Khi Anh Quay Đầu Vì Em

Chương 89

Mẹ của Lý Thiệp nhìn theo bóng người rời đi, cũng nhận ra là con trai mình đã bắt nạt con gái nhà người ta, bà cầm bản thoả thuận lên thở dài:

“Lần này A Thiệp thật sự quá đáng rồi, ép nhà người ta phải bán cả ngôi nhà tổ tiên để lại. Tích Uyên giờ không biết ra sao rồi?”

Lý Lệ Quốc nghe vậy thì tức giận không thôi:

“Thằng khốn này chuyện gì cũng làm được, càng ngày càng chẳng ra thể thống gì cả, còn cướp vị hôn thê của người ta! Nếu cô gái ấy tình nguyện thì thôi, đằng này nhìn cái là biết không muốn dính líu đến nó. Nó lại còn uy h**p người ta, đúng là điên rồi! Tôi thấy mấy chuyện trước đây trong quân đội nó đều quên sạch hết rồi!”

Mẹ anh biết ông đang nhắc đến những chuyện trong quân đội, bà thở dài:

“Để tôi lên xem nó sao rồi.”

Lý Lệ Quốc nghe vậy càng lớn tiếng hơn:

“Đi hỏi nó xem, nhà họ Trương nó định khi nào mới đi xin lỗi? Tôi thấy nó cũng đừng mong cưới được Tiểu Thư nữa! Thằng khốn suốt ngày không chịu yên thân, cứ gây chuyện mãi!”

Mẹ anh bưng đĩa trái cây lên lầu, đi đến trước cửa phòng Lý Thiệp, gõ cửa:

“A Thiệp.”

Bên trong không có tiếng trả lời. Bà đẩy cửa bước vào, thấy Lý Thiệp đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bà đặt đĩa trái cây xuống, đi đến cạnh cửa sổ, nhìn theo hướng ánh mắt của anh, nhưng chẳng thấy ai cả.

Ra ngoài chỉ có một lối, giờ người ta đã đi mất hút rồi, cũng không biết anh có đang nhìn theo cô không.

Bà dịu dàng lên tiếng:

“Con quen cô gái đó từ khi nào vậy?”

Lý Thiệp nghe vậy thì đi đến ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu tựa lưng, nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nhắc đến.

Bà vẫn không yên tâm. Trước khi gặp cô, bà còn nghĩ chắc là kiểu khéo léo thủ đoạn. Nhưng hôm nay gặp rồi thì thấy hoàn toàn là con nhà đàng hoàng, ngoan ngoãn, dịu dàng, nhìn thế nào cũng không giống kiểu sẽ dây dưa với con trai bà.

Bà thật sự rất thắc mắc, con trai bà sao lại đi giành bạn gái của Tích Uyên?

“Con với cô ấy quen nhau như thế nào vậy?”

Lý Thiệp nghe vậy thì thu lại vẻ mặt, nói:

“Mẹ, con không muốn nhắc đến cô ấy bây giờ.”

Bà ấy nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa. Đến nhắc tên còn không muốn, thì tám chín phần là không còn dính dáng gì nữa rồi.

“Vậy mẹ không nói nữa, nhưng sau này con đừng như thế nữa. Bố con đã nói rồi, phải tìm thời gian cùng đến nhà họ Trương xin lỗi Tích Uyên.”

Lý Thiệp mở mắt nhìn sang:

“Con xin lỗi anh ta?”

Tuy vẻ mặt anh có vẻ lười nhác, nhưng lời nói đầy mỉa mai. Cái cách lạnh nhạt ấy khiến người ta có cảm giác, nếu giờ Trương Tích Uyên đứng trước mặt, có lẽ hai người lại đánh nhau một trận nữa.

Bà không nhịn được khẽ đánh vào tay anh một cái:

“Con cướp bạn gái người ta, biết mình nực cười thế nào không? Mẹ hỏi cô gái đó rồi, người ta với bạn trai chuẩn bị kết hôn rồi đấy.”

Lý Thiệp nghe vậy liền với tay định lấy thuốc lá, nhưng nghĩ đến việc để ở tầng dưới thì lại thấy phiền, cũng không buồn đi lấy:

“Mẹ, con mệt rồi, muốn ngủ.”

