Vưu Dũng nghe xong, lúc này mới gật đầu nói:
- Quấy rầy, cái này, chủ nhiệm Dư, còn mời ngài giới thiệu cho chúng tôi tình huống người bệnh Xa Triết Hoa một chút đi, hiện tại anh ấy thế nào?
Dư Dũng Cương gật đầu:
- Thật ra thì tình huống người bệnh vẫn tương đối nguy hiểm, bởi vì Axit Sunfuric là một loại axit mạnh, người nào hít vào Axit Sunfuric với nồng độ cao, tỉ lệ tử vong thông thường đều sẽ rất cao, càng chưa nói uống vào trong miệng, đây là vô cùng nguy hiểm.
- Thật ra, còn là may mắn mà có bác sĩ Trần Thương chúng ta, anh ở bên trong công việc cứu viện phát huy thực lực tốt của một bác sĩ cấp cứu lúc cứu viện ở hiện trường, hiện tại tình huống người bệnh đã vô cùng ổn định, tính mạng cũng không còn nguy hiểm.
- Thế nhưng, người bệnh từ thực quản đến đường tiêu hóa đều có vết bỏng nghiêm trọng, hiện tại, chúng tôi cân nhắc chính là mau chóng hoàn thiện phẫu thuật, xây dựng lại đường tiêu hóa cho người bệnh, đây là một cái đại phẫu.
Vưu Dũng nghe xong, lập tức gật đầu:
- Phẫu thuật, độ khó có cao lắm không?
- Ừm, cái này, Trần Thương anh tới nói đi.
Dư Dũng Cương nhìn Trần Thương nói.
- Vị này là Trần Thương, người bệnh Xa Triết Hoa này từ vừa mới bắt đầu đến khi nằm viện trị liệu, vẫn luôn là bác sĩ Trần Thương ở bên chăm sóc, anh ấy hiểu rất rõ người bệnh.
Sau khi Vưu Dũng nhìn thấy Trần Thương, gật đầu lên tiếng chào:
- Chào bác sĩ Trần.
Anh biết rõ Trần Thương, nếu từ vừa mới bắt đầu cứu viện đều chính là Trần Thương, vậy xem ra trình độ người bác sĩ trẻ tuổi này cũng rất cao.
Sau khi Trần Thương giới thiệu tình huống người bệnh qua một phen.
Trong lòng Vưu Dũng cũng nắm chắc mấy phần
Sau khi tắt camera, Vưu Dũng nhìn Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, khổ cực! Một người bệnh như vậy, tôi tin tưởng anh với tư cách bác sĩ mổ chính, trọng trách rất nặng, thế nhưng tôi đảm bảo, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa tin chính diện, anh cũng không cần có áp lực quá lớn.
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Chức vụ quản lí của mỗi người mình, dùng hết khả năng
Vưu Dũng gật đầu cười nói:
- Tốt
Sau khi nói xong, đứng dậy rời đi.
Mọi người bên trong phòng nhìn thấy Trần Thương, hơi cảm giác không nói nên lời.
Ủy thác một cái trách nhiệm lớn thế này lên trên người một người trẻ tuổi, tất cả mọi người cảm thấy có hơi kỳ quái.
Nếu nói như là Vưu Dũng, tình huống Xa Triết Hoa vô cùng phức tạp, vậy lòng dũng cảm của Trần Thương cũng không nhẹ.
Dư Dũng Cương nhìn Trần Thương, vỗ bả vai:
- Không có chuyện gì, có chuyện gì, lão Mã này gánh lấy cho cậu, còn có chúng tôi đây
Vốn là một câu hẳn là cảm động, thế nhưng...
Thế nhưng chẳng biết tại sao, Trần Thương hơi dở khóc dở cười
Dù sao... Nếu nói như chủ nhiệm Dư, khi xảy ra vấn đề, tổ trưởng Mã đỉnh lấy đâu.
Bỗng nhiên Mã Nguyệt Huy sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, mẹ nó... Đúng nha
Là tôi ký tên?
Tôi kí tên làm phẫu thuật...
Một khi xảy ra vấn đề đương nhiên là tôi gánh lấy.
Nghĩ tới đây, lập tức lão Mã cũng nhanh khóc.
- Tiểu Trần, cố gắng, không đúng, đừng có gánh nặng, phát huy bình thường là được rồi
- Cái này, tôi cổ vũ cho cậu nha
Mã Nguyệt Huy vội vàng nói.
Mọi người bất đắc dĩ dồn dập cười cười.
Sau khi thảo luận xong hết phương án phẫu thuật, một đoàn người đi nhìn người bệnh, nói rõ tình huống cho người nhà sau đó, mau chóng để phòng mổ bên này đi sắp xếp phẫu thuật.
Bà xã Xa Triết Hoa đau lòng nhìn những việc này của chồng, cũng là hơi khó chịu.
Cô bé nhỏ càng là ở vừa cầm tay của ba ba, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh, Trần Thương nghiêm túc giải thích về ca phẫu thuật với bà xã Xa Triết Hoa một lần, ký tên hết toàn bộ tờ cam kết hiểu rõ tình hình phẫu thuật và các loại thư thông báo tương quan phẫu thuật.
