Lâm Vãn không do dự hẹn anh gặp nhau ở đường Đông Sơn.
Cúp điện thoại, cô vào nhà bếp nói với Triệu Lị muốn đi gặp bạn trai. Triệu Lị chống nạnh chỉ nồi cơm nấu phần 2 người, giận dỗi hỏi: “Con cố tình chạy về đây chơi mẹ vậy hả?”
“Mẹ có thể kêu chú Trịnh tới ăn tối chung mà.” Lâm Vãn ôm lấy bà, để cằm lên vai, lẩm bẩm, “Hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt lắm, con không thể không đi.”
Trong lòng Triệu Lị không thoải mái lắm. Không phải bà ngăn không cho Lâm Vãn có bạn trai nhưng tới giờ cơm còn gọi con gái ra ngoài thì có vẻ hơi thô lỗ. Bất kể người đó tài giỏi thế nào bên ngoài nhưng trong mắt bà chỉ là hàng con cháu, một đứa trẻ cần được dạy dỗ. Bà cũng không tin lời nói “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”, nhưng con gái chưa gả ra ngoài đã biến mình thành nước máy chảy ào ào ra ngoài thì người làm mẹ cũng khó tránh khỏi phiền lòng.
Triệu Lị tránh khỏi vòng ôm của cô, hất cằm hỏi: “Có chuyện gì không thể kêu nó tới đây nói?”
“Sợ là không được, chuyện này rất phức tạp, vài ba câu không nói rõ ràng ra hết, sau này con sẽ giải thích với mẹ.” Lâm Vãn không lãng phí thời gian, vừa dỗ mẹ vừa bước về phía cửa.
Triệu Lị đuổi theo từ phòng bếp ra ngoài, hiếm khi nghiêm túc nói: “Lâm Vãn, không được phép có lần sau. Bây giờ con yêu đương cũng được, tương lai kết hôn cũng được, mẹ không muốn con vì một người đàn ông mà đánh mất bản thân mình.”
Lâm Vãn đang khom lưng mang giày, sau khi nghe thấy vậy thì giật mình, nghi ngờ mẹ coi Chu Diễn Xuyên như loại cặn bã muốn kiểm soát bạn gái. Cô mang giày xong, đứng thẳng lên, dưới ánh sáng vàng cam hoàng hôn nhìn lại. Đôi mắt cô sáng ngời, có cảm giác dù trời sập xuống cũng không thay đổi được ý nghĩ của cô: “Mẹ cứ yên tâm, ai dám tẩy não con, con là người đầu tiên thủ tiêu anh ta.”
Có những lời đảm bảo của cô, cuối cùng Triệu Lị cũng yên tâm hơn, cho là chắc thật sự có việc gì khó giải quyết, chỉ bổ sung thêm một câu: “Đừng có vội lên giường đấy!”
Chân Lâm Vãn lảo đảo, suýt chút nữa té nhào từ huyền quan ra hành lang.
“Dạ biết rồi!”
Cô thẹn quá thành giận trả lời.
*
Trước khi ra cửa Lâm Vãn đã suy nghĩ cẩn thận.
Cô nghĩ chắc chắn Chu Diễn Xuyên ở nhà hai bác đã bị trách móc nặng nề, cảm xúc không thể kiểm soát như thường ngày, loại tình huống này dĩ nhiên không thể ở nơi công cộng mặc cho người qua đường chế nhạo. Vì vậy cô hẹn ở nhà mình trên đường Đông Sơn, đóng cửa lại chỉ có hai người, lỡ như Chu Diễn Xuyên có muốn trút xả hết mọi thứ, muốn dốc bầu tâm sự thì cô sẽ không bao giờ xem thường lần thiếu kiềm chế này của anh.
Kết quả khi cô lo lắng chạy tới đầu hẻm Đông Sơn thì đã nhìn thấy Chu Diễn Xuyên đứng ở ven đường, suýt tí cô tưởng mình hiểu lầm – có thể anh chỉ muốn gặp mình thôi vì thoạt nhìn anh không có gì bất thường.
Chiều tối ở đường Đông Sơn, người đông đúc náo nhiệt. Biển hiệu hai bên đường sáng rực ánh đèn, tạo nên bức tranh tươi mát.
