Lý Thiệp đưa tay châm thuốc, ánh mắt rơi trên người cô, dường như cũng không mấy ngạc nhiên.
Cố Ngữ Chân vội vã che ô bước tới trước mặt anh, bất chợt lại không biết nên mở miệng nói gì:
“Anh… sao anh lại ở đây, tôi còn tưởng anh đang dầm mưa cơ đấy?”
Lý Thiệp nghe vậy liền bật cười, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, đùa giỡn nói:
“Anh đâu phải ngốc, mưa thế ai lại đứng dưới mưa chứ?”
Giọng anh hơi khàn, nhưng lại như không có chuyện gì, Cố Ngữ Chân không ngờ anh thật sự đã đứng ở đây mấy tiếng đồng hồ, lúc này cô cũng không thể bỏ đi:
“Anh gọi tài xế đến đón chưa?”
“Chưa.”
Cố Ngữ Chân khẽ siết chặt tay cầm ô, anh nhìn cô nói chuyện, giọng nhẹ, nghe sao lại thấy chút cô đơn.
Chỉ còn thiếu một lớp cửa sổ giấy, cô cũng không dám hỏi anh có phải đang chờ cô hay không, bởi vì đáp án vốn đã quá rõ ràng.
Cô liếc nhìn đầu mẩu thuốc dưới đất anh vẫn luôn đứng ở đây chờ, mà mặc thì mỏng manh như vậy.
Cô chỉ nhìn một cái rồi lập tức dời mắt:
“Anh về sớm đi, trời đang lạnh lắm.”
Nói xong, cô quay người rời đi, nhưng vừa đi được vài bước, đã cảm giác thấy anh bước xuống khỏi bậc thềm. Còn chưa kịp quay đầu lại, anh đã từ phía sau ôm chầm lấy cô.
Cố Ngữ Chân bị anh đụng một cái khựng lại, bước chân cũng ngừng lại theo, anh khẽ cất giọng sau lưng cô:
“Cố Ngữ Chân, mấy ngày nay anh chưa hề ngủ được.”
Cô nghe vậy, trái tim bỗng chốc nhói lên, anh thật sự nhìn rất mệt mỏi, còn đứng dưới trời tuyết lâu như thế.
Ngay sau đó cô cảm thấy có luồng khí lạnh truyền đến từ phía sau, dù cách mấy lớp áo cũng vẫn cảm nhận được cả người anh lạnh toát, đứng lâu đến nỗi đồ khô cũng lạnh thành ẩm.
Cô vội vã đưa tay chạm vào tay anh lạnh đến mức cô còn tưởng vừa chạm phải cục băng.
Tay anh đã bị lạnh đến đỏ bừng cả lên.
Cô lập tức xoay người lại, đưa ô che lên đầu anh:
“Trời lạnh như vậy, sao anh không về trước đi?!”
“Anh sợ lỡ mất lúc em đến tìm anh.” Lý Thiệp đuôi mắt hơi ửng đỏ, nhưng giọng lại rất khẽ.
Anh trước nay chưa bao giờ nói bằng giọng nhẹ như vậy, dường như ngay cả sức để nói cũng không còn.
Cố Ngữ Chân nghe xong, ngực như khẽ run lên, nhìn đôi mắt đỏ ửng của anh:
“Anh theo tôi về nhà trước đi, cứ thế này sẽ bị cóng đấy.”
Lý Thiệp nhìn cô, không nghe thấy cô trả lời, trong mắt toàn là vẻ cô đơn, hàng mi cụp xuống, không nói gì nữa.
Cố Ngữ Chân thấy anh vẫn không nhúc nhích, liền nghiêng ô về phía anh, vội vã đưa tay kéo tay anh:
“Anh theo tôi về nhà đi, cứ thế này sẽ xảy ra chuyện mất!”
Giọng cô đã bắt đầu run, thật sự rất lạnh, cô chỉ mới ra ngoài một lát mà hàm răng trên dưới đã va vào nhau lập cập.
Lý Thiệp nhìn cô, thấy cô đang run lẩy bẩy, liền rút tay lạnh giá của anh lại, không để cô chạm vào nữa:
“Đi thôi.”
Lý Thiệp rõ ràng đã bị cóng cứng, mặt đất lại phủ một lớp tuyết mỏng, vừa bước đi liền suýt trượt ngã.
Cố Ngữ Chân vội vã đỡ lấy anh, may mà nhà cũng không xa, không bao lâu đã về đến trước cửa.
Cô run rẩy lấy chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa, cố gắng không phát ra tiếng động.
