Khi Bác Sĩ Mở Hack

Chương 34

Người bệnh xung quanh nghe thấy giường số mười hỏi vấn đề này, cũng nhao nhao vểnh tai nghe.

Dù sao bọn hắn cũng rất muốn biết, đánh rắm cùng ăn cơm có liên quan gì đến nhau?

Trần Bỉnh Sinh đang chuẩn bị nói, bỗng nhiên quay người nhìn Trần Thương đang nén cười, kìm nén đến sắc mặt tím lại, trừng mắt nói: "Vì sao đánh rắm có thể ăn cơm?"

Trần Thương nghe xong, lập tức tranh thủ thời gian nghiêm mặt: "Bình thường sau phẫu thuật phải đợi đánh rắm, bác sĩ dùng cái này để phán đoán đường ruột đã thông suốt hay chưa."

"Bệnh nhân bình thường phẫu thuật phần bụng thì sau một tới trong hai ngày sẽ không đánh rắm, thứ nhất là bởi vì tác dụng của thuốc gây tê trong lúc phẫu thuật, nguyên nhân khác là do lúc thực hiện phẫu thuật, không khí lạnh tiến vào kích thích ổ bụng, phát sinh gây tê tạm thời đường ruột, cho nên không thể đánh rắm. Khi đường ruột nhúc nhích dần dần khôi phục, bệnh nhân có thể sẽ cảm thấy rất phần bụng nhỏ căng đau, thậm chí chính mình có thể nghe được trong bụng có âm thanh ùng ục ùng ục, tiếng ruột nhúc nhích, cho nên đánh rắm là điềm báo trước, mang ý nghĩa lúc này chức năng đường ruột đã khôi phục, có thể giảm sức ép lên dạ dày, đồng thời bắt đầu ăn."

Nghe thấy Trần Thương giải thích, mọi người chung quanh cũng dần dần gật đầu hiểu được.

Bình thường mà nói... Đi theo Trần Bỉnh Sinh kiểm tra phòng, đây là tình huống bình thường.

Trần Thương hoài nghi năng lực khâu lại của Trần Bỉnh Sinh có phải cố ý biểu hiện ra như vậy hay không!

Hắn khâu lại người bệnh tốt, sau đó lại cười hở ra... Sau đó lại khâu lại... Lại hở ra...

Trước khi ra cửa, nữ tu đạo giường số tám vẫn không từ bỏ nhìn Trần Bỉnh Sinh: "Bác sĩ... Khi nào ta có thể phẫu thuật? Ta cảm thấy ngày mai là không phải..."

Trần Bỉnh Sinh cười cười: "Ta không cần ngươi cảm thấy, chỉ cần ta cảm thấy..."

Nhìn người phụ nữ muốn nói tiếp, lão Trần nhàn nhạt nói câu: "Vấn đề này không cần thảo luận, nghe ta, đều nghe ta."

Nói xong, Trần Bỉnh Sinh rời đi, lưu lại một phòng người nhịn không được bật cười, thỉnh thoảng cười trong rưng rưng, cười làm vết thương đau...

Ngay cả nữ tu giường số tám cũng bị chính mình chọc cười.

Tất cả mọi người chơi điện thoại, tự nhiên biết lão Trần chơi cái gì, lại thêm thực lực giao lưu bằng hữu rất tốt của lão Trần, vì lẽ đó chuyên gia rất thích Bác sĩ Trần này.

Không kiêu ngạo, rất hài hước, cũng rất dễ thân cận, nhưng rất có nguyên tắc, giống như lúc nào cũng vì người bệnh cân nhắc.

Kiểm tra phòng xong, đi theo lão Trần làm phẫu thuật.

Từ đầu tuần đến giờ, tính từ lúc Trần Thương phẫu thuật ruột thừa đã qua mấy ngày, mấy ngày nay, hắn cũng không có làm phẫu thuật.

Nhưng, từ sau khi đạt được tâm đắc phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa của lão Trần, đẳng cấp phẫu thuật ruột thừa của Trần Thương đã đạt đến trung cấp.

Cái này mang ý nghĩa Trần Thương đã có thể độc lập đối mặt phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa bình thường.

Khác biệt giữa sơ cấp cùng trung cấp vẫn rất lớn.

Lần thứ nhất, Trần Thương mặc dù có thể làm xong, thế nhưng rất không lưu loát, cảm giác giống như học sinh làm bài thi ở trường học, vừa mới vượt qua kỳ thi, lấy được giấy phép lái xe, vẫn còn cần một kỳ thực tập, một đoạn thời gian sau đó cần lão tài xế làm bạn.

Mà trình độ trung cấp đã là một vị tài xế thuần thục, có thể đối mặt các loại đường xá.

Vì lẽ đó, hiện tại Trần Thương hoàn toàn không có ngây ngô như lúc trước!

Ngay cả khí khái khi tiến vào phòng phẫu thuật cũng không giống, giống như phong độ hơn?

Lưu Kiện cười cười: "Hôm nay ai thực hiện?"

Trần Thương khụ khụ một tiếng: "Ta."

Lưu Kiện gật đầu: "Cố gắng làm thật tốt, một hồi ta gây tê, đúng, tiểu Trần, ta cảm thấy ngươi có thể dùng điện thoại quay lại quá trình cụ thể, sau này trở về xem thật kỹ một chút xem chỗ nào của mình không đủ, ta nhớ thời điểm ta đang được bồi dưỡng ở Bắc Kinh, chủ nhiệm của ta ở đó chính là dạy học sinh như thế."

Lưu Kiện vừa nói ra, lập tức để hai mắt lão Trần cũng tỏa sáng.