Bà nghe thế thì đương nhiên không muốn làm phiền anh nghỉ ngơi. Vừa đứng dậy bà vừa nói:

“Mẹ nói trước, không được đi tìm cô gái đó nữa, người ta vì con mà phải bán cả nhà tổ, con không được làm chuyện hồ đồ nữa, nghe rõ chưa?”

Lý Thiệp không đáp. Sau khi bà rời đi, căn phòng chìm vào yên tĩnh.

Anh ngồi im không nói gì một lúc lâu, bên ngoài trời cũng dần tối lại.

Anh cầm lấy điện thoại, vừa mở ra liền thấy tin nhắn lúc chiều của Cố Ngữ Chân, lạnh lùng vỏn vẹn vài chữ:

“Tôi và người nhà đã đến nhà anh rồi.”

Lý Thiệp nhìn chằm chằm dòng chữ đó, mím môi rồi gõ một hàng chữ.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại rọi lên gương mặt tuấn tú của anh, trong mắt hình như thấp thoáng ánh nước. Một lát sau, từng chữ từng chữ anh lại cẩn thận xóa đi, ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Sau khi Cố Ngữ Chân trở về, cô phải thu dọn đồ đạc. Nhà tổ đã bán, về cũng chẳng có nơi nào để ở, mà ba người nhà cô cũng không thể ở lâu tại đây, dù sao đây cũng là nhà thuê chung với Khả Khả.

Khả Khả tuy không ngại, nhưng cô cũng không thể lợi dụng người ta mãi, đành phải đi tìm chỗ ở mới.

Hoàng Dân dạy học ở đây, nghe dì Hoàng kể chuyện thì đặc biệt đến giúp đỡ.

Cố Ngữ Chân đi đâu cũng dễ bị nhận ra, nên thực sự không tiện ra ngoài tự tìm nhà.

Hoàng Dân dẫn bố mẹ cô đi xem vài căn, cuối cùng mới chọn được một nơi phù hợp.

Cố Ngữ Chân mỗi lần nghĩ đến lại thấy nghẹn lòng, căn nhà tổ mà gia đình đã giữ gìn cả đời, cứ thế mà mất đi. Cô cảm thấy có lỗi với bố mẹ, đến mức khi bố cô nhờ Hoàng Dân giúp thì cô cũng không phản đối.

Cô không muốn tiếp tục làm trái ý bố mẹ nữa. Dễ dàng nhận ra bố cô rất hài lòng với Hoàng Dân, thường xuyên gọi anh ấy đến ăn cơm, đánh cờ, rõ ràng có ý muốn gán ghép.

Cố Ngữ Chân đang ăn cơm thì bố cô bất ngờ lên tiếng:

“Hợp đồng công ty của con tiến triển thế nào rồi? Sớm chấm dứt đi, để về quê.”

Cố Ngữ Chân đặt bát xuống, nghiêm túc nói:

“Bố, con không muốn giải ước.”

Hoàng Dân nghe vậy cũng dừng đũa, quay sang nhìn cô.

Nghe vậy, chân mày bố cô lập tức nhíu lại. Mẹ cô thấy thế liền lên tiếng khuyên:

“Chân Chân, nghe lời bố con đi. Công việc này không hợp với con đâu.”

Bố cô đập mạnh đũa xuống bàn, giọng nghiêm khắc:

“Con có biết công việc đó là loại gì không? Con còn muốn giữ danh tiếng cho gia đình không? Con có biết người ta bàn tán gì về con không hả?”

Cố Ngữ Chân cũng buông đũa, nghiêm túc lên tiếng:

“Bố, đó chỉ là một công việc thôi. Trong giới này cũng có rất nhiều người nghiêm túc làm việc, bố không thể nhìn phiến diện như vậy. Hơn nữa…” giọng cô nhỏ dần, hơi nghẹn ngào:

“Nếu về quê, thì căn nhà tổ của mình sẽ mãi mãi không lấy lại được. Con không muốn nỗ lực mà không có kết quả, lại còn mất luôn cả căn nhà tổ, khiến bố mẹ đau lòng.”

Nghe vậy, bố cô giận đến run người:

“Không cần con lo mấy chuyện đó! Chỉ cần con đừng qua lại với đám công tử con nhà giàu là bố đã tạ ơn trời đất rồi!”