Sau khi vào trong, cô đặt ô ở bên cạnh cửa, dẫn Lý Thiệp vào nhà, rồi lập tức đẩy anh vào phòng tắm, hạ giọng nói:
“Anh mau đi tắm nước nóng trước đã.”
Lý Thiệp rất ngoan, đi vào phòng tắm luôn.
Cố Ngữ Chân trở về phòng mình, trong nhà không có quần áo của anh, cô đành phải lấy một bộ đồ ngủ cô từng mua nhầm size lớn, rồi quay lại phòng tắm đưa cho anh:
“Anh mặc tạm bộ đồ ngủ của tôi nhé?”
Lý Thiệp nhìn bộ đồ trong tay cô:
“Màu hồng?”
Cố Ngữ Chân nhìn thấy mặt anh tái nhợt, có chút sốt ruột:
“Mặc tạm một chút đi, chẳng lẽ anh muốn mặc quần áo ướt à?”
Lý Thiệp không nói thêm gì nữa, cầm lấy quần áo.
Cố Ngữ Chân lập tức đóng cửa phòng tắm lại, liếc nhìn về phía phòng bố mẹ cô thấy cửa phòng đóng kín, chắc là đã ngủ say.
Cô quay về phòng, chỉnh điều hòa, rồi đi lấy lò sưởi mini đặt ngay sát giường để sưởi chăn.
Sắp xếp xong hết rồi, cô vẫn chưa yên tâm, lại quay ra đứng canh ở cửa, sợ bố mẹ phát hiện ra điều gì.
Lý Thiệp tắm nước nóng xong rất nhanh, ra ngoài thấy cô đang đứng đợi trước cửa, hơi khựng lại một chút.
Cố Ngữ Chân thấy anh đi ra, vội kéo anh về phía phòng cô, mở cửa rồi nói:
“Anh vào giường sưởi ấm trước đi.”
Cô đẩy anh vào trong rồi đóng cửa lại, sau đó quay lại phòng tắm, gom hết quần áo của anh bỏ vào máy sấy, rồi mang thuốc cảm và nước nóng trở về.
Lý Thiệp không nằm trên giường mà đang ngồi bên cạnh lò sưởi mini để sưởi ấm.
Cô bưng nước ấm và thuốc cảm đến bên cạnh anh, đưa thuốc ra:
“Anh uống thuốc trước đi, không là mai sẽ cảm đấy.”
Lý Thiệp không nói gì, duỗi tay nhận lấy ly nước ấm, nuốt thuốc một ngụm.
Cố Ngữ Chân nhìn anh uống xong, bỗng nhiên lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô bắt đầu thấy hơi ngại ngùng, liếc thấy dĩa trái cây bên cạnh, liền cầm lên đưa cho anh:
“Anh có muốn ăn trái cây không?”
Lý Thiệp lại rất ngoan ngoãn, đưa tay lấy trái cây anh thích, như một đứa bé đang chờ được đút ăn.
Vừa nãy bên ngoài trời tối đen lại căng thẳng, cô cũng chẳng có thời gian để nhìn rõ anh mặc gì.
Bây giờ thấy anh mặc bộ đồ ngủ màu hồng, lại đang ngoan ngoãn ăn trái cây như thế, tuy là đồ nữ nhưng mặc lên người anh lại không hề nữ tính, trái lại còn có cảm giác… rất ngoan.
Cô bỗng thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Cái cảm giác này, trước nay cô chưa từng thấy ở anh.
Cố Ngữ Chân chợt nhớ ra hình như anh chưa ăn tối:
“Anh có muốn tôi làm gì đó cho anh ăn không?”
Lý Thiệp cắn một miếng trái cây, ngẩng đầu nhìn cô:
“Được.”
Có vẻ anh đã lạnh đến kiệt sức, giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, nhìn qua rất yếu ớt.
Cố Ngữ Chân cảm thấy xót xa, lập tức chạy ra ngoài. Trong tủ lạnh, thứ nhanh nhất chính là sữa và bánh bao hấp.
Cô hấp nóng rồi bưng đến cửa phòng, vì tay bận bê đồ, không rảnh mở cửa, đành đưa chân ra nhẹ nhàng đá vào cánh cửa.
Lý Thiệp nhanh chóng ra mở cửa, đưa tay định đón lấy bát.
Cố Ngữ Chân sợ tay anh bị bỏng, liền hơi nâng tay tránh khỏi tay anh:
“Nóng lắm, để tôi mang vào.”
Lý Thiệp cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô bưng đồ vào rồi đóng cửa lại.