Đối phương không từ chối, Trần Thương họ có thể làm mọi thứ cho mình, cô đã rất cảm động.
Ký chữ xong, cô đau lòng nhìn thoáng qua chồng mình vừa mới ngủ thiếp đi, nhìn ngọn núi lớn luôn che chở mình, bầu trời trong nhà, bất đắc dĩ thở dài.
Hơi đau lòng
- Nhờ anh, bác sĩ
Trần Thương gật đầu:
- Được, yên tâm đi, chúng tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Người phụ nữ lắc đầu:
- Cho dù là phẫu thuật thành công hay không, các anh đều là ân nhân của chúng tôi
Bên này, Trần Thương để y tá chuẩn bị đẩy giường, đưa tới phòng phẫu thuật.
Mà chính mình cũng chuẩn bị khi đi ra.
Bỗng nhiên có cảm giác bị người kéo lại.
Trần Thương quay đầu nhìn lại, phát hiện là cô bé nhỏ chỉ có bảy tám tuổi kia, đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm Trần Thương, trong con mắt tràn đầy sợ hãi và lạ lẫm.
Thế nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm Trần Thương, nói:
- Chú bác sĩ ơi, mau cứu cha con đi
Trần Thương gật đầu, cười nói:
- Được! Cha của con ngủ một giấc là khỏe ngay ấy mà.
Cô nhóc nhỏ nghe xong, lập tức khóc:
- Cha con rất đau, mau cứu cha đi.
Sau khi nói xong, cô bé nhỏ móc ra một bịch kẹo từ trong túi áo, nhét vào trong tay Trần Thương.
- Chú bác sĩ ơi, mau cứu cha con đi... Cha là người tốt, chỉ là bị người khác bắt nạt thôi.
Trần Thương nhìn cô bé nhỏ “Tặng quà”, anh nắm chặt bỏ vào trong túi:
- Được
Nói xong, xoay người rời đi.
Hôm nay, anh phá lệ nhận “Tiền lì xì”
...
...
- Tôi vừa nhìn thấy cậu nhận tiền lì xì
Lão Mã cười gian một tiếng:
- Cậu chia cho tôi chút, tôi không tố cáo cậu
Trần Thương tranh thủ thời gian nắm chặt túi:
- Tôi nhận tiền lì xì bằng thực lực, dựa vào cái gì phân cho anh
Lão Mã ngượng ngùng cười một tiếng:
- Con bé đáng yêu thật! Phân cho tôi một viên, chỉ một viên thôi.
Trần Thương cẩn thận từng li từng tí chọn lựa một phen, lấy vị hoa quả rẻ nhất cho lão Mã một viên, thỏ trắng lớn thì lưu lại cho bản thân.
Lão Mã đắc ý trực tiếp mở ra nhét vào trong miệng, vị ngọt đánh tới, hương vị rất đậm rất giá rẻ nhưng cũng rất trân quý hòa tan ở trong miệng.
Ăn kẹo, lão Mã và Trần Thương cùng nhau đi đến phòng phẫu thuật.
Vừa tới phòng phẫu thuật, lão Mã miệng rộng đã nói về chuyện Trần Thương nhận tiền lì xì cho mấy chủ nhiệm kia một lần
Trần Thương lập tức bó tay rồi, con mẹ nó...
Chia kẹo đi
Chia ra như thế, trong tay Trần Thương chỉ còn lại ba viên thỏ trắng lớn, tranh thủ thời gian nhét vào trong miệng một viên, còn lại hai thỏ trắng lớn để cho Tần tiểu liếm.
Lão Mã mỉm cười nói đến:
- Tiền lì xì cũng thu rồi, cậu phải siêng năng làm việc đấy.
Trương Sát Hải gật đầu cười một tiếng:
- Dễ nói dễ nói.
Chải tay, trò chuyện hàn huyên chi tiết phẫu thuật, một đoàn người đi thẳng tới phòng mổ.
Chu Hạc là gây tê sư, sau khi phân tích xong, cũng bắt đầu căng thẳng trù bị.
Hệ số độ khó của ca phẫu thuật này rất lớn
Trần Thương ngẩng đầu nhìn thời gian, 7 giờ 20 phút buổi tối.
Phẫu thuật chính thức bắt đầu.
Toàn bộ phẫu thuật yêu cầu vá lại tách rời tổ chức phần cổ, mở ngực, cắt bỏ phần lớn dạ dày, thuật can thiệp đại tràng thực quản, bởi vậy địa phương yêu cầu mở miệng cũng rất nhiều.
Phẫu thuật tách rời thực quản phần cổ chính thức bắt đầu, Trương Sát Hải nhìn Trần Thương thao tác thuần thục ổn trọng, nếu như không phải nhìn mặt anh, còn tưởng rằng là một chủ nhiệm hơn năm mươi tuổi đang làm.
Cũng may màng nhầy còn chưa thủng, thế nhưng, khác nhau cũng không phải rất lớn.