Đây là một phương pháp thật tốt!

Tần Nhạc Nhạc cũng phối hợp gật đầu: "Ta đi gọi cho ngươi vài thực tập sinh."

Phẫu thuật lập tức bắt đầu, các bộ môn đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu phẫu thuật.

Vẫn là mở ra phác họa tiêu ký.

Một đoạn bắt đầu nhìn như rất đơn giản, thế nhưng sau khi Trần Thương bắt đầu, lão Trần bỗng nhiên nhíu mày!

Bởi vì một đao kia giống như rất tương tự mình!

Bình thường rất ít người như dùng đao như vậy, bởi vì cái này giống như là phương pháp đặt biệt của lão Trần.

Như vậy lỡ như cắt trượt có thể tránh làm bị thương thần kinh, là một kỹ xảo nhỏ trước đây ít năm lão Trần vừa mới suy nghĩ ra được.

Chẳng lẽ Trần Thương?

Đã hiểu điểm này?

Không đến mức này chứ?

Phẫu thuật ngoại khoa nhìn như đơn giản, thế nhưng mỗi một chi tiết nhỏ đều cần mỹ thuật, tựa như lão Trần nói, kỹ thuật không đúng chỗ, nhìn đều nhìn không hiểu.

Cứ như vậy một cái chấp bút bóp đao hạ trượt, chính là một kinh nghiệm có một không hai của lão Trần.

Không phải lão Trần tàng tư không truyền cho Trần Thương.

Mà là bởi vì Trần Thương căn bản còn chưa tới trình độ kia, hiện tại truyền cho Trần Thương không có bất cứ tác dụng gì, ngược lại là đốt cháy giai đoạn.

Hẳn là Trần Thương nhìn mình phẫu thuật đã thấy nhiều, theo thói quen làm theo sao?

Lão Trần xem đao pháp vừa rồi của Trần Thương là do Trần Thương thường xuyên đi theo xem mình phẫu thuật, nên theo thói quen làm theo.

Dù sao Trần Thương mới tự làm hai ca phẫu thuật, hai ca phẫu thuật ruột thừa chỉ là người mới mà thôi!

Chính mình phẫu thuật ruột thừa không có một ngàn cũng có tám trăm, cái này có thể giống sao?

Thế nhưng, khi Trần Thương tiếp tục bắt đầu bước kế tiếp, lão Trần rốt cục không thể không nhíu mày lại!

Bởi vì Trần Thương thao tác quá thuần thục!

Chỗ nào giống một tiểu bác sĩ vừa mới mổ ca phẫu thuật ruột thừa thứ hai?

Thuần thục khai đao, thuần thục điện ngưng, điện ngưng nắm chắc rất đúng chỗ, kế tiếp là rửa dịch, bắt đầu mở bụng dò xét...

Xe nhẹ đường quen căn bản không tốn quá nhiều thời gian đã tìm được ruột thừa.

Tốt!

Đã tới điểm mấu chốt.

Tách rời hệ màng!

Đây là bộ phận hạch tâm nhất của phẫu thuật ruột thừa, cũng là khảo nghiệm trình độ cần phải có của bác sĩ ngoại khoa.

Tay của bác sĩ ngoại khoa kỹ thuật phải kết hợp với nghệ thuật.

Trông thấy Trần Thương không nhanh không chậm không chút hoang mang tách rời, buộc ga-rô, cố định...

Nếp nhăn trên trán Trần Bỉnh Sinh càng ngày càng sâu!

Lúc này, Trần Thương không có tâm tình chú ý lão Trần, dù sao cái thằng hạ thủ này cũng không giúp được gì cho mình, cũng phải dựa vào chính mình.

Tần Nhạc Nhạc với tư cách là y tá dụng cụ, không ngừng mà đưa từng cái dụng cụ đến trong tay Trần Thương.

Rất thuần thục!

Nói thật, Tần Nhạc Nhạc thấy qua quá trình phẫu thuật ruột thừa nhiều hơn Trần Thương rất nhiều.

Lúc nào, bác sĩ muốn cái gì, Tần Nhạc Nhạc trên cơ bản rõ ràng như lòng bàn tay, căn bản không cần nhắc nhở.

Vốn cho là chính mình cần nhắc nhở Trần Thương một chút, thế nhưng...

Tần Nhạc Nhạc cũng không nghĩ tới, không ngờ Trần Thương thực hiện phẫu thuật trôi chảy như thế!

Thời gian...

Vậy mà thời gian chênh lệch với lão Trần cũng không nhiều!

So với lần trước, thời gian trọn vẹn rút ngắn một nửa!

Cái này rất đáng sợ sao?

Trần Thương, hai ngày này ngươi làm gì?

Mổ heo???

Trần Thương thuần thục mở bụng, dò xét, dựa theo màu sắc tìm kiếm ruột thừa, bắt đầu phẫu thuật.

Quái ruột thừa này chỉ có cấp tám, không có chút tính khiêu chiến nào, xe nhẹ đường quen, làm xong phẫu thuật.

【 Đinh! Đánh giết ruột thừa quái một cái, nhận được: Kinh nghiệm + 100, nhân dân tệ + 100, kinh nghiệm phẫu thuật ruột thừa + 100. 】

Không sai, thao tác thông thường!

Lúc này, trông thấy Trần Bỉnh Sinh nhíu mày nhăn trán, trong lòng Trần Thương lập tức một lộp bộp...

Biểu tình này của Lão Trần mang ý nghĩa xảy ra chuyện rồi.

Chẳng lẽ...

Mình làm rơi cái gì trong bụng người bệnh hay sao?

PS:...
Bình Luận (0)
Comment