“Anh ăn xong rồi thì nghỉ sớm đi.”
Cô đặt bánh bao và sữa lên tủ đầu giường, rồi đi đến tủ quần áo lấy một tấm chăn, chuẩn bị ra ngủ tạm trên sofa phòng khách.
Lý Thiệp thấy cô ôm chăn định đi ra ngoài, liền bước tới đưa tay muốn lấy:
“Để anh ngủ ngoài.”
Cố Ngữ Chân vội vàng ôm chăn tránh tay anh:
“Không sao đâu, tôi ngủ ngoài. Anh mà ngủ ngoài sẽ bị bố mẹ tôi phát hiện mất.”
Lý Thiệp rút tay lại:
“Vậy em ngủ ngoài thì sẽ không bị phát hiện à?”
Cố Ngữ Chân nhất thời không phản bác được, đúng thật là khó mà giải thích, phòng khách lạnh như vậy, nếu cô ngủ ở đó, chẳng phải rõ ràng ám chỉ trong phòng còn có người sao?
Lý Thiệp lại ngồi xuống tiếp tục ăn bánh bao, nhìn cô, giọng yếu ớt:
“Em ngủ đi, anh ngồi đây một đêm, chờ quần áo khô rồi về.”
Nửa đêm lạnh hơn, nếu anh ra ngoài lúc đó thì chắc chắn sẽ bị cảm nặng.
Cố Ngữ Chân suy nghĩ một lát, rồi đặt chăn lên ghế sofa nhỏ:
“Anh ngủ trên giường đi, đừng để bị lạnh.”
Cô nói xong cũng không nhìn anh nữa, kéo chăn nằm xuống ghế sofa. Chiếc sofa hơi nhỏ, nằm không thoải mái lắm, cô đành co người lại.
Lý Thiệp nghe cô nói nhưng không lên tiếng, cả căn phòng rơi vào im lặng một lúc lâu.
Cố Ngữ Chân không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái.
Lý Thiệp hơi ngẩng đầu lên, mắt cụp xuống, yết hầu khẽ chuyển động đang uống sữa.
Ngón tay thon dài cầm ly thủy tinh, khiến chiếc ly bình thường trông cũng trở nên sang trọng lạ thường.
Cố Ngữ Chân vừa nhìn qua, ánh mắt Lý Thiệp liền chuyển đến, cụp mắt nhìn lại cô.
Cô vội vã thu ánh mắt về, xoay người quay mặt vào lưng ghế sofa lúc này mới phát hiện phản ứng của cô thật chẳng khác nào “giấu đầu hở đuôi”.
Chẳng phải rõ ràng là cô đang lén nhìn anh sao?
Cô có chút ngượng ngùng, chỉ đành nhắm mắt lại giả vờ ngủ, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Trong phòng yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng anh khẽ uống sữa. Bên ngoài gió mưa bị ngăn cách bởi cửa sổ, khiến căn phòng càng trở nên yên tĩnh hơn.
Cố Ngữ Chân bỗng cảm thấy không thoải mái, cứ có cảm giác ánh mắt anh vẫn đang dừng lại trên người cô.
Một lúc sau, cảm giác bị nhìn mới biến mất. Có lẽ anh đang ăn bánh bao với sữa rồi.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, cố nằm im không nhúc nhích, tiếp tục giả vờ ngủ.
Lý Thiệp ăn rất chậm, mãi sau mới nghe thấy tiếng anh đặt đĩa lên bàn bên cạnh, rồi là tiếng bước chân đi về phía cô.
Cố Ngữ Chân tim bỗng siết lại, quay đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt anh.
Lý Thiệp đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn cô:
“Ngủ thế này thoải mái à?”
“Thoải mái.” Cố Ngữ Chân nhanh chóng trả lời, rồi liếc về phía giường nói thêm:
“Anh đi ngủ đi, mai mưa tạnh rồi hẵng về.”
Lời còn chưa dứt, Lý Thiệp đã cúi người xuống, bế cô cả người lẫn chăn lên.
Cố Ngữ Chân hoảng hốt, suýt chút nữa kêu thành tiếng, cô vội vàng hạ thấp giọng:
“Anh mau thả tôi xuống!”
Lý Thiệp đúng là đã thả cô xuống nhưng là thả xuống giường:
“Chúng ta đắp chăn riêng, không sao đâu.”
Cố Ngữ Chân nghe ra trong giọng anh có vẻ yếu ớt, cũng không làm quá lên nữa. Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường, nếu lỡ đánh thức bố mẹ thì càng khó giải thích hơn.
