Công sống luôn dạy chúng ta học được làm sao để hiểu chuyện.
Trần Thương nhớ khi đi thực tập, một giáo sư thường xuyên nói một câu: “Người, đều là đi theo không biết làm sao mà đi, khi đi đến không còn đường có thể đi, phát hiện làm gì cũng là sai, khi đi đến thông suốt mọi nơi, lại cảm thấy từng con từng con đường lớn đều có thể thông La Mã.”
Câu nói này khi đó Trần Thương còn chưa quá rõ ràng, thế nhưng kiếp sống cấp cứu bốn năm, sự cảm ngộ của anh đối với câu nói này càng ngày càng sâu.
Cô bé nhỏ đem đầu vùi thấp xuống, giống một con đà điểu, hận không thể đem đầu chui đến bên trong hạt cát.
Nước mắt từng giọt lăn trên gò má chảy xuống:
- Nếu không phải cháu bị bệnh, cha cũng sẽ không đến mức này, đều tại cháu, là con không hiểu chuyện...
Bà xã Xa Triết Hoa đứng ở phía sau, che mặt nghẹn ngào khóc rống.
Dương Khiết ôm chầm đứa trẻ vào trong ngực, không ngừng an ủi.
- Không trách cháu được, bị bệnh sao có thể trách cháu chứ?
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không khóc, chú bác sĩ Trần Thương mua kẹo cho cháu nha, tiểu Kha, lấy kẹo lại đây.
Trần Thương nhìn thoáng qua tiểu Kha, tiểu Kha cũng vội vàng gật đầu chạy đi.
ECG theo dõi đều là bình thường, mới vừa rồi là phân suất tống máu trái tim rất thấp, thoáng qua một cái đưa tới mạch não tim cung cấp không đủ máu, dẫn đến hôn mê.
Tiểu Kha kín đáo nhét một túi bánh kẹo vào trong ngực cô bé nhỏ:
- Không khóc, không ai trách cháu nha
Có đôi khi, cái từ hiểu chuyện này Trần Thương rất không muốn đi đánh giá, rất nhiều người hiểu chuyện đến mức làm cho người đau lòng.
Nhìn cô bé nhỏ thờ ơ đối với bánh kẹo, Trần Thương thở dài.
Trần Thương đứng dậy hỏi thăm bệnh tình cô bé nhỏ một chút, hiểu rõ cho kỹ càng một phen.
Người phụ nữ trung niên vẫn ngồi khóc.
Chi phí của Xa Triết Hoa có người phụ trách, thế nhưng mà không có người nói, chi phí của cô bé nhỏ cũng có người phụ trách nha.
Trần Thương là nhân viên bồi dưỡng, quyền lợi của anh không có lớn như vậy, nếu như ở Tỉnh Nhị Viện, anh hoàn toàn có thể lựa chọn vận dụng quỹ từ thiện trọng chứng nguy cấp đến mà làm.
Nhưng mà bây giờ anh chẳng có cách nào.
Nhìn bản siêu âm tim của cô bé nhỏ, Trần Thương ngồi trên ghế, im lặng thật lâu.
Bên này tiểu Kha cũng đi vào văn phòng, nhìn Trần Thương nói:
- Bác sĩ Trần, cô bé nhỏ không muốn nán lại ở bên trong, cô chắc chắn phải đi ra...
Trần Thương gật đầu:
- Để nó ra đi, có điều, không nên chạy loạn.
Tình hình của con bé không phải phát tác cấp tính, mà là một cái bệnh tật mãn tính lâu dài.
Có cần xin bên bệnh viện một chút hay không?
Trần Thương do dự.
Qua hơn mười phút, Trần Thương có mấy cái ý nghĩ.
Lựa chọn thứ nhất chính là trưng cầu ý kiến với tổ trưởng Mã Mã Nguyệt Huy một chút, dùng kinh phí nghiên cứu khoa học tới làm việc.
Còn có một cái chính là lựa chọn dùng kỹ thuật X-Pri.
Hai cái đều có thể làm
Thế nhưng, Trần Thương không đành lòng sử dụng X-Pri, bởi vì cái kỹ thuật này Trần Thương còn chưa có sử dụng qua, trong lòng tự nhiên là không chắc.
Có điều...
Trần Thương bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Bản thân hình như vẫn còn một nhiệm vụ nghiên cứu khoa học chưa hoàn thành
【 Đinh! Phát động nhiệm vụ, nghiên cứu khoa học nhiệm vụ, phát biểu luận văn lâm sàng ảnh hưởng đến thừa số cao tới 100 điểm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể được thu nhận ban thưởng: Thành thạo một loại công cụ chữa bệnh cao tân! 】
Sau khi Trần Thương nhìn thấy, cũng bắt đầu rơi vào trầm tư.
Anh cảm thấy kỹ thuật X-Pri là một cái công cụ rất không tệ, thế nhưng, Trần Thương cuối cùng vẫn không muốn cống hiến ban thưởng này cho X-proi
Như vậy...
Thật ra còn có một lựa chọn.
Đó chính là đá mô phỏng
Trần Thương có thể nhằm vào người bệnh, mô phỏng lại một tình cảnh, dùng súng X-Pri không ngừng nếm thử, từ đó đạt được một mục đích thuần thục.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, trong lòng Trần Thương cũng có ý nghĩ.
Anh cảm thấy mình hẳn là trước thời hạn hoàn thành cái nhiệm vụ này đã...
Thế nhưng, cũng không phải là muốn sử dụng cái ban thưởng này để tinh thông kỹ thuật X-Pri.