Hoàng Dân thấy bố cô nổi giận cũng mở lời khuyên nhủ:

“Bác trai, đây là ước mơ của Chân Chân. Nếu cô ấy thực sự yêu thích công việc này, mà mình cứ bắt ép, thì cô ấy cũng sẽ không vui. Cho cô ấy được làm điều mình thích, kỳ thực cũng là vì tốt cho cô ấy.”

Hoàng Dân đã lên tiếng, bố của Cố Ngữ Chân tất nhiên không tiện phản bác. Dù sao ông cũng khá hài lòng với Hoàng Dân, nghe vậy thì không nói thêm gì, chỉ trầm mặc một lúc rồi đứng dậy rời đi, rõ ràng vẫn không đồng ý để cô tiếp tục làm công việc đó.

Nhưng Cố Ngữ Chân đã quyết định rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Sau bữa trưa, mẹ cô nhẹ giọng dặn:

“Con đi tiễn Tiểu Dân đi, bố con để mẹ nói chuyện với ông ấy.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy thì gật đầu, dọn bát đũa bỏ vào bồn rửa rồi xuống tiễn Hoàng Dân.

Thật ra giữa cô và Hoàng Dân không có nhiều chuyện để nói. Lần xem mắt trước đây cũng chẳng suôn sẻ gì.

Hoàng Dân có vẻ hơi ngại, thấy cô ra thì nói:

“Không cần phiền vậy đâu, tự tôi xuống cũng được.”

Cố Ngữ Chân lấy khẩu trang và mũ, che kín mặt mày lại:

“Không sao, tôi tiễn cậu một đoạn, coi như đi bộ tiêu cơm.”

Hoàng Dân rõ ràng vẫn chưa quen cách giao tiếp với con gái. Đến khi xuống lầu, anh ta mới nghĩ ra một câu để bắt chuyện:

“Cậu và anh ấy kết thúc rồi à?”

Cố Ngữ Chân khựng lại một chút, gật đầu, cũng không biết phải nói gì thêm. Vốn dĩ cô cũng không phải kiểu người giỏi bắt chuyện.

Hoàng Dân trong giây lát cũng không biết nên nói tiếp điều gì. Hai người cứ thế im lặng đi cùng nhau.

Khi Cố Ngữ Chân tiễn anh ta ra đến cổng, không biết lấy đâu ra dũng khí, Hoàng Dân bất ngờ mở lời:

“Ngữ Chân, nếu có thể… tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ về tôi. Tuy tôi không có nhiều tiền, nhưng tình cảm tôi dành cho cậu là thật lòng. Sau lần đó về, tôi luôn thấy hối hận, dù lúc ấy sợ hãi đến đâu, tôi cũng nên ở lại bên cạnh cậu.”

Cố Ngữ Chân bỗng nhớ lại đêm mưa hôm đó, khi Lý Thiệp cõng cô xuống núi. Trái tim vốn đã bình lặng lại bất ngờ nứt ra một vết, cơn đau bất chợt khiến cô không thốt nên lời.

Hoàng Dân thấy cô như vậy, vội vàng nói:

“Cậu đừng vội trả lời tôi. Tôi không có ý ép cậu. Tôi đến giúp bác trai bác gái không phải vì muốn cậu phải ở bên tôi, cậu đừng cảm thấy áp lực gì cả.”

Cố Ngữ Chân nghe vậy liền nhìn về phía Hoàng Dân. Anh ấy quả thật đã giúp rất nhiều việc, nếu không có anh ấy, nhà họ cũng không thể trong một hai ngày tìm được căn nhà vừa có vị trí tốt lại giá hợp lý đến vậy. Mà cô thì không thích nợ người khác. Có lẽ… cũng nên nghe lời bố mẹ, thử mở lòng một lần.

Trong lòng Cố Ngữ Chân bỗng dâng lên một nỗi nghẹn ngào khó tả, như thể cô đã rạch một đường, cắt lìa khỏi cái tuổi thiếu nữ của mình. Cô không còn ngây thơ, cũng không còn mơ mộng.

“Hoàng Dân, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”

Nghe vậy, Hoàng Dân gãi đầu, có phần ngại ngùng:

“Vậy… tôi về trước nhé. Cậu cũng mau vào nhà đi, đừng tiễn nữa.”

Nói xong, anh ta vội vàng ôm đống sách trong tay, quay người bước đi thật nhanh.

Cố Ngữ Chân nhìn theo bóng lưng anh ta rồi quay người trở vào nhà.