“Tôi nằm bên này, anh nằm bên kia đi.”
Cô ngồi dậy, đặt gối sang bên kia giường, cuộn chăn lại rồi nép hẳn vào phía trong, áp sát vào tường, nhường cho anh một khoảng rộng lớn.
Căn phòng này không lớn, chỉ đủ kê một chiếc giường nhỏ vốn là chuẩn bị để cô ngủ một mình, nên không gian cũng chẳng dư dả.
Cô dứt khoát quay mặt vào tường giả vờ ngủ, để tránh cảnh ngượng ngùng lát nữa.
Lý Thiệp đứng một lúc, rồi chiếc chăn sau lưng cô bị anh kéo ra, mép giường lún xuống một chút.
Hàng mi của Cố Ngữ Chân khẽ động, nhưng vẫn không mở mắt.
Chiếc giường này thực sự hơi nhỏ. Anh vừa nằm xuống đã thấy chật chội. Dù anh chưa hề đụng vào cô, nhưng cô vẫn cảm nhận rất rõ sự hiện diện của anh.
Cố Ngữ Chân nằm im bất động, không dám cử động dù chỉ một chút, sợ vô tình chạm phải anh.
Lý Thiệp nằm xuống rồi thì không còn động tĩnh gì nữa, chỉ có tiếng hô hấp gần sát bên tai, hơi thở ấm nóng phả cả vào sau gáy cô.
Anh dường như không nằm ở đầu bên kia, mà nằm cùng hướng với cô.
Cố Ngữ Chân cắn nhẹ môi, biết ngay là anh chẳng bao giờ chịu ngoan ngoãn thật sự.
Cô đành giữ nguyên một tư thế nằm cho đến tê cứng cả người. Hơi thở phía sau dần đều đặn hơn nhiều, còn mang theo chút mùi sữa, như một chú cún nhỏ rất ngoan, hình như là đã ngủ rồi.
Cô cảm thấy hơi chật chội, vừa hơi xoay người một chút thì đã chạm vào anh.
Cô vội vã dịch vào trong, nhưng Lý Thiệp cũng lập tức áp sát lại, vươn tay ôm lấy cô.
Cố Ngữ Chân vội vàng giơ tay lên đẩy anh, nhưng lại bị anh nắm lấy, đan mười ngón tay vào nhau.
“Lý Thiệp!”
Cố Ngữ Chân giãy giụa không thành tiếng, cả người trườn khỏi chăn, nhưng Lý Thiệp vẫn giữ chặt không buông, từ trên cao cúi nhìn xuống cô, động tác và hơi thở đều mang theo tính xâm lược, ám muội đến mức không chịu nổi:
“Lúc nãy anh cứ nghĩ mãi… em có đến tìm anh không.”
Khoảng cách gần đến mức Cố Ngữ Chân có thể nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh và vững vàng.
Cô khẽ khựng lại:
“Chờ lâu vậy rồi… chẳng lẽ anh không nghĩ là tôi sẽ không đến?”
“Anh chờ đến phút thứ mười, thì nghĩ em sẽ đến vào phút thứ mười một. Một phút trôi qua lại nghĩ phút tiếp theo em sẽ tới. Anh luôn cảm thấy… chỉ cần chờ thêm chút nữa là em sẽ đến.”
Giọng Lý Thiệp cực kỳ nhỏ, cực kỳ trầm.
Vậy là… anh đã đợi gần cả một ngày?
Cố Ngữ Chân lần đầu tiên nghe thấy anh nói ra những lời như vậy, tim cô lập tức thắt lại. Nghĩ đến việc anh đứng ngoài trời lạnh lâu như thế, giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, vừa rồi còn uống sữa, giờ nói chuyện cũng vẫn còn mang theo mùi sữa.
Trái tim cô dần mềm lại, nhưng… nếu đã biết là sai, thì không nên tiếp tục nữa.
Cô khẽ lùi lại:
“Lý Thiệp, chúng ta vẫn nên…”
“Anh đồng ý làm bạn với em.”
Lý Thiệp mở miệng trước, như thể không muốn nghe cô nói ra điều gì đó.
Cố Ngữ Chân khựng lại, lời từ chối kẹt lại nơi cuống họng.
“Làm bạn cả đời cũng được…”
Lý Thiệp khẽ nói, trong lòng đau âm ỉ như bị kim châm, khiến giọng anh bỗng trầm xuống một cách kỳ lạ:
“Từ ngày mai.”
Cố Ngữ Chân khẽ chớp mắt, trong mắt không hiểu sao lại có chút ướt, cô không nói thêm lời nào.