Hiện tại Trần Thương còn có một viên đá mô phỏng, đủ để học được súng ống X-Pri, còn có nhiều động vật trái tim như vậy, không cần thiết lãng phí một cái kỹ năng rất có thể có tác dụng cực lớn như vậy.
Rất nhanh, Trần Thương đã vuốt mạch suy nghĩ cho rõ ràng.
Cũng nghĩ đến một cái biện pháp, sẽ làm phẫu thuật cho cô bé nhỏ như thế nào.
Anh quyết định phát luận văn
Làm nghiên cứu khoa học
Sử dụng kinh phí nghiên cứu khoa học của lão Mã để làm phẫu thuật cho cô bé nhỏ, kiểm tra kỹ càng, thuận tiện làm mấy thiên luận văn đi ra, hoàn thành nhiệm vụ nghiên cứu khoa học.
Hạ quyết tâm sau đó, Trần Thương trực tiếp móc điện thoại ra, gọi qua cho lão Mã.
- Tổ trưởng Mã, tôi là Trần Thương.
- Có chuyện gì mau nói
Lúc này Mã Nguyệt Huy đang ở hiện trường của một tai nạn giao thông, sau khi mới vừa nói chuyện với Trần Thương, vừa hô qua với y tá:
- Adrenalin...
Sau khi Trần Thương nghe thấy, lập tức sửng sốt một chút:
- Tôi muốn dùng kinh phí nghiên cứu khoa học của anh cho một cô bé nhỏ làm tách van hai lá hẹp bằng bóng qua da, có điều luận văn tôi sẽ cho anh chỉ đạo...
- Nói nhảm nhiều quá, đi, dùng đi
Sau khi Lão Mã nói một câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Tiền tuyến cứu viện khẩn cấp, chậm trễ không nổi, đến mức Trần Thương nói sử dụng kinh phí, lão Mã không hề nghĩ ngợi trực tiếp đồng ý.
Đến mức cho dù có thêm tên tuổi của mình hay không, cũng chẳng quan trọng.
Anh tin tưởng năng lực của Trần Thương, thế nhưng càng thêm tin tưởng nhân phẩm của Trần Thương.
Chỉ thế thôi.
Cũng đã đủ rồi
Sau khi Trần Thương được sự cho phép của lão Mã, đi gọi bà xã Xa Triết Hoa và con gái vào bên trong văn phòng.
Cầm một trang giấy bắt đầu nói rõ.
- Là cái như vậy, tôi gọi các vị tới đây là muốn nói cho mọi người một tin tức tốt.
- Sau khi tôi nói chuyện với bệnh viện, biết được bệnh viện chúng tôi có một cái hạng mục cấp cứu nghiên cứu khoa học, mà tình hình con gái của chị, sau khi được chúng tôi khảo sát xong, phát hiện ca bệnh con bé cũng phù hợp với điều kiện chúng tôi đặt vào.
- Như vậy, trị liệu của cô bé, toàn bộ chi phí phẫu thuật sẽ được bệnh viện gánh chịu, thế nhưng yêu cầu nghe theo sắp xếp của chúng tôi, hoàn thiện chỉ tiêu các hạng kiểm tra kiểm nghiệm...
- Tình hình chính là một cái tình hình như vậy, trước thời hạn tôi nói với chị một tiếng, ngày mai tôi sẽ mang tờ cam kết phẫu thuật tương quan ra, nếu như mọi người nguyện ý, ký tên, bên chúng tôi có thể mau chóng sắp xếp phẫu thuật.
Nghe thấy Trần Thương nói, người phụ nữ trực tiếp sững sờ
Cô hiểu nhiều như vậy, thế nhưng... Cô không ngốc, cô hoàn toàn rõ ràng, cái này chắc chắn là cơ hội nhờ Trần Thương tranh thủ đi mới được một suất phẫu thuật miễn phí.
Thân thể người phụ nữ hơi run rẩy, cũng vội vàng gật đầu.
Lại nói, hiện tại có lựa chọn nào khác à?
Mà cô bé nhỏ lo sợ bất an nói đến:
- Là làm tựa như chuột bạch à?
Trần Thương cười nói:
- Không giống với đám chuột bạch đâu, để chú làm phẫu thuật cho con, không cần sợ hãi, chú đảm bảo chắc chắn chữa khỏi giúp con
Trần Thương nhìn cô bé nhỏ, an ủi.
Nghe thấy Trần Thương, cô bé nhỏ nhẹ gật đầu, có điều vẫn là lo lắng hỏi:
- Thật sự không cần bỏ ra tiền à?
Trần Thương gật đầu:
- Không cần bỏ tiền ra, mà con là đang làm cống hiến cho tổ quốc, phẫu thuật của con sẽ được viết thành luận văn, phát biểu đến các nơi trên thế giới! Trợ giúp những đứa trẻ cũng có bệnh giống như con.
Mỗi đứa trẻ nhỏ, đều có một cái giấc mộng được làm anh hùng.
Dù khác biệt giới tính cũng không có quan hệ.
Nghe thấy Trần Thương, cô bé nhỏ lập tức trừng to mắt, đây là một cái thế giới cô chưa từng được tiếp xúc qua, có quá nhiều thứ không hiểu.
Thế nhưng, khi nghe được chính mình không phải một thứ phiền toái, có thể đi trợ giúp càng ngày càng nhiều người, cô bé nhỏ rất vui vẻ, trong lòng thậm chí còn tự hào nhiều hơn mấy phần, có loại cảm giác thành tựu kia.
- Cháu nguyện ý
Cô bé nhỏ thốt ra