Lúc này, Trương Tích Uyên gọi điện thoại đến. Rõ ràng anh ấy vẫn chưa biết tình hình giữa cô và Lý Thiệp hiện giờ, vẫn tưởng rằng hai người còn bên nhau.

“Ngữ Chân, hợp đồng quản lý của em định giao cho ai? Hay là cứ chuyển thẳng cho cậu ta?”

Trương Tích Uyên tuy không thể đích thân giữ lấy hợp đồng, nhưng vẫn muốn hỏi qua ý cô. Dù sao cô rất có khả năng sẽ ký về phía Lý Thiệp.

Thực tế mà nói, khi ký hợp đồng với Cố Ngữ Chân, phần lớn tài nguyên cấp cao nhất đều là do Lý Thiệp đàm phán giúp. Nhất là bộ phim mang tính quyết định như Bạo Vũ Tương Chí, lúc đó cô vừa mới ký hợp đồng, vốn dĩ không thể có cơ hội nhận vai chính trong dự án lớn như vậy. Nhưng Lý Thiệp thì khác, anh không tiếc gì khi giúp bạn gái mình. Nếu không nhờ anh giành được những tài nguyên đó, Cố Ngữ Chân cũng không thể nổi tiếng nhanh đến thế.

Cố Ngữ Chân ngập ngừng giây lát:

“Anh Tích Uyên, em vẫn ký ở bên anh. Tiền em nợ anh ấy, em đã trả hết rồi. Phần còn lại, bố mẹ anh ấy cũng nói có thể xóa, không cần trả nữa.”

“Trả rồi?” Đầu dây bên kia, tiếng lật tài liệu của Trương Tích Uyên cũng dừng lại: 

“Vậy… sao cậu ta vẫn còn…”

Trương Tích Uyên nói nửa chừng thì ngừng lại.

Cố Ngữ Chân nhanh chóng nhận ra sự khó xử trong giọng anh ấy: 

“Anh Tích Uyên, anh ấy vẫn đang gây khó dễ cho anh à?”

Không chỉ là gây khó dễ mà là làm tới cùng. Trước đây, lão Diêu đã đặc biệt giúp anh ấy thương lượng kỹ càng: chỉ cần anh ấy g*** h*p đồng của Cố Ngữ Chân ra, bên kia sẽ bán lại cổ phần cho anh ấy.

Nhưng giờ thì sao phía bên kia không chỉ không trả cổ phần, mà còn hoàn toàn không có động thái gì, rõ ràng là đang muốn ép chết công ty của anh ấy.

Trương Tích Uyên rơi vào im lặng, không phủ nhận. Anh ấy chỉ khẽ nói một câu:

“Chuyện này không liên quan gì đến em. Hôm nay anh chỉ gọi để xác nhận lại hợp đồng thôi. Giờ em và cậu ta đã tính xong nợ nần, thì phần còn lại là chuyện giữa anh và cậu ta.”

Sau từng ấy thời gian hợp tác, Cố Ngữ Chân đã hiểu khá rõ tính cách Trương Tích Uyên. Nếu sự việc vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, anh ấy sẽ nói là không vấn đề gì. Nhưng lần này anh ấy lại không nói điều đó có nghĩa là chuyện đã rất nghiêm trọng.

Cố Ngữ Chân cúp máy, vốn tưởng mọi chuyện đã qua rồi, không ngờ phía anh hoàn toàn vẫn chưa buông bỏ, rõ ràng là không có ý định tha cho Trương Tích Uyên.

Càng nghĩ, lòng cô càng bất an, nhưng lại không biết phải làm gì.

Mới chỉ hai ngày thôi, mà chỉ với một đòn ra tay của Lý Thiệp, bên Trương Tích Uyên đã không trụ nổi nữa.

Lý Thiệp vốn quen với kiểu hành xử tùy hứng, chẳng ai quản được anh. Gia đình anh cũng chưa bao giờ hỗ trợ, thì càng không có khả năng kiểm soát anh.

Trương Tích Uyên thì khác mặc dù lớn tuổi hơn, vào nghề cũng sớm hơn, từng là một “thanh niên tài tuấn” nổi bật, nhưng gia đình vẫn hỗ trợ cho anh ấy rất nhiều, nên con đường đi dễ dàng hơn người khác.

