệp:
“Đang nói chuyện với ai đấy?”
Cố Ngữ Chân bị giật mình, chẳng biết anh vào phòng từ lúc nào.
Nhưng bây giờ cô cũng hiểu rõ rồi không thể đối đầu với anh. Mỗi lần đối đầu, người chịu thiệt cuối cùng luôn là cô.
Cô ném điện thoại về phía anh, rồi đứng dậy bước vào phòng thay đồ:
“Bạn rủ tôi đi ăn, tôi ra ngoài một lát.”
Lý Thiệp không nói gì, cầm điện thoại lên xem quả nhiên là đàn ông:
“Phó Lê là ai?”
Cố Ngữ Chân vừa chọn quần áo, vừa phớt lờ anh.
Lý Thiệp bước đến trước mặt cô, dường như nhớ ra điều gì đó:
“Là cái tên cứ mời em ăn cơm mãi đúng không?”
Cố Ngữ Chân không nhìn anh, chỉ “ừm” khẽ một tiếng, miễn cưỡng mở miệng:
“Anh ấy là một người bạn rất tốt của tôi.”
Lý Thiệp bật cười khẽ, có chút mỉa mai:
“Giữa nam và nữ có bạn thân sao?”
Cố Ngữ Chân quay đầu nhìn anh, hơi bất ngờ:
“Lý Thiệp, anh không nên nói vậy. Trước đây anh từng nói có bạn khác giới là chuyện rất bình thường, sau này nếu bạn gái anh có bạn nam, anh không những không để ý, mà còn vui vì cô ấy có người bên cạnh.”
Nghe vậy, Lý Thiệp im lặng rất lâu, một lúc sau mới mở miệng:
“Nhưng… em là bạn gái tôi sao?”
Cố Ngữ Chân tức đến mức không muốn nói chuyện với anh nữa. Cô thay quần áo thật nhanh, giật lại điện thoại từ tay anh, rồi bước ra ngoài:
“Tối nay tôi không về! Anh đi tìm bạn gái của anh đi!”
Lý Thiệp cũng theo ra ngay, rõ ràng không đồng ý:
“Ăn xong thì về ngay cho tôi.”
Cố Ngữ Chân đi được vài bước thì tức giận quay lại nhìn anh:
“Lý Thiệp! Tôi chỉ đi ăn với một người bạn, anh cũng muốn quản sao?”
Lý Thiệp không chỉ muốn quản, mà còn hoàn toàn phớt lờ sự bất mãn của cô:
“Bảo Vương Hạo đưa em đi, ăn xong thì cậu ấy đưa em về.”
Anh bình thản nói xong thì gọi điện cho Vương Hạo, bảo anh ta chờ sẵn ở ngoài. Rõ ràng nếu không vì hiện tại đang bận đối phó với Trương Tích Uyên nên chưa thoát thân được, thì tuyệt đối không để cô đi một mình.
Cái này mà gọi là “đưa đi”? Rõ ràng là phái người giám sát cô. Không ngờ l*m t*nh nhân của anh còn ít tự do hơn lúc làm bạn gái.
Cố Ngữ Chân thấy anh gọi Vương Hạo tới, tức đến mức không buồn nói thêm câu nào, quay người đi thẳng xuống lầu.
Lý Thiệp nhìn cô xuống lầu, quay về thư phòng tiếp tục họp.
Bên kia cuộc họp video vẫn có người đang chờ. Vừa rồi anh đột ngột rời đi giữa chừng vì chuyện gì đó khẩn cấp, giờ quay lại thì sắc mặt cũng không tốt, khiến ai cũng lo sợ thấp thỏm, không dám nói nhiều. Bình thường anh tuy thoải mái, nhưng lúc nổi giận thì chẳng ai chịu nổi, vì thế tất cả đều biết nên nói thẳng vào trọng tâm.
Lý Thiệp cúi đầu nhìn điện thoại, cố kiên nhẫn nghe tiếp một đoạn, đến khi thấy Vương Hạo nhắn đã đón được Cố Ngữ Chân, lúc đó anh mới đặt điện thoại xuống, thu lại suy nghĩ khác.
Lúc này, người giúp việc nhẹ nhàng gõ cửa:
“Thưa thiếu gia có hai vị khách tới.”