Anh mặc chiếc áo thun rộng rãi, quần thể thao đen gọn gàng dài tới mắt cá chân, vì chân dài nên lộ ra mắt cá chân trắng gầy gầy. Sau lưng anh là bức tường vẽ graffiti nghệch ngoạc, xung quanh ồn ào, chỉ mình anh đứng giữa dòng người hối hả, giống như một cây cổ thụ cao ngất.
Mấy cô gái đi ngang qua liên tiếp quay đầu lại nhìn, đoán xem anh đang đứng đợi bạn gái hay chỉ có một mình.
Lâm Vãn đóng cửa xe đi tới gần, những cô gái đó hiện vẻ hâm mộ. Cô không để ý ánh mắt dò xét của người khác, lập tức đi tới bên cạnh Chu Diễn Xuyên, chăm chú quan sát dáng vẻ anh. Không giống như có xung đột gì về tay chân, mọi thứ đều ổn, chỉ có ánh mắt hơi chùng xuống, không có chút sức sống.
Chu Diễn Xuyên nhìn cô: “Xin lỗi em, nhưng đột nhiên rất muốn gặp em.”
Giọng anh trong đêm hè trầm nặng, rõ ràng tâm trạng đang không tốt.
“Không sao mà, em cũng muốn gặp anh.” Lâm Vãn ôm anh giữa con phố dài đông đúc, “Đi tới nhà em đi.”
Từ lần trước bị sự cố mối vào nhà, Lâm Vãn không ở bên này nữa.
Mỗi tuần Triệu Lị sẽ gọi người vệ sinh tới quét tước, trong nhà vẫn sạch sẽ, trong sân mấy nhánh hoa tường vi vừa nở, mấy cánh hoa nhỏ bị cơn mưa hôm qua làm rơi rụng trên đất, có vẻ hỗn độn nhưng cũng đẹp đẽ.
Tủ lạnh trống không, Lâm Vãn cũng bỏ qua việc lấy đồ đãi khách, mở điều hòa lên, ngồi lên sofa cạnh anh. Sofa không lớn, cô cố tình ngồi rất gần, cánh tay và đầu gối hai người chạm vào nhau, truyền hơi ấm trên da cho nhau.
“Anh đói bụng không?” Lâm Vãn hỏi, “Có thể gọi đồ ăn mang đến.”
Chu Diễn Xuyên thật ra không muốn ăn uống gì nhưng vẫn nói: “Ừ, em xem đặt đi.”
Lâm Vãn không sốt ruột hỏi anh hôm nay xảy ra chuyện gì, lấy điện thoại đặt đồ ăn. Quán ăn trên đường Đông Sơn muôn màu muôn vẻ, muốn ăn loại nào cũng có, có hơn chục quán ăn để lựa chọn, cô từ từ lướt qua màn hình, suy nghĩ nên chọn món tráng miệng nào.
“Muốn ăn sữa đông hai tầng* không? Hay là bánh kếp (pancake) Hồng Kong?
(Sữa đông 2 tầng: một món tráng miệng Quảng Đông làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. Nó là một loại sữa trứng mịn mượt có phần giống với panna cotta, có hai lớp.)
“Cái nào cũng được.”
“Em lấy mỗi loại 1 phần, có thể chia ra ăn.” Cô chọt chọt màn hình, “À, bánh dày gạo nếp cũng không tệ, anh chờ một chút, em coi nên chọn cái nào.”
Chu Diễn Xuyên cụp mắt nhìn cô không ngừng bỏ đồ vào giỏ mua sắm, chỉ hai ba phút đã có tới 7, 8 loại. Anh nhìn cô một lát, lấy điện thoại xóa hết những món tráng miệng mà cô lơ đãng chọn, rồi bấm nút đặt hàng.
Lâm Vãn nhận ra tâm trạng hỗn loạn của cô đã bị anh nhìn thấu. Vì vậy đành lấy lại điện thoại, thanh toán rồi dùng giọng bình tĩnh nhất có thể hỏi: “Họ bắt nạt anh?”
“Không.”