Còn Lý Thiệp thì ngược lại gia đình anh vốn phản đối việc anh kinh doanh các hộp đêm giải trí, không những không giúp đỡ mà còn gây khó dễ. Vì thế, để có được thành tựu như bây giờ, anh đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn, khó khăn gấp bao lần so với Trương Tích Uyên.

Cũng vì vậy mà Trương Tích Uyên không thể chống đỡ nổi chiêu trò đầy thủ đoạn của Lý Thiệp người từng lăn lộn và vùng vẫy lên từ đáy xã hội.

Giờ anh ấy chỉ còn hai con đường: hoặc là tuyên bố phá sản, hoặc là bán công ty cho Lý Thiệp. Dù chọn đường nào, với anh ấy mà nói cũng đều là thất bại.

Khi Cố Ngữ Chân biết được thì tình hình đã rất nguy cấp. Bên Trương Tích Uyên đã không thể tự lo nổi nữa, càng không thể tiếp tục giữ hợp đồng quản lý của cô.

Anh ấy từng cố gắng liên hệ với một số công ty quản lý khác, nhưng không một công ty nào chịu tiếp nhận hợp đồng của Cố Ngữ Chân. Với độ nổi tiếng hiện tại của cô trong giới, chuyện đó là hoàn toàn vô lý khi không công ty nào lại từ chối cơ hội như thế. Vậy khả năng duy nhất chỉ có thể là Lý Thiệp đã ra tay cảnh cáo trước rồi.

Với kiểu người như Lý Thiệp, thà tổn hại chính mình tám phần cũng phải kéo đối thủ chết theo thì ai dám đối đầu với anh?

Công ty nào mà chẳng do người ta vất vả gầy dựng từng chút một, sao có thể chịu nổi kiểu giày vò như vậy? Họ đâu có gan liều như anh.

Chỉ trong chốc lát, Cố Ngữ Chân bị gạt ra khỏi vòng hoàn toàn. Trong giới giải trí, cơ hội qua rất nhanh, nếu lỡ mất thời điểm, độ hot cũng sẽ biến mất. Bạch Mạt tuy cũng đã hạ nhiệt, nhưng vẫn còn vô số người như Bạch Mạt sẵn sàng vươn lên. Người thì nhiều mà cơ hội lại ít.

Sắc mặt Cố Ngữ Chân tái đi vài phần.

Giờ cô mới thực sự nhận ra hậu quả của việc đắc tội với Lý Thiệp. Có lẽ là vì hồi còn đi học ngồi cùng bàn với anh, anh luôn nói chuyện dịu dàng, khiến cô nghĩ rằng anh sẽ mãi mãi không nỡ làm gì cô. Không ngờ khi thật sự bị anh coi là kẻ đối đầu, thì cô cũng chẳng phải ngoại lệ.

Rõ ràng là anh đã đối với cô không chút nương tay, vậy mà trên mạng vẫn có rất nhiều người tin rằng anh thích cô thật là nực cười đến cực điểm…

Trên mạng có đủ loại bàn tán, dư luận nóng đến đỉnh điểm. Mọi người đều đang chờ đón chương trình tạp kỹ 《Trong cổ tích》. Đến cuối tuần khi chương trình phát sóng, đã có rất nhiều người ngồi đợi, nhưng kết quả lại không thấy bóng dáng Cố Ngữ Chân hay Lý Thiệp đâu cả mà là hai khách mời hoàn toàn mới được thêm vào.

Phương Hủ Hủ vì dính kiện tụng nên cũng không thể tham gia chương trình. Mọi hợp đồng quảng cáo của cô ấy, giống như Bạch Mạt gần như trong một đêm đã bị hủy sạch vì chứng cứ quá đầy đủ, đến mức không có lấy một cơ hội lên tiếng.

Khi chương trình lên sóng, đạo diễn chỉ đơn giản nói rằng hai vị khách mời vì có việc nên không thể tiếp tục, thì ngay lập tức phần bình luận trực tiếp (danmaku) ngập tràn than thở:

“Sao lại không tham gia nữa rồi? Có phải anh đẹp trai thấy mấy lời đồn vớ vẩn trên mạng nên chán nản rồi không?”
 

“Thật khó quá mà, mãi mới có một show giải trí đáng để theo dõi, kết quả là người mình thích không tham gia.”
 

“Vậy là mấy tin đồn trước giờ là thật? Cố Ngữ Chân và anh đẹp trai kia đúng là đang yêu nhau?”
 