Gần đây đương nhiên không thiếu người đến. Sau vụ ầm ĩ tại buổi tiệc hôm trước, các bậc trưởng bối thay phiên tới nhắc nhở là điều khó tránh.
Lý Thiệp không để tâm:
“Bảo họ chờ một lát, tôi xử lý xong sẽ xuống.”
Anh họp lúc nào cũng nhanh gọn, không bao giờ nói vòng vo. Vừa nắm bắt được tình hình là giao việc rõ ràng, sau đó tắt cuộc họp video, đứng dậy đi xuống lầu.
Ở phòng khách, Tống Phục Hành và Hoắc Kỳ (Hoắc Cặn) một người ngồi, một người đứng đang trò chuyện nhẹ nhàng, bầu không khí khá hòa nhã.
Lý Thiệp ngậm một điếu thuốc, lười biếng chào hỏi:
“Sao hai người lại tới đây?”
Tống Phục Hành thấy anh xuống lầu, cũng không nói vòng vo. Người bận tối mắt như anh ta mà còn nghe được những chuyện ồn ào gần đây của Lý Thiệp, thì có thể tưởng tượng được chúng lan nhanh cỡ nào. Anh ta không nói nhiều, vào thẳng vấn đề:
“Cậu không kết hôn nữa à?”
Chuyện Lý Thiệp kết hôn, hai người họ tất nhiên là những người đầu tiên biết.
“Ừ.” Lý Thiệp thản nhiên trả lời, không để trong lòng. Anh cầm lấy điều khiển từ xa mở TV, ngồi xuống, chân vắt lên bàn trà:
“Cưới cái gì mà cưới? Không phiền chết sao?”
Hoắc Kỳ xưa nay luôn lịch thiệp và điềm đạm chậm rãi bước đến ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, lạnh lùng nói một câu trúng tim đen:
“Vậy thì vợ cậu sắp bỏ chạy rồi đấy.”
Tống Phục Hành lặng lẽ liếc nhìn anh, tỏ ý đồng tình.
Lý Thiệp liếc nhìn Hoắc Kỳ một cái, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng anh ta:
“Cậu còn mặt mũi nói tôi à? Hồi trước vì chuyện của Lâm Phất mà khóc lóc, uống say xỉn, ngày nào cũng gọi điện cho người ta, còn đem cái điện thoại bị trả về đó đến nhờ tôi gọi giúp… Cậu quên rồi à?”
Hoắc Kỳ: “…”
Hoắc Kỳ im lặng một lúc, hiếm khi không phản bác.
Tống Phục Hành dường như lần đầu nghe chuyện kiểu này, khẽ nhướng mày, gương mặt luôn lạnh lùng cũng hiếm khi có chút sinh động, giọng nói mang chút trêu chọc:
“Cậu từng khóc thật à?”
Hoắc Kỳ cười liếc nhìn anh ta, không thể để bị chế giễu một mình:
“Không biết là ai chỉ vì một cái kẹp tóc rơi mất mà ba ngày liền không ngủ nổi, nửa đêm còn kéo tôi đến trường tìm khắp nơi dưới đèn pin?”
Tống Phục Hành: “…”
Lý Thiệp lúc này cực kỳ bực bội, đặc biệt là khi nghe hai người kia nhắc đến đủ chuyện ngọt ngào với người yêu, thì lửa giận trong lòng càng bốc lên:
“Ít ra tôi cưới vợ cũng chẳng phiền phức như hai người, phải mất mấy năm trời mới cưới được đấy.”
Hai người đàn ông kia cùng lúc nghẹn lời đúng thật, đây đúng là nhược điểm chí mạng.
Tống Phục Hành hồi học cấp ba thì thua ngay ở vẻ mặt lạnh lùng, ít nói. Cô gái kia tưởng anh ta không thích cô gái chút nào, không dám tiến lại gần, nên lãng phí mất mấy năm chẳng tiến triển gì.
Còn Hoắc Kỳ thì càng khỏi nói, hoàn toàn là tự mình làm khổ mình. Ban đầu, vẻ ngoài ôn hòa, lịch thiệp của anh ta là ưu thế lớn nhất, biết đâu sau khi tốt nghiệp cấp ba, lên đại học là có thể kết hôn rồi.
Ấy thế mà lại cố tình để lộ cái bản tính “trai hư” thật sự trước mặt cô gái ấy. Phải mất mấy năm trời mới dỗ ngọt được người ta về. Đúng là tự đào hố “chôn” anh ta.