Lâm Vãn liếc anh.
Chu Diễn Xuyên nhìn lại cô: “Thật sự không có, họ không bắt nạt anh.”
Chu Nguyên Huy đã tự sát lâu lắm, Chu Diễn Xuyên không còn là thiếu niên cô độc ăn nhờ ở đậu. Xét về tiền tài, địa vị, những người lớn năm xưa đã không thể cạnh tranh với anh, xét về sức mạnh, thanh niên tuổi đôi mươi cơ bản chẳng sợ hai người già tuổi ngoài 60.
Nếu không, họ cũng chẳng cần dùng thư đe dọa mấy năm nay.
Khi đối mặt với nhau, họ không có cơ hội thắng Chu Diễn Xuyên.
Nếu không phải anh vì tình cảm xưa kia mà nhường nhịn, chỉ với việc liên tục quấy tối cũng đủ để hai người vào đồn cảnh sát.
Lâm Vãn bỏ di động xuống, trầm lặng một lát mới nói: “Nhưng chắc chắn họ không chịu nói chuyện đàng hoàng với anh, hơn nữa trong lòng anh cũng không dễ chịu. Đừng nói là quen rồi, quen không có nghĩa là anh nên chịu đựng.”
“…Ừ.”
Chu Diễn Xuyên cười tự giễu, “Anh không ngờ lại có ngày nói như vậy với họ.”
“Anh nói gì?”
“Nói cho họ biết nếu họ tiếp tục làm vậy anh sẽ báo cảnh sát, nói anh có luật sư giỏi, cho dù họ không ngồi tù cũng phải trả giá đắt.”
Lâm Vãn cau mày, cô có thể tưởng tượng được hai người kia nghe thấy vậy thì sẽ mắng anh cái gì.
Ỷ thế hiếp người, đồ vong ân bội nghĩa.
Chu Diễn Xuyên dựa vào sofa, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Nhà này xây dựng đã gần trăm năm, Lâm Vãn chuyển tới đã sửa sang lại một lần, nhưng vẫn còn giữ nguyên những thanh gỗ xà nhà đen tuyền. Khoảng sân im ắng không tiếng động, bóng đêm hòa với xà nhà đen, cùng với Chu Diễn Xuyên một người mặc quần áo đen như hòa làm một.
Lâm Vãn nhớ khi nãy vào nhà quên mở đèn, cô trong ánh sáng lờ mờ nhìn anh, mơ hồ cảm giác chuyện không đơn giản như vậy. Nếu như hiện tại, Chu Diễn Xuyên coi như là thắng lớn, hai người già kia chửi rủa theo cô thì chỉ là lời nói, không tới làm anh tổn thương thế này.
Từ lâu cô đã biết anh xem thường ánh mắt đánh giá của người ngoài.
Mèo hoang trong hẻm nhảy xuống tường sân, dẫm lên mấy chậu hoa nhà hàng xóm làm vang lên tiếng lanh canh va đập, tiếng ồn ào mắng, tiếng cười nhà hàng xóm đầy bất lực.
Chu Diễn Xuyên nhắm mắt, chậm rãi nói: “Anh tìm được lá thư trước khi mất của anh họ.”
Thần kinh Lâm Vãn run rẩy, kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Mùa hè năm 12, cô nghe tin Chu Nguyên Huy tự sát từ cô giáo mình. Lúc đó chuyện này đều khiến mọi người đều bất ngờ, hơn nữa Chu Nguyên Huy không hề để lại thư tuyệt mệnh khiến nguyên nhân anh tự sát không thể nào hiểu nổi. Ngay cả bản thân Lâm Vãn cũng nghĩ Chu Nguyên Huy vì áp lực quá lớn gây ra trầm cảm nên mới thế.
Nhiều năm trôi qua, ba mẹ Chu Nguyên Huy đẩy mọi tội lỗi lên đầu Chu Diễn Xuyên, cũng có một phần là vì không ai thực sự thấu hiểu nguyên nhân vì sao. Có lẽ đó làm tâm lý trốn tránh, họ không muốn thừa nhận sai lầm của mình, cần có một vật tế thần chịu trách nhiệm về cái chết của con trai mình, dĩ nhiên Chu Diễn Xuyên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ, phong thư đến trễ nhiều năm kia đã phơi bày tất cả sự thật.