“Yêu nhau thì đã sao? Nhìn là biết loại đẹp trai như vậy sẽ không thật lòng, chưa chắc là thật sự thích Cố Ngữ Chân, rất có thể chỉ là đùa giỡn thôi.”
 

Khi phần bình luận trực tiếp đang náo nhiệt, cánh paparazzi liền tung loạt ảnh chụp lén mới.

Trong ảnh, Lý Thiệp đang tựa người vào xe, đưa tay muốn ôm cô, còn Cố Ngữ Chân thì như đang giận dỗi, nghiêng người tránh né, hoàn toàn không để anh ôm.

Ánh mắt anh rơi trên người cô, nhưng không hề giận dữ, chỉ lặng lẽ dõi theo những cử động của cô, vẻ mặt lộ rõ sự cưng chiều, rõ ràng là đang dỗ dành. Khung cảnh ấy quá mức đẹp mắt, khiến người ta xem cũng cảm thấy dễ chịu.

“Họ đang cãi nhau à? Cái vụ hai nam tranh một nữ vẫn chưa kết thúc hả?”

“Kết thúc lâu rồi nhé, Trương Tích Uyên bị đánh rồi còn gì.”

“Đúng là paparazzi biết chọn góc chụp thật đấy, tôi xem mấy lần rồi, đến cãi nhau mà cũng đẹp mắt thế cơ mà.”

“Biết chọn góc cái gì, là do người ta đẹp sẵn rồi!”

“Những ai nói anh đẹp trai chỉ chơi đùa chắc giờ bị tát mặt hết rồi nhỉ?”

Phía dưới, có người từng bình luận trước đó lên tiếng:

“Tôi không thấy bị tát mặt đâu nhé. Đừng quên anh đẹp trai kia còn có cô bạn thanh mai trúc mã là người yêu cũ, từng bay thẳng sang Paris chăm sóc người ta. Chưa chắc anh ta không yêu người kia thật lòng.”

Chỉ một câu này thôi đã khiến tranh luận bùng nổ. Dù ảnh chụp không nhiều, nhưng mức độ quan tâm lại cực kỳ cao. Không ít fan “đẩy thuyền” Lý Thiệp – Cố Ngữ Chân bắt đầu đi lục lại phát sóng trực tiếp của chương trình để phản bác.

Vừa đúng lúc đó, có người tìm được đoạn hôm Cố Ngữ Chân mới đến. Khi ấy Lý Thiệp là người xuống lầu uống nước trước. Sữa tươi của chương trình được bảo quản trong tủ lạnh, lấy ra đều rất lạnh.

Lý Thiệp xuống dưới lấy nước, tiện tay sờ thử chai sữa, thấy lạnh liền đun một nồi nước sôi, sau đó bỏ sữa vào để làm ấm.

Lúc ấy mọi người đều tưởng là anh đun sữa cho mình uống, nhưng không ngờ khi sữa ấm rồi, anh chỉ đặt lên bàn, không hề uống.

Chỉ cần là fan thì đều biết dạ dày của Cố Ngữ Chân không tốt, cô có thói quen uống sữa những điều này đều là thông tin công khai.

Khi Cố Ngữ Chân xuống lầu, cô còn có vẻ ngạc nhiên vì không biết ai đã hâm nóng sữa giúp cô.

Lúc ấy, bầu không khí giữa hai người đã rất kỳ lạ, nhìn là biết đang giận dỗi như một cặp đôi đang hờn nhau.

Trước đây khi chương trình mới phát sóng, mọi người chỉ cảm thấy giữa họ có gì đó lạ lạ, hơi xa cách. Giờ nhìn lại thì thấy rõ là đang “chiến tranh lạnh”!

Đặc biệt là khi ghi hình, Lý Thiệp thường nhìn Cố Ngữ Chân chăm chú, ánh mắt nhìn cô khác hẳn với người khác, lúc cười thì mang theo vẻ trẻ trung như học sinh. Cố Ngữ Chân thì không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Giống như kiểu con trai trên sân thể dục cố tình nhìn bạn gái mình thích vừa nghịch ngợm, vừa lém lỉnh, khiến người ta ngượng ngùng nhưng lại không thể làm ngơ.

Ban đầu mọi người chỉ muốn tìm bằng chứng để phản bác những lời nghi ngờ, ai ngờ càng xem càng “đẩy thuyền” cặp đôi này.