So với bọn họ thì đúng là Lý Thiệp cưới vợ dễ dàng hơn cả, chỉ cần mở miệng nói một câu là được đồng ý.
Nhưng giờ thì… cũng không chắc nữa rồi.
Trong phòng khách lặng ngắt như tờ, ba người đều im lặng một lúc. Nói đến chuyện theo đuổi phụ nữ, không ai trong bọn họ là suôn sẻ cả chẳng ai có đủ tư cách lên tiếng, thế nên tất cả rất ăn ý mà không ai nhắc lại đề tài vừa rồi nữa.
Hoắc Kỳ liếc nhìn xung quanh thấy trống trải, không hề có dấu vết sinh hoạt hay sợi dây buộc tóc nào của con gái. Xem ra lần này giận nhau khá nghiêm trọng:
“Ngữ Chân hết thích cậu rồi à?”
Lý Thiệp im lặng một lúc không trả lời, chỉ có tiếng TV khe khẽ vang lên bên cạnh.
Trước đây, mỗi lần ở nhà, Ngữ Chân hay xem TV, lâu dần anh cũng thành quen cứ ngồi vào ghế sofa là bật TV lên.
Có những thói quen hình thành từ lúc nào, chính anh cũng không nhận ra.
Anh châm một điếu thuốc, trầm ngâm một lát rồi lặng lẽ buông một câu:
“Ai mà biết được.”
Hoắc Kỳ nhẹ giọng:
“Nếu không còn thích thì đã chẳng muốn cưới cậu. Với cái tính cậu vậy mà còn yêu nhau được hai năm, thì chứng tỏ hai người hợp nhau lắm đấy. Đừng phí thời gian vào giận dỗi nữa.”
Tống Phục Hành tiếp lời, giọng nghiêm túc:
“Giải quyết sớm đi, kéo dài không ổn đâu. Phải nói chuyện rõ ràng với cô ấy trực tiếp.”
Anh ta là người có kinh nghiệm đau thương chính vì năm xưa không chịu nói rõ ràng, nên đã lãng phí mấy năm trời vô ích.
Lý Thiệp không đáp lời, hiển nhiên không quá để tâm. Anh rít một hơi thuốc, sau đó dập tắt trong gạt tàn.
“Cô ấy muốn thế nào thì tùy, tôi không quan tâm.”
Nói xong, như sực nhớ ra điều gì, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã qua một tiếng rồi, còn đang ăn cơm?
Anh lấy điện thoại ra, không có tin nhắn nào được gửi tới.
Thế là anh trực tiếp gọi cho Cố Ngữ Chân, mở miệng là giọng chẳng tốt lành gì:
“Ăn xong chưa đấy?”
Đầu bên kia, giọng của Cố Ngữ Chân dịu dàng, như đang giải thích điều gì.
Nhưng Lý Thiệp chẳng buồn nghe, giọng cộc cằn khó chịu:
“Tôi không quan tâm các người nói chuyện gì, hết giờ là phải về, một tiếng còn chưa ăn xong cơm à? Ăn tiệc hoàng gia chắc?”
Đầu bên kia rõ ràng là đã nổi giận:
“Lý Thiệp, anh có bệnh à? Một tiếng ăn cơm xong nổi không?”
“Tôi mặc kệ em ăn xong chưa, trong vòng mười phút tôi phải thấy em trước mặt tôi. Đừng để tôi phải đích thân tới đón. Em tưởng tôi chưa đủ ‘dạy dỗ’ em chắc?”
Cố Ngữ Chân giận đến mức trực tiếp cúp máy.
Lý Thiệp cũng tức không kém, ném thẳng điện thoại lên bàn trà.
Hoắc Kỳ và Tống Phục Hành nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ không cần lo nữa rồi, tình huống quen thuộc đến buồn cười.
Ai trong bọn họ chưa từng “miệng thì cứng, lòng thì mềm” chứ?
Vừa mới một giây trước còn nói không quan tâm, giây sau đã dọa dẫm cưỡng ép, sợ cô không về.
Giống như trêu mèo vậy, chỉ cần khều nhẹ là nổi đóa, cảm xúc bị cô nắm chặt trong tay, kiểu này gọi là chơi không nổi.