Chu Diễn Xuyên vẫn nhắm nghiền hai mắt như trước: “Sau khi anh họ mất, anh dọn khỏi nhà hai bác… Em nói là bị đuổi đi cũng đúng, dù sao lúc đó rất vội vàng, có nhiều đồ đạc không mang theo.”
“Họ vẫn giữ lại cho anh?” Lâm Vãn cảm thấy đó là điều không thể.
Thực tế cũng không có chuyện đó.
Phòng ngủ của Chu Diễn Xuyên từng ở đã không bị dọn sạch sẽ, nhưng mà do phòng Chu Diễn Xuyên nhỏ nên có vài món đồ không thường dùng thì để trong phòng Chu Nguyên Huy.
Sau khi con trai chết, hai bác vẫn giữ nguyên phòng cũ không hề động tới. Những đồ đạc linh tinh của Chu Diễn Xuyên tình cờ lại được giữ ở đó. Lúc này họ hoàn toàn nổi điên, biết trong phòng con mình còn đồ của anh thì không nói thêm một lời mà bắt anh mang đi hết, tựa như anh là virus đáng ghét sẽ lây nhiễm vào tâm hồn họ, ô nhiễm không khí nhà họ.
Chu Diễn Xuyên đi vào căn phòng ngủ từng quen thuộc, nhìn thấy một mã morse trên gáy cuốn sách trinh thám. Anh nhớ lúc trước Chu Nguyên Huy thích nghiên cứu những thứ này, có năm tết rảnh rỗi anh bày trò này chơi. Hai bác không hứng thú nhưng có lẽ hôm đó tâm trạng tốt nên cũng miễn cưỡng chơi cùng cả đêm.
Vật mà mã morse hướng dẫn là mô hình sâu bay để trên nóc kệ sách.
Chu Diễn Xuyên lấy mô hình xuống, mở phần căn cứ không đóng kín có một lá thư phủ đầy bụi. Anh do dự một lát, cuối cùng vẫn không đọc nó mà cầm ra ngoài, sau đó quay lại phòng ngủ tiếp tục tìm đồ đạc của mình.
Vài phút sau, trong phòng khách vang lên tiếng khóc thê lương.
Chu Nguyên Huy viết rõ ràng mọi thứ, vì sao anh chán nản, vì sao anh suy sụp, vì sao anh đi tới tuyệt vọng, từng câu từng chữ như đao mà nhắm vào ba mẹ. Trang thứ hai của lá thư tuyệt mệnh, anh không biết dùng tâm trạng gì để viết mà viết lên những dòng cuối cùng của cuộc đời mình.
[Con sẽ giấu lá thư này đi, nhưng cũng không quá khó tìm. Nếu ai thực sự quan tâm con thích cái gì thì sẽ tìm được ngay thôi. Còn nếu không, lựa chọn rời đi của con chính là sự giải thoát tốt nhất, bởi vì mọi người cơ bản không phải thật sự yêu con.
Nhưng mà con đoán, người phát hiện nó chắc sẽ là Diễn Xuyên.
Xin lỗi em, em trai.]
Có lẽ sẽ có người cho rằng phương pháp này quá ấu trĩ, lấy sinh mệnh của mình để giận dỗi với ba mẹ.
Nhưng Lâm Vãn nghe xong chỉ cảm thấy tim mình như rơi vào đầm lầy đau thương.
Cô cúi xuống lấy tay che mặt, sa sút tinh thần, cô hiểu sao Chu Diễn Xuyên lại khó chịu đến thế này.
Những mưa bom đạn bão không còn làm anh đau đớn.
Chỉ có dịu dàng, tử tế mới có thể làm đau anh.
Tầm mắt bắt đầu nhòe đi, Lâm Vãn trong tiếng nức nở đứt quãng của mình chợt tức giận nghĩ…
Đúng ra là cô tới an ủi Chu Diễn Xuyên, sao cô lại lăn ra khóc trước.
Tiêu rồi, sau này Ái phi sẽ coi thường cô.