Phía dưới chương trình bắt đầu có rất nhiều người spam mong hai người họ quay trở lại ghi hình chung.

Trương Tử Thư thấy có người chửi mình, càng xem càng tức, nhất là sau khi cả anh bạn trai nghiện ngập Brennen của cô cũng bị dân mạng đào ra, cô ta không thể chịu đựng thêm được nữa.

Cô ta lập tức tìm đến chỗ Lý Thiệp, không ngờ vừa vào LZ, mọi người gần như đều có mặt.

Cả lão Diêu cũng ở đó. Cô ta không can dự chuyện làm ăn, nhưng những chuyện ở công ty của chú nhỏ thì cô ta cũng có nghe nói. Tuy nhiên cô ta không tin chuyện đó là do Lý Thiệp làm.

Vốn dĩ Trương Tử Thư bước vào với cơn giận bốc đầu, nhưng khi nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Lý Thiệp, cơn giận của cô ta cũng bớt đi vài phần.

Cô ta có cảm giác cả con người anh đều trở nên lạnh lùng, không dễ nói chuyện như trước nữa.

Cô ta bình tĩnh lại một chút rồi mới bước vào, ngay lập tức nhìn thấy Tạ Tiết đang ngồi ở quầy bar bên cạnh.

Vừa thấy anh ta, máu liền dồn lên đầu, cô ta lập tức ném mạnh túi xách trong tay về phía anh ta: 

“Tạ Tiết, anh bị bệnh à? Anh lên mạng nói linh tinh cái gì vậy!”

Tạ Tiết nhanh tay đỡ lấy chiếc túi, động tác rất lanh lẹ, anh ta vừa từ nước ngoài về, đầu óc còn chưa kịp chuyển chế độ ngôn ngữ, tiếng Trung quanh quẩn trong đầu một vòng mới bật ra được:

“Sao thế? Những gì tôi nói đều là sự thật mà, cô thì trốn biệt đi thật nhàn hạ, còn tôi thì xót người ta không được à? Người ta ngoan ngoãn yên lặng thế mà bị chửi thậm tệ trên mạng, tôi nhìn không nổi!”

Trương Tử Thư lập tức cầm chiếc ly trên bàn ném về phía anh ta: 

“Anh thích cô ta như vậy, sao không đi tán đi?”

Tạ Tiết né người, cái ly rơi xuống đất vỡ tan tành.

Căn phòng lập tức im phăng phắc, tất cả mọi người theo phản xạ đều nhìn về phía Lý Thiệp. Tạ Tiết thì cười cợt, vẫn tỏ ra vô tội:

“Tôi đâu có nói mấy câu đó đâu, là cô bạn gái cũ của anh nói đấy nhé.”

Lý Thiệp nghe vậy không lên tiếng, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, vẻ mặt thờ ơ, rõ ràng tâm trạng lúc này không hề tốt.

Trương Tử Thư nghe vậy liền quay sang nhìn anh, giận dữ đến cực điểm: 

“Lý Thiệp, anh có biết bọn họ nói gì về em không?!”

Lý Thiệp chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ta: 

“Chẳng phải là sự thật sao?”

Trương Tử Thư nghẹn lời trong chốc lát.

Tạ Tiết lập tức cười phá lên:

“Ây da, sắp có người tức đến phát khóc rồi?”

Nghe vậy, Trương Tử Thư lập tức lao tới định đánh anh ta. Vốn dĩ cô ta là người rất sĩ diện, bây giờ chuyện cô ta từng quen bạn trai nghiện ngập bị mọi người biết hết, thì mặt mũi cô ta biết để đâu cho được?

Vì Cố Ngữ Chân mà bây giờ khắp nơi có người mắng cô ta là “mặt ngây thơ nhưng lòng d*m đ*ng”, cô ta đã từng chịu tủi nhục như vậy bao giờ?

Cô ta giận đến mức phát run, hận Tạ Tiết thấu xương. Nếu không phải vì lúc nằm viện lại tình cờ đụng trúng anh ta, thì cũng không đến mức để lộ hết như thế. Bây giờ ai cũng đang cười nhạo cô ta sau lưng.

Càng nghĩ càng giận, cô ta trực tiếp lao đến định đánh người.

Nhưng Tạ Tiết đâu có nhường cô ta. Hai người họ từ nhỏ đã cãi nhau ầm ĩ, nhìn nhau là ngứa mắt.

An Phi và lão Diêu vội vàng chạy lên can ngăn, phòng bao lập tức rơi vào một cảnh hỗn loạn.

Lý Thiệp rõ ràng đã phát cáu, anh cầm gạt tàn thuốc trên bàn ném mạnh ra phía trước.

“Bốp” một tiếng vang lớn, chiếc màn hình lớn gắn trên tường bị đập vỡ, tối om lại.

Chiếc gạt tàn thuốc pha lê dày cộp rơi xuống đất, mọi người đều giật mình sững sờ.

Lý Thiệp ngẩng đầu lên, giọng điệu ngang ngược: 

“Muốn cãi nhau thì cút ra ngoài mà cãi, đừng làm phiền tôi ở đây.”

Cả căn phòng im phăng phắc, không ai dám thốt nửa lời.

Sau khi trút giận xong, Lý Thiệp ngậm điếu thuốc ngả người tựa vào ghế sofa, rõ ràng ngày càng không màng đến lễ nghĩa. Trước đây tuy không ai quản được anh, nhưng ít ra còn chịu nghe đôi ba câu, cũng biết chừng mực. Còn giờ thì đến cả lời thừa anh cũng không muốn nghe nữa.

Lão Diêu cũng khó xử, nhưng bên phía Trương Tích Uyên thật sự đã chịu không nổi nữa, lần đầu tiên nhờ anh ta mở lời. Bao nhiêu anh em đều có mặt, anh ta cũng chỉ đành cắn răng mà nói giúp vài câu.

Lão Diêu ngồi xuống lại, những người khác cũng lần lượt ngồi vào chỗ.

Trương Tử Thư không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống.

Tạ Tiết nhìn thấy cô ta khóc thì chẳng hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, còn giơ tay chỉ vào nước mắt cô ta làm mặt xấu chọc ghẹo.

Trương Tử Thư lập tức bốc hỏa, khóc vì tức, giật lấy túi xách rồi quay người chạy thẳng ra ngoài.

An Phi lườm Tạ Tiết một cái đầy trách móc, nhưng cũng chẳng quản nổi cái tổ tông này đúng là thứ phá rối trời sinh.

Anh ta chỉ còn cách chạy theo cô ta ra ngoài.

Lão Diêu cũng không lo nổi nữa, nhặt gạt tàn thuốc dưới đất lên, đặt lại trên bàn, rồi rót cho Lý Thiệp một ly rượu. Anh ta không nhắc đến chuyện của Trương Tích Uyên nữa, bởi nói cho cùng, mọi thứ đều bắt nguồn từ Cố Ngữ Chân.

“A Thiệp, nghe tôi nói một câu. Tôi biết cậu đang giận, nhưng dù gì cũng là anh em với nhau. Cố Ngữ Chân cũng đã đi theo cậu hai năm rồi, coi như cậu rộng lòng một chút, tha cho cô ấy đi. Giờ chuyện đã lan khắp trong giới, tình hình này thật sự rất khó coi.”

Mấy người ngồi bên cũng lên tiếng phụ họa. Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái, sao có thể chịu nổi cơn giận của Lý Thiệp? Nghe nói gia đình cô đã bán cả ngôi nhà tổ duy nhất, giờ đến chỗ ở cũng không có. Công ty thì bên bờ vực phá sản, công việc cũng không có, mà một nữ minh tinh đổi nghề thì đâu có dễ, làm sao chịu nổi?

“Đúng thế, dù gì thì cũng từng là người của cậu, tha cho người ta đi. Ngay cả bà cụ nhà tôi còn hỏi nữa là, còn tưởng cậu với cô ấy có thâm thù đại hận gì ghê gớm lắm.”

Lão Diêu thấy cơ hội liền khuyên tiếp: 

“Nếu cậu thật sự cảm thấy khó chịu thì sau này gặp nhau cứ giả vờ không quen, coi như không tồn tại cô ấy là được.”

Lý Thiệp im lặng thật lâu, cuối cùng mới giơ tay lấy điếu thuốc trong miệng ra, dí tắt vào gạt tàn. Trong mắt toàn là căm giận, mang theo vẻ ngang ngược và hung hãn:

“Cô ấy là người nói thích tôi trước, giờ lại bảo không quen tôi? Đừng có mơ!”

Bình Luận (